15/3/11

Vụ Trung tá CA đánh dân gãy cổ đến chết : Vẫn bao che, lấp liếm & nuông chiều tội ác

J.B Nguyễn Hữu Vinh – Càng ngày, những chuyện công an đánh dân xảy ra càng nhiều, càng trầm trọng và nghiêm trọng. Trong các nguyên nhân dẫn đến tình trạng lực lượng “công an nhân dân” nhưng quay lại tấn công người dân ngày càng hung bạo, có một nguyên nhân ai cũng thấy, đó là sự bao che đến mức lộ liễu của hệ thống báo chí, ngành công an cũng như các cơ quan bảo vệ pháp luật ở VN.
Tính mạng người dân bị coi rẻ như cỏ rác, những hành động ăn chặn, hối lộ, hạch sách, cửa quyền, vi phạm pháp luật của cán bộ chiến sĩ ngành công an được bao che một cách có hệ thống trong “nhà nước pháp quyền”(!) là những nguyên nhân sâu xa và trực tiếp dẫn đến cách hành động ngông cuồng, bạo lực của nhiều công an viên.
Nhìn lại những vụ án gần đây như vụ mua dâm học sinh ở Hà Giang, vụ án thiếu úy cảnh sát đánh chết người tại Bắc Giang… đã được xử xét thế nào, ai cũng hiểu tại sao vụ án gây sự chú ý và việc bất chấp những nguyên tắc pháp luật, bỏ sót tội phạm và cách xét xử của hệ thống tòa án Việt Nam hiện nay đang nhằm mục đích gì. Phải chăng chỉ vì ở Hà Giang, không chỉ có Chủ tịch Tỉnh mà còn cả Giám đốc Công an tỉnh có tên trong danh sách đen mua dâm vị thành niên… Phải chăng chỉ vì ở Bắc Giang, người gây cái chết đối với thanh niên Nguyễn Văn Khương là một thiếu úy công an?
Việc bloger Hương Trà bị bắt giam giữ nhanh chóng gây sửng sốt dư luận, chỉ vì động chạm trực tiếp vào gia đình viên tướng công an có địa chỉ và tên tuổi cụ thể?
Người ta có quyền đặt câu hỏi rằng: Nếu như, những tội ác này được thực hiện bởi một công dân bình thường, báo chí và hệ thống luật pháp sẽ xử lý thế nào, có giống cách xử lý đã có hay không?
Không thể nói gì hơn là sự bao che, khỏa lấp các tội trạng của các nhân viên ngành công an đã trực tiếp tạo nên một tình trạng xã hội “công an trị” hết sức bất công và bất chấp luật pháp ở Việt Nam. Điều này cũng phù hợp với tôn chỉ của ngành công an được tuyên xưng rất cụ thể là “chỉ biết còn đảng, còn mình” dù mang danh “công an nhân dân”.
Vấn đề các nhân viên công an luôn lộng hành, chỉ vì mình là “công an của đảng” mà đảng thì đang là lực lượng cai trị độc tài tại VN, không ai có thể đụng chạm đến lực lượng được cưng chiều này vì khi cần, cả hệ thống được chỉ đạo tạo dựng, bóp méo, xuyên tạc cũng như thông tin sai lệch bản chất vụ việc hết sức trắng trợn và nhẫn tâm, miễn sao bảo vệ được lực lượng này luôn trung thành với đảng.
Bởi vì, tất cả hệ thống công an, báo chí, tòa án, viện kiểm sát… đều nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng.
Ông Trịnh Xuân Tùng đã chết bởi Trung tá công an đánh gãy cổ
Vụ Trung tá Nguyễn Văn Ninh, công an Phường Thịnh Liệt, Quận Hoàng Mai, Hà Nội đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng gây nhiều phản ứng bức xúc trong lòng người dân Hà Nội và cộng đồng dân chúng cả nước.
Điều mà mọi người bức xúc nhất ở vụ án này, là sự nhẫn tâm, tàn bạo của viên Trung tá công an khi đánh đập nạn nhân đến gãy đốt sống cổ rồi hô hào cái lực lượng gọi là dân phòng cùng tấn công và dùng còng số 8 khóa ông vào gốc cây sau đó bắt lên xe chở về phường. Nhẫn tâm hơn là kể từ khi bị đánh dập đốt sống cổ từ 3 giờ chiều và nạn nhân đương nhiên đã có dấu hiệu nguy hiểm, gia đình đến xin đưa đi khám, nhưng mãi cho đến 9 giờ 30 đêm, đến khi nạn nhân trở nặng thì mới cho đi bệnh viện khám và cái chết oan khuất đã đến với một con người hiền lành, vô tội.
Nếu là con người bình thường, khi thấy một người đã bị thương tích, dù chưa biết nặng nhẹ, vẫn phải có trách nhiệm cứu chữa cho người đó kịp thời. Nhưng ở đây, một trung tá công an đã gây thương tích cho nạn nhân trầm trọng, gia đình năn nỉ, yêu cầu ba lần mà vẫn khóa nạn nhân lại đến tận 9 giờ 30 mới cho đi bệnh viện dẫn đến cái chết oan uổng của nạn nhân thì cái gọi là “đạo đức cách mạng” “đạo đức Hồ Chí Minh” được dạy dỗ qua bao năm để ở đâu? Nó là cái gì vậy?.
Dân Hà Nội trước nhà nạn nhân
Trong vụ việc này không chỉ có viên Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh nhẫn tâm, mà cả hệ thống công an nhân dân, Ủy ban nhân dân Phường Thịnh Liệt gồm mấy chục mạng đang ăn cơm của dân, uống nước của dân ở đây chứng kiến sự việc này nhưng vẫn không có động tác nào để ngăn chặn tội ác đã diễn ra trước mắt một thời gian dài và công khai như thế.
Những tội ác đó có diễn ra nữa hay không? Tôi nghĩ rằng sẽ còn diễn ra nhiều và ngày càng nhiều hơn. Căn cứ vào thái độ, cách nghĩ, cách hành động của cơ quan pháp luật đối với những tội ác này thì chúng ta sẽ thấy rõ điều khẳng định này không phải là không có cơ sở. Điển hình là cách bao che của chính tờ báo Công an nhân dân khi đưa tin vụ việc khá rõ ràng.
Dù những bài tường thuật về cái chết của anh Tùng được chính con nạn nhân là những người trong cuộc nói rõ ràng diễn tiến sự việc, thời gian và cách hành xử của công an đối với nạn nhân như thế nào khá chi tiết. Nhưng tờ Công an Nhân dân đã thông tin đến bạn đọc những gì? Trong bài viết “Khởi tố bị can nguyên Trung tá Nguyễn Văn Ninh, liên quan đến cái chết của anh Trịnh Xuân Tùng” thì cách đưa tin đã cố tình làm cho người đọc hiểu rõ rằng Nguyễn Văn Ninh chẳng có tội trạng gì, cái chết của ông Tùng chỉ là chuyện nhỏ.
Bài viết trên báo Công an nhân dân viết như sau: “Do xin không được nên nhóm anh Hùng đã có lời nói thóa mạ Tổ công tác; hai bên giằng co nhau dẫn đến anh Tùng bị thương tích”.
Bài báo thông tin đến bạn đọc điều gì? Nếu đọc những dòng này, ai cũng hiểu rằng đây chỉ là “hai bên giằng co nhau” vì “do không xin được nên nhóm anh Hùng đã có lời nói thóa mạ tổ công tác” (sic). Bất cứ người dân Hà Nội nào cũng hiểu rằng khi đã vi phạm luật, công an đã cầm giấy tờ xe, thì chẳng ai dám thóa mạ công an, đó là lẽ thường tình. Chỉ có trường hợp công an không bắt đúng lỗi, không có chứng cứ vi phạm, người bị bắt mới có thể tranh cãi mà thôi.
Bến xe Giáp Bát khi chiếc xe lạ xuất hiện
Về việc này, con gái ông Tùng, chị Kim Tiến đã trả lời đài RFA như sau: “Chỉ vì là hôm đó bố em đi xem ôm ra bến xe Giáp Bát để đi vào Nam. Bố em bảo ông xe ôm dừng xe lại để bố em lấy điện thoại gọi cho một người bạn. Bố em vừa gỡ mũ bảo hiểm ra để gọi điện thoại cho bạn thì ông trung tá công an tên Nguyễn Văn Ninh ở phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, đã ra bắt giữ xe và hẹn chiều quay lại”.
Ở đây, ông Tùng chỉ là người đi xe ôm, việc công an giữ giấy tờ xe không liên quan gì đến ông mà chỉ liên quan người lái xe ôm mà thôi. Nhưng ông Tùng đã cùng người xe ôm quay lại để làm việc với tổ công tác vì việc này, chứng tỏ ông Tùng là người rất tử tế, đàng hoàng khi thấy sự việc bất bình đã không bỏ qua dù không liên quan đến quyền lợi của mình.
Chi tiết vụ việc sau đó được thuật lại như sau: “Buổi chiều, bố em và ông xe ôm quay lại để nộp phạt thì ông xe ôm cãi là ông ấy đúng chứ không sai, ông không có trách nhiệm nộp phạt như vậy, nhưng bên công an không chịu. Thế là hai bên xảy ra cãi vã. Ông công an lao vào bóp cổ ông xe ôm. Khi ông ấy bóp cổ ông xe ôm như vậy thì bố em có gỡ tay ông ấy ra và bảo: “Ông là công an mà ông lại bắt dân, đánh người như thế à?”, rồi bố em cũng chấp nhận sai và xin nộp phạt 100.000 đồng, nhưng ông ấy không chịu và đòi 150.000 đồng.
Sau đó hai bên giằng co và chẳng may tay bố em vung phải mặt ông ấy, thế là ông ấy dùng dùi cui và đồ vật cứng đập bố em. Ông đánh vào đầu, vào gáy và bố em ngã xuống. Khi bố em ngã xuống, ông ấy tiếp tục hô hào thêm 5, 6 dân phòng nữa lao vào đấm đá bố em túi bụi. Sau khi đấm đá xong thì xích bố em vào một gốc cây rồi sau đó gọi xe đưa về phường”.
Bị vào khoảng 3 giờ, tầm 4:30 – 5 giờ gia đình em biết chuyện xuống đấy để xin cho bố em được đi khám và hỏi tình hình, nguyên nhân sự việc. Khi gia đình em đến, em có vào và xin cho bố em đi khám, nhưng công an phường Thịnh Liệt nhất định không cho bố em đi khám. Mãi đến tận 9:30, khi tình hình của bố em trở quá nặng, người ta mới cho bố em đi khám. Em xuống dưới đó 3 lần, nhưng (công an phường) đều không cho đi khám. Em xin vào để đút phở cho bố em ăn, cũng không cho em vào đút phở cho bố em ăn. Đến bây giờ bố em chết, bố em trở thành con ma đói…
Bố em lúc đấy vẫn bị còng.  Hai chân hai tay buông xuống, ngồi ở ghế, trong tình trạng rất đau đớn. Bố em kêu lên là “Con ơi, cho bố đi khám. Bố đau lắm rồi, bố muốn đi khám con ơi. Bố liệt hết hai chân hai tay rồi”. Mà em đã van xin các anh là cho bố em được đi khám vì tình hình bố em rất nguy cấp rồi, nhưng các anh đều không cho đi.
Ông Trịn Xuân Tùng phải mang còng đến bệnh viện chỉ vì “hai bên giằng co, xô xát”
Cô em và em có nói là: “Bây giờ anh tôi, bố tôi đang trong tình trạng hết sức nguy kịch như thế này, nếu như các anh không cho bố tôi đi cấp cứu, bố tôi có vấn đề gì các anh thì các anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng các anh ấy vẫn không cho đi”.
Bị bắt đánh từ trưa, đến 5 giờ, 9 giờ người nhà xin không cho đi. Mãi đến 9:30 – 10 giờ, khi bệnh tình quá nặng mới cho đi. Và thêm một vấn đề nữa là khi người ta không có sức phản kháng, liệt hết rồi mà khi đưa vào viện vẫn còng số 8”.
Diễn tiến sự việc là thế, nhưng tờ Công an nhân dân đưa tin như sau: “Thấy anh Tùng bị thương, Công an phường Thịnh Liệt và gia đình đã đưa anh Tùng đi cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai, rồi chuyển tới Bệnh viện Việt – Đức. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán anh Tùng bị gẫy đốt sống cổ nên đã mổ cấp cứu và tiếp tục điều trị. Cho đến sáng 8/3, anh Tùng tử vong”.
Quả thật là cách đưa tin tuyệt vời, chỉ vì “hai bên giằng co nhau” mà anh Tùng bị thương. Khi một người đã bị đánh gãy cổ đển chết, thì không thể là sự “giằng co nhau” mà là hành động tấn công hung đồ, dã man.
Bài báo còn viết: “khi thấy anh Tùng bị thương” thì “công an Phường Thịnh Liệt đã cùng gia đình đưa anh Tùng đi cấp cứu”… Như vậy thì công an đã tử tế quá còn gì? Bài báo đã không nói rằng việc đưa đi cấp cứu ông Tùng đã diễn ra sau khi xích nạn nhân vào gốc cây và đưa về phường còng đến tận 9 giờ 30 tối mặc cho nạn nhân đau đớn, tứ chi bị liệt, gia đình đã ba lần van xin… nhưng cán bộ của dân đã không mảy may động lòng. Thậm chí khi đưa đến bệnh viện, ông Tùng vẫn còn mang nguyên còng số 8 trên tay như báo với các bác sỹ rằng đây là một tội phạm nguy hiểm.
Có thể nói, đây là những hành động quyết tâm thực hiện tội ác đến cùng của tên trung tá Nguyễn Văn Ninh và những người gọi là “tự quản viên” khi đã không cứu chữa nạn nhân bị tấn công, mặt khác còn ngăn cản gia đình nạn nhân xin đưa đi cấp cứu.
Với những người bị tấn công gãy đốt sống cổ, thời gian 6 tiếng đồng hồ bị xích tại gốc cây và còng tại Phường, là thời gian dẫn nạn nhân đến cái chết từ từ, đau đớn và là một hành động man rợ.
Nhưng, tờ công an nhân dân đã bỏ qua tất cả, đọc bản tin của tờ báo này, người ta chỉ biết tên Nguyễn Văn Ninh không có tội gì mà chỉ là thi hành công vụ, còn nạn nhân chết là vì đã “thóa mạ tổ công tác” lại còn “xô xát giằng co” với công an nên mới xảy ra nông nỗi đó, vì vậy mà có chết cũng đáng đời?
Nhưng, sự đời không điều gì vượt qua được sự thật, nếu Nguyễn Văn Ninh chỉ vì thi hành công vụ, bị nạn nhân thóa mạ lại còn dám xô xát giằng co với công an và sau đó công an đã đưa nạn nhân đi bệnh viện… thì cớ gì phải bắt giam tên này, thậm chí còn “đề nghị đình chỉ sinh hoạt đảng”?
Qua cách thông tin trên tờ Công an nhân dân về vụ việc này, người dân hiểu rõ rằng, lại vẫn là con bài bao che cho sự lộng hành và tội ác của những nhân viên công an trong vụ việc này như bao vụ việc khác đã từng xảy ra trên đất nước này. Điều này chính là sự bảo kê cho tội ác tồn tại và phát triển.
Và điều đó, sẽ khuyến khích việc sử dụng bạo lực với nhân dân từ lực lượng công an.
Vì thế việc công an hành hung, tàn sát dân chúng sẽ không thể dừng lại.
Hà Nội, ngày 13/3/2011

Thăm nhà nạn nhân bị trung tá công an đánh gãy cổ đến chết

Oan khuất nghẹn lời

J.B Nguyễn Hữu Vinh - Cô (Trịnh Kim Tiến) ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá bình tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đình với bà nội đã già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái còn nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình mình trong lúc này…
*
Đã từng là nạn nhân của vụ hành hung bất nhân từ những nhân viên công lực, nếm trải những đau đớn về tinh thần và thể xác với vị thế của một công dân trong đất nước Việt Nam luôn được ca ngợi hòa bình, ổn định và an ninh, nhất là ở Thành phố Thủ đô ngàn năm văn hiến, thành phố Hòa Bình, tôi thấm thía những gì các nạn nhân phải chịu.
Nhận được tin có một nạn nhân chết oan khuất bởi sự lộng hành của viên Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, chúng tôi quyết định đến ghé thăm nhà nạn nhân, thắp nén hương cho linh hồn người đã chết oan khuất.
Căn nhà gần ngã tư Bạch Mai – Phố Huế cắt đường Đại Cồ Việt – Trần Khát Chân chìm trong không khí buồn tê tái, dù bên ngoài vẫn nhịp sống sôi động, ồn ào.
Thắp lên nén hương cho người đã khuất, chúng tôi bần thần nhìn tấm di ảnh ông ngồi đó nhìn ra dòng người tấp nập đi lại như ngơ ngác, không hiểu lý do gì mình phải từ giã cuộc sống khi đang tuổi trẻ, sung sức để lại mẹ già và con dại.
Tiếp chúng tôi, cụ già mẹ nạn nhân đã hơn 90 tuổi, khóc nghẹn lời. Bà không thể nói được gì hơn ngoài dòng nước mắt cứ chảy chầm chậm trên đôi gò má nhăn nheo trước di ảnh người con thân yêu của mình.
Xung quanh nhà, một số bà con thân thích của người quá cố, cô con gái Trịnh Kim Tiến tiếp chúng tôi cho biết, mấy ngày qua, mẹ cô như người mất hồn, bà thì đã lớn tuổi, cô hết sức lúng túng khi người bố thân yêu khỏe mạnh đã ra đi oan khuất không thể nhắm mắt.

Trịnh Kim Tiến
Cô ngồi kể lại cho chúng tôi nghe khá bình tĩnh, cô nói rằng cô không thể khóc lúc này, dù cô là con gái. Nhưng với hoàn cảnh gia đình với bà nội đã già hơn 90 tuổi, mẹ bị ngơ ngẩn như mất hồn kể từ khi sự việc xảy ra, em gái còn nhỏ, cô phải đứng lên nuốt nước mắt vào trong để làm trụ cột bất đắc dĩ cho gia đình mình trong lúc này.
Câu chuyện cô kể lại cũng như các phương tiện thông tin đã loan tải khi cô trả lời phỏng vấn, nhưng những chi tiết cô kể lại, làm chúng tôi không khỏi rùng mình vì cái chết đến đơn giản như thế và quan trọng hơn là sự vô cảm của những người đầy tớ nhân dân.
Những chi tiết chính có lẽ không cần nói thêm, nhưng những chi tiết như khi nạn nhân đã bị đánh đến bị liệt tứ chi vẫn bị giam giữ và mặc dù gia đình đã van xin nhiều lần, vẫn không được đưa đi cấp cứu. Ngay cả bát phở gia đình mua vào vẫn không cho nạn nhân ăn cho đến khi nguy cấp mang vào bệnh viện và nhịn đói cho đến khi chết.
Thậm chí, với một người đã liệt tứ chi khi đưa đi bệnh viện thì tay vẫn bị còng vào cáng! Và người nhà nạn nhân còn phải ở lại dọn dẹp phòng cho Phường trước khi đưa người cấp cứu ra đi vì bị giam cả buổi đã nôn vài sùi bọt mép làm bẩn nơi đó…
Quả thật là không còn gì để có thể chứng minh sự mất lương tâm và vô cảm hơn cả sỏi đá trước một mạng người dân.
Với tội ác đã gây ra như vậy, nhưng kể từ khi nạn nhân vào nằm viện từ 28/2 cho đến khi nạn nhân chết ngày 8/3 là cả một khoảng thời gian rất dài, viên công an này cũng như cơ quan công an Phường Thịnh Liệt không một lời thăm hỏi. Chỉ đến khi nạn nhân đã chết, thì mới cho người nhà đến đề nghị bồi thường tiền thuốc men và ma chay. Có phải họ nghĩ rằng với vài đồng tiền có thể làm được tất cả mọi thứ, có thể mua được mọi tội ác chăng?
Điều gia đình được an ủi là trong đau thương của mình, gia đình đã được rất nhiều người từ khắp nơi từ Hải Phòng, Nam Định và nhiều nơi khác, dù không quen biết hoặc liên quan, nhưng thương tâm trước cảnh đau đớn, oan khuất này đã đến chia sẻ, động viên.
Sự việc được cô gái kể lại rành mạch, rõ ràng nhưng trong đó toát lên một sự thật hết sức cay đắng về thân phận người công dân đang sống trong đất nước này luôn được Hiến pháp và Pháp luật khẳng định bảo vệ.
Sau bao chục năm chiến tranh, chiến đấu để xây dựng một đất nước giàu đẹp, một nhà nước của dân, do dân và vì dân, một nhà nước pháp quyền, lẽ nào, thân phận dân đen chỉ là như thế thôi sao?
Chia tay gia đình nạn nhân, người mẹ già nạn nhân nhìn chúng tôi qua làn nước mắt nói lời cảm ơn nhưng làm nhói lên trong chúng tôi nỗi đau, nỗi đau của sự oan uổng, lẩn khuất đằng sau cái chết của một con người, cái chết đến từ những kẻ mang danh “nhân dân”.
Video câu chuyện cô gái con nạn nhân kể lại về cái chết của cha mình:
Hà Nội, ngày 14/3/2011

Vài suy nghĩ về đối sách Tôn Giáo của Cộng sản VN

Trần Phong Vũ - Cho đến năm đầu thập niên thứ hai của đệ tam thiên niên, chủ trương khống chế, bách hại các tôn giáo của đảng và nhà nước CSVN vẫn tiếp tục được đặt lên hàng đầu. Thời gian gần đây, do nhu cầu bắt buộc phải mở ra với thế giới, trên nguyên tác, đối sách về tự do tôn giáo của Hànội đã có những thay đổi. Nhưng nhìn sâu vào bên trong, đấy chỉ là những thay đổi bề ngoài khi mà thực chất vẫn không khác, nếu không muốn nói là còn hiểm độc và nguy hại hơn trước…
* TTX/CSVN nói gì về “công tác quản lý tôn giáo” của đảng và nhà nước CSVN sau cuộc hội nghị ngày 25-2-2011 ở Hànội nhằm “tổng kết công tác quản lý nhà nước về tôn giáo năm 2010 và triển khai nhiệm vụ công tác năm 2011”?
* Báo Nhân Dân công khai lên tiếng về công tác kết nạp người Công Giáo ở Kim Sơn, Phát Diệm vào đảng cộng sản trong kế hoạch ngũ niên từ 2011 đến 2915?
I.- Tổng quan:
Đối với cộng sản, tôn giáo là một thế lực siêu hình nhưng lại đáng sợ nhất. Trước hết dựa trên nguyên lý bất biến: bóng tối kị ánh sáng, sự ác độc không thể sống chung với sự thánh thiện. Vì thế, để dọn đường cho việc xây dựng chủ nghĩa cộng sản chuyên chính tại Việt Nam, ngay từ những ngày đầu, bằng mọi giá họ phải khống chế các thế lực tôn giáo. Nếu không tiêu diệt được thì cũng phải tìm hết cách xâm nhập, lũng đoạn để làm cho suy yếu, tê liệt đến trở thành thờ ơ, vô cảm! -một điều hoàn toàn nghịch lý đối với mọi tôn giáo, nhưng đau đớn thay lại cũng là điều rất hiện thực trên đất nước ta hôm nay!
Sở dĩ những người cộng sản đánh giá cao tôn giáo vì ngoài sức mạnh vạn năng tiên thiên do niềm tin trang bị cho các tín đồ mọi tôn giáo, trên thực tế hầu như quảng đại quần chúng –cách riêng quần chúng Việt Nam- dù tham gia vào bất cứ tổ chức xã hội, chính trị nào, cũng đều xuất phát từ một tôn giáo. Nếu không là Phật Giáo thì là Công Giáo, Tin Lành hay Cao Đài hoặc Phật Giáo Hòa Hảo. Vì thế, nắm được tôn giáo là coi như nắm được tất cả.
Trong số các tôn giáo, người cộng sản tỏ ra e sợ nhất là khối tín đồ Công Giáo. Đây không phải là nhận định chủ quan. Nó đã được chính đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, đương kim Viện Trưởng Viện Hóa Đạo GHPGVNTN, nhìn nhận trong một văn thư tố cáo tội ác của cộng sản đối với tôn giáo gửi Tổng Bí Thư Đỗ Mười đầu thập niên cuối cùng của thế kỷ trước. Do đó, những nhận định trong bài này đặt nền trên những vấn nạn mà Giáo Hội Công Giáo đã và đang phải gánh chịu trước những thủ đoạn xâm nhập, bách hại triền miên của đảng và nhà nước CSVN. Người viết hy vọng những nét chung trong đó sẽ giúp chúng ta hiểu được hoàn cảnh của các tôn giáo khác.
Với những kinh nghiệm quý báu học được từ hai đàn anh lớn Mạc Tư Khoa, Bắc Kinh và từ các nước cộng sản Đông Âu trước khi chế độ cộng sản tại các nước này bị tan rã vào thập niên cuối thế kỷ trước, ngay từ thời gian đầu trước khi chiếm được một nửa lãnh thổ năm 1954, CSVN đã đề ra những sách lược chi tiết với ý đồ nắm trọn quyền kiểm soát mọi đường đi nước bước của các tôn giáo. Riêng với Giáo hội Công Giáo, nhờ những kinh nghiệm học được từ Ba Lan, một nước 90 phần trăm dân số là Công Giáo, Hànội đã có cả một kế hoạch quy mô trong việc xâm nhập và lũng đoạn, dẫn tới những hiện tượng chia xé, nghi kỵ, phân hóa đáng buồn hiện nay. Khởi đầu là mua chuộc một thiểu số giáo sĩ đã biến chất để đặt nền cho việc hình thành những tổ chức mang tính xã hội dân sự với màu sắc tôn giáo dưới cái dù của Mặt Trận Tổ Quốc như cái gọi là “Ủy Ban Liên Lạc Công Giáo Yêu Hòa Bình và Tổ Quốc VN” ở miền Bắc và hậu thân của nó ở miền Nam sau tháng 4-1975 là “Ủy Ban Đoàn Kết Công Giáo Yêu Nước”. Từ những tổ chức được giáo dân trong nước mỉa mai là “Công Giáo Quốc Doanh” này, lần hồi trong những năm gần đây, đảng và nhà nước cộng sản đã tạo được những ảnh hưởng sậu đậm tới những giới chức lãnh đạo cấp cao trong Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN).
II.- Chúng ta đọc được gì qua bài “Công tác tôn giáo ổn định, đi đúng đường hướng” đăng trên TTXVN cuối tháng 02-2011 vừa qua?
* Vai trò chỉ đạo của ông Nguyễn Thiện Nhân trong lãnh vực tôn giáo.
Qua văn kiện trên đây, người ta phát hiện ông Nguyễn Thiện Nhân, ngoài tư cách phó TT còn có vai trò lớn trong việc thi hành sách lược gọi là “công tác quản lý tôn giáo”. Văn kiện viết:
“Phó Thủ Trường Nguyễn Thiện Nhân đánh giá cao công tác quản lý nhà nước về tôn giáo trong năm qua (…) Tuy nhiên, PTT cũng chỉ ra những hạn chế trong việc thực hiện cơ chế phối hợp giữa các cơ quan tại địa phương, giữa địa phương với Trung ương trong công tác quản lý tôn giáo.
Những điều này đã được ghi nhận “tại hội nghị tổng kết công tác quản lý nhà nước về tôn giáo năm 2010 và triển khai nhiệm vụ công tác năm 2011, ngày 25/2, ở Hà Nội”.
Phát giác trên đây khiến cho dư luận người Công Giáo trong và ngoài nước có một cái nhìn khác về sự hiện diện của ông Nguyễn Thiện Nhân trong đại lễ Bế Mạc Năm Thánh của Giáo Hội Công Giáo ở La Vang đầu năm nay. Hiển nhiên, ông được chế độ đặc cử đến và lên tiếng trong dịp này không chỉ đơn thuần với tư cách Phó Thủ Tướng thay mặt các ông Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng mà còn có vai trò của đảng và nhà nước cộng sản để giám sát những diễn tiến trong một dịp lễ lớn của GHCG. Điều này lý giải cho tấm hình chụp ông Nhân đang lúng túng trong tư thế ngồi trước khán đài lễ Bế Mạc Năm Thánh tại La Vang, trong khi tất cả các Hồng Y, TGM, GM và tân khách trong và ngoài nước đều đứng dậy trong tư thế nghiêm chỉnh để đón chào ĐHY Ivan Dias, đặc sứ đại diện Tòa Thánh Vatican (xin coi hình chụp). Theo tiết lộ trực tiếp của người chụp tấm hình này với cá nhân chúng tôi thì sau một phút hoang mang, bất định “ngài PTT” đã phải gượng gạo đứng lên khi nhận ra “mình chẳng giống ai?”. Rõ ràng là với tư cách người được trao phó trách nhiệm giám sát đường đi nước bước của các tôn giáo, ông đã bị giằng co trước quyết định ngồi hay đứng khi ấy: theo mọi người cùng đứng trong nghi thức chào kính HY Ivan hay tiếp tục ngồi để kiên định lập trường của người thay mặt đảng và nhà nước? Cuối cùng, dù chậm nhưng ít nhất ông cũng đã vớt vát được đôi chút thể diện của một người từng là Bộ trưởng Giáo Dục và nghe đâu trong tương lai gần sẽ là Bộ trưởng Ngoại Giáo của chế độ, trước sự chứng kiến của những HY, GM thuộc nhiều quốc gia trên thế giới..

Ông Nguyễn Thiện Nhân đang lúng túng trong tư thế ngồi trước khán đài lễ Bế Mạc Năm Thánh tại La Vang
* Những nét cụ thể của “công tác quản lý các tôn giáo”:
Văn kiện đăng trên TTX/CSVN cho biết thêm:
Phó Thủ tướng cũng yêu cầu triển khai tổng kết 10 năm tình hình công tác tôn giáo và quản lý nhà nước về tôn giáo, định hướng 10 năm tới”.
Đồng thời yêu cầu các tỉnh, thành phố có hướng dẫn về chế độ gặp gỡ thường xuyên của lãnh đạo tỉnh, thành phố với chức sắc tôn giáo trên địa bàn. Ngay trong quý I này, cần tổ chức cuộc gặp gỡ với người đứng đầu các tôn giáo, giúp họ nắm bắt được tình hình đất nước, các biện pháp điều hành ổn định kinh tế, an sinh xã hội của Chính phủ, các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, để đồng lòng cùng đất nước vượt qua khó khăn, không nghe bên ngoài xúi giục.”
Văn kiện cũng nhấn mạnh tới Việc đào tạo, bồi dưỡng chức sắc, nhà tu hành trong các tôn giáo”. RiêngNăm 2010, có trên 18.700 lượt người được đào tạo, bồi dưỡngtrên 2.800 người đã tốt nghiệp, hoàn thành các khóa bồi dưỡng chức sắc, nhà tu hành.
(Một số đoạn tô đậm và gạch dưới do người viết muốn lưu ý độc giả)
Một loạt câu hỏi được đặt ra: a/ con số 18.700 lượt người được đào tạo, bồi dưỡng và trên 2.800 người đã tốt nghiệp này là ai? 2/ Những gì đã được đưa vào chương trình đào tạo, bồi dưỡng? 3/ Tỉ lệ phân chia cho các tôn giáo ra sao? 4/ Ai, cơ quan nào phụ trách việc đào tạo, bồi dưỡng?
Với Giáo Hội Phật Giáo, những tiết lộ của nhà văn Dương Thu Hương, bao gồm những báo động gần đây của các chức sắc trong GHPGVNTN ở hải ngoại –cách riêng bên Úc Châu- cho thấy trong nhiều năm qua, đảng và nhà nước CSVN đã ra sức đào tạo một thế hệ Tăng Sĩ trẻ để thay thế lớp cũ quản lý các Thiền viện, Chùa chiền trực thuộc cơ chế gọi là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam do họ dựng lên để chống lại GHPGVNTN dưới quyền chỉ đạo của đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ. Việc thay thế này đã được thực hiện từ lâu tại quốc nội và gần đây lan ra hải ngoại, nhất là bên Úc châu.
Riêng với Công Giáo, vì truyền thống và kỷ luật lâu đời của Giáo Hội trong việc đào tạo tu sĩ, linh mục không cho phép họ trực tiếp can dự vào lãnh vực này. Để bù lại, bằng mọi phương sách: từ hăm dọa, khủng bố, phỉnh gạt, mua chuộc kể cả hủ hóa, sau khi bất đắc dĩ phải cho mở lại một số chủng viện, đảng và nhà nước giành quyền duyệt xét danh sách các ứng viên đi tu, mà hậu ý không gì khác hơn là nhằm loại bỏ những thành phần tốt đồng thời cài đặt vào những ứng sinh do họ lựa chọn. Để chắc ăn, trong suốt những năm tu học, vào những dịp về quê nghỉ hè, các chủng sinh còn phải trình diện với các viên chức nhà nước ở địa phương để được dạy dỗ, “bồi dưỡng” theo chủ trương, đường hướng của đảng! Chưa hết, sau khi kết thúc học trình, sẵn sàng chịu chức, những linh mục tương lai này còn phải được sự chuẩn nhận của đảng và nhà nước! Nếu “ông nhà nước” cho phép sẽ được phong chức. Bằng không sẽ được khuyến cáo bỏ tu đi lấy vợ. Trái lại, nếu còn kiên trì với lý tưởng đời tu sẽ phải chờ 5 năm, 10 năm hoặc… 30 năm như trường hợp linh mục Lorenso Chu Văn Minh, hiện là Giám Mục Phụ Tá TGP Hànội.
Nhấn mạnh tới công tác “học tập, bồi dưỡng” dành cho các nhà lãnh đạo tôn giáo trong giai đoạn này, văn kiện của TTX/CSVN ghi nhận:
“Năm 2011, ngành Tôn giáo xác định 5 nhiệm vụ chính, trong đó, tập trung quán triệt Nghị quyết Đại hội Đảng lần thứ XI về công tác tôn giáo và thực hiện sự chỉ đạo của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ và Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Công tác thông tin trong nước cũng như thông tin đối ngoại tôn giáo được tăng cường, phối hợp công tác đấu tranh chống lợi dụng tôn giáo và đấu tranh nhân quyền.”
Về điều gọi là chế độ gặp gỡ thường xuyên của lãnh đạo tỉnh, thành phố với chức sắc tôn giáo trên địa bàn”, cùng với chỉ thị Ngay trong quý I này, cần tổ chức cuộc gặp gỡ với người đứng đầu các tôn giáo, giúp họ nắm bắt được tình hình đất nước, các biện pháp điều hành ổn định kinh tế, an sinh xã hội của Chính phủ, các chủ trương, chính sách của Đảng, Nhà nước, để đồng lòng cùng đất nước vượt qua khó khăn, không nghe bên ngoài xúi giục” chúng ta thấy được những gì ẩn sâu trong đó?
Khi những cuộc “gặp gỡ thường xuyên” trở thành “chế độ” đối với giới lãnh đạo trong tỉnh, thành với các chức sắc tôn gíáo thì ai cũng hiểu được mức độ “chiếu cố” các tôn giáo của Hànội như thế nào. Tiếp đến, lời khuyến cáo “Ngay trong quý I này, cần tổ chức cuộc gặp gỡ với người đứng đầu các tôn giáo, giúp họ nắm bắt được tình hình…” soi sáng cho người đọc hai điều. Thứ nhất, nó liên quan tới yếu tố thời gian và thứ hai cho thấy sự đánh giá cao sức mạnh của các khối tín đồ thuộc các tôn giáo trước những biến động hiện nay tại Bắc Phi.
Ba chữ “Quý I này”, chỉ thời gian 3 tháng từ tháng 01 đến hết tháng 3-2011 trùng hợp với thời gian xảy ra cuộc “Cách Mạng Hoa Lài” đánh dấu bằng cái chết qua ngọn đuốc thân xác của Mohamed Bouazizi ở Tunisia ngày 17-01, tiếp theo là sự cáo chung của chế độ độc tài Mubarack sau 18 ngày vùng lên của quần chúng Ai Cập, và hiện nay là những ngày giờ định mệnh của Muammar Gaddafi ở Libia cùng những cuộc xuống đường liên tiếp của dân chúng tại nhiều quốc gia trong vùng và đang có cơ lây lan qua các xứ sở độc tài thuộc các lục địa khác, bao gồm cả Á châu, trong đó có Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Nam..
Sự trùng dụng về thời gian khiến giới cầm quyền trong nướccần tổ chức cuộc gặp gỡ với người đứng đầu các tôn giáo trong quý I năm nay hé mở cho người ta thấy trước được nội dung những cuộc gặp gỡ mang tính khẩn cấp này ra sao. Hiển nhiên, qua bài học kinh nghiệm rút được trong những cuộc tập hợp hàng chục ngàn giáo dân ở tòa Khâm sứ cũ, ở Thái Hà và trên 200 ngàn tín hữu ở Xã Đoài, Tam Tòa vài năm qua, có khả năng dẫn tới một sự kết hợp rộng rãi và đồng loạt giữa tín đồ các tôn giáo nên mặc dầu đã có những buổi gặp gỡ thường xuyên từ trước tới nay, nhưng vì e sợ “mùi hương Hoa Lài” từ Bắc Phi có khả năng đánh động khứu giác bén nhạy của quần chúng Việt Nam nên đảng và nhà nước đã phải mở một chiến dịch “tôn giáo vận” một cách khẩn cấp từ giới lãnh đạo chop bu. Riêng với Giáo Hội Công Giáo, mục tiêu gặp gỡ trực tiếp được nhắm tới là Hồng Y Phạm Minh Mẫn, TGM Sàigòn, Giám mục Nguyễn Văn Nhơn, TGM Hànội, Giám mục Nguyễn Như Thể, TGM Huế và nói chung HĐGMVN, trong đó có những GM cầm đầu các Giáo phận trên toàn lãnh thổ. Nội dung hẳn sẽ không ngoài những vuốt ve, hứa hẹn trong khuôn khổ cơ chế XIN/CHO kèm theo những đe noi, hăm dọa.
Văn kiện cũng đếm kỹ những lần đảng và nhà nước cho phép các chức sắc tôn giáo đi ra nước ngoài, theo đó chỉ riêng Năm 2010 có 240 lượt chức sắc, nhà tu hành đi nước ngoài”. Bản văn cũng nhắc lại những nét chủ đạo trong đường hướng của mỗi tôn giáo được sự đồng thuận của đảng và nhà nước như:
“Phật giáo có đường hướng “đạo pháp dân tộc và chủ nghĩa xã hội”; Công giáo là “sống phúc âm giữa lòng dân tộc”; đạo Tin lành là “sống phúc âm phục vụ Thiên Chúa, phục vụ Tổ quốc và dân tộc”; đạo Cao Đài có đường hướng “nước vinh, đạo sáng”…”
Đọc kỹ những tiêu hướng này, người tín hữu thuộc mọi tôn giáo đều không có điều gì để phản bác. Lý do là bằng những suy tư ngay chính, nó không có gì đi ngược lại lương tri cá nhân của con người và càng không phản lại giáo lý của mỗi tôn giáo. Có điều từ ngôn ngữ chuyển vào thực tế áp dụng, người cộng sản đã cố tình đánh lộn sòng giữa tình tự quốc gia, dân tộc với chủ nghĩa Mác-Xít, với chủ trương bá quyền, chuyên chính, đọc tài phi tôn giáo của họ. Vấn đề khúc mắc ở đây là thái độ cam đành, chấp nhận và cung cách ứng xử khó hiểu của giới cầm đầu các tôn giáo.
III.- Đòn mới của CSVN: công khai cổ võ việc kết nạp người có đạo vào đảng!
Đối với người tín hữu Công Giáo thuần thành, việc gia nhập đảng cộng sản đồng nghĩa với việc chối bỏ niềm tin nơi Thiên Chúa. Nói cách khác, một tín đồ khi tuyên thệ trở thành đảng viên đảng cộng sản tức là đương sự đã chính thức bỏ đạo. Vì thế không ai ngạc nhiên là qua những thư chung 1951 và 1960, các Giám Mục đã hơn một lần lên án chủ nghĩa vô thần, vô tôn giáo cộng sản, nghiêm khắc cảnh báo những mưu toan phá đạo của chúng và tuyệt đối ngăn cấm người tín hữu gia nhập đảng này.
Đã đành trong nhiều năm qua quả đã có những tín hữu giáo dân, kể cả một số giáo sĩ vong thân, biến chất trở thành đảng viên cộng sản. Nhưng với mục tiêu thâm độc, đảng vẫn tìm hết cách để che đậy cái đuôi cộng sản của những thành phần mất gốc vừa nói. Chủ trương này không ngoài ý đồ giúp họ không bị giáo quyền, giáo dân điểm mặt hầu dễ dàng xâm nhập, trà trộn để lũng đoạn Giáo Hội. Do đó, nếu ngày hôm nay, trong hàng ngũ chủ chăn cấp cao có lọt vào một vài kẻ “chăn thuê” từng âm thầm tuyên thệ gia nhập đảng cộng sản Việt Nam thì cũng chẳng làm cho ai ngạc nhiên. Bởi lẽ đấy là chủ trương ngấm ngầm và tối hậu của cộng sản: để vô hiệu hóa sức đề kháng của tập thể công giáo và phương sách tốt nhất mà họ chọn là tìm thêm đảng viên trong số những người có đạo, đặc biệt là hàng ngũ lãnh đạo.
Điều khiến người ta ngạc nhiên và cũng gây nhiều lo âu là hiện nay Hànội đã và đang ra mặt công khai cổ võ cho công tác kết nạp người có đạo vào đảng cộng sản. Trong một bài viết mới đây trên nhật báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận chính thức của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, người ta đọc được những giòng sau đây:
“Ðến nay, số lượng quần chúng ưu tú là người có đạo được kết nạp đảng tăng lên hàng năm, giảm dần số xóm không có đảng viên là người có đạo. Những đảng viên là người có đạo được kết nạp đã thật sự là hạt nhân tích cực, đầu tàu gương mẫu trong công tác”.

Nguyễn Phú Trọng thăm TGM Phát Diệm. Ảnh: VTC
Bài báo được xây dựng trên Nghị quyết của Ban Thường vụ Huyện ủy Kim Sơn (Ninh Bình) thuộc Giáo khu Phát Diệm vốn được coi là cái nôi của Giáo Hội Công Giáo miền Bắc với tỷ lệ công dân có tín ngưỡng Công Giáo rất cao. Bài báo viết:
“Nghị quyết của Ban Thường vụ Huyện ủy về đẩy mạnh công tác kết nạp đảng đối với quần chúng có đạo đề ra và triển khai thực hiện từ tháng 8-2008, với mục tiêu, mỗi năm, toàn Ðảng bộ huyện kết nạp Ðảng từ 200 đảng viên trở lên, trong đó có hơn 40 đảng viên là người có đạo; hằng năm có thêm 10 – 15 chi bộ nơi có đồng bào theo đạo, có đảng viên là người có đạo, tiến tới năm 2015 có 100% chi bộ trong vùng có đông đồng bào theo đạo có đảng viên là người có đạo. Nghị quyết cũng đề ra một số nhiệm vụ và các giải pháp chủ yếu cần thực hiện, trong đó nhấn mạnh công tác giáo dục chính trị, tư tưởng, nâng cao nhận thức của quần chúng có đạo về Ðảng, về chính sách tôn giáo tín ngưỡng, chính sách đại đoàn kết dân tộc của Ðảng và Nhà nước; đề cao tinh thần trách nhiệm của các cấp ủy và đảng viên trong công tác kết nạp đảng viên mới và trong việc bố trí, sử dụng cán bộ là người có đạo…
Tiết lộ trên đây cho thấy, dù chưa công khai hóa, từ cuối hạ bán niên 2008, riêng huyện Kim Sơn đã đề ra chỉ tiêu hàng năm phải kết nạp từ 200 đảng viên trở lên, trong đó 20% là đảng viên có tín ngưỡng Công Giáo. Nêu lên một trường hợp điển hình để nhấn mạnh về nhu cầu đoàn ngũ hóa giới trẻ Công giáo dưới sự kiểm soát của đảng cộng sản, báo Nhân Dân cho hay:
“… Bí thư Ðoàn Thanh niên xã Kim Mỹ – đồng chí Ngô Thượng Ðại-, một đảng viên trẻ là người Công giáo cho biết, Kim Mỹ là xã nằm ở ven biển, có gần 88% số dân theo đạo Công giáo; số người trong độ tuổi sinh hoạt Ðoàn là 1.775, trong đó thanh niên Công giáo chiếm 85%. Do đó việc đoàn kết, tập hợp thanh niên Công giáo là một trong những hoạt động chính của công tác Ðoàn.”
Để thực hiện được điều này, Đoàn đẩy mạnh việc tổ chức những buổi học tập để giới trẻ Công Giáo tìm hiểu về điều gọi là “Gương đạo đức của Bác”, và về “Vinh quang của đảng” v.v … “Từ đó, tạo cơ hội và điều kiện rèn luyện cho thanh niên và phát hiện những nhân tố tiêu biểu để giới thiệu, kết nạp Ðảng.”
Ở một đoạn khác, báo Nhân Dân viết:
“Ðồng chí Nguyễn Quốc Khánh, Bí thư chi bộ Quỹ tín dụng cơ sở xã Hùng Tiến là một đảng viên gốc đạo, sinh ra trong gia đình công giáo yêu nước, anh thấy rõ sự quan tâm của Ðảng, Nhà nước đối với đồng bào công giáo. Ngày càng có nhiều giáo dân tham gia công tác xã hội, được thể hiện khả năng của mình và được đứng vào hàng ngũ của Ðảng. Hiện nay ở Hùng Tiến có một đồng chí cấp ủy xã là gốc giáo; 4/15 bí thư chi bộ và 9/14 trưởng xóm là người công giáo (…) Tờ trình về việc xét, quyết định kết nạp đảng viên và chuyển đảng viên dự bị thành đảng viên chính thức của Ban Tổ chức Huyện ủy Kim Sơn, đề nghị 18 hồ sơ, trong đó có năm trường hợp quần chúng ưu tú là người gốc giáo. Ðảng ủy xã Ðịnh Hóa là một trong những cấp ủy thực hiện vượt chỉ tiêu được giao trong kết nạp đảng viên gốc giáo. Chỉ tiêu Huyện ủy giao cho Ðịnh Hóa năm 2010 là kết nạp bảy đảng viên, trong đó có một đảng viên gốc giáo, kết quả cuối năm đã kết nạp 10 đảng viên, vượt 43%, và ba đảng viên gốc giáo, vượt 200%. Ðảng viên trẻ Trần Xuân Trí, người theo đạo Công giáo, công an viên xóm 10, xã Ðịnh Hóa, tâm sự: Ðược sự giúp đỡ nhiệt tình của cấp ủy, đoàn, hội, hiện nay có rất nhiều thanh niên công giáo ở địa phương mong muốn được sinh hoạt trong các tổ chức xã hội, được phấn đấu vào Ðảng”
Việc tìm kiếm đảng viên trong số những tín hữu Công giáo không phải lúc nào cũng suông sẻ. Cũng trong bài viết trên đây, báo Nhân Dân tiết lộ:
“Tuy nhiên, trên địa bàn Ðịnh Hóa vẫn còn xóm 12 với 100% số dân theo đạo Công giáo chưa có đảng viên. Cái khó vẫn là công tác tư tưởng và tinh thần trách nhiệm của cấp ủy và đảng viên được phân công theo dõi địa bàn. Phát triển Ðảng tại xóm 12 cũng là mục tiêu phấn đấu của Ðảng bộ xã nhiệm kỳ này, do đó thực hiện nghị quyết Ðảng bộ đề ra cần sự nỗ lực đồng bộ từ cấp ủy, các đoàn, hội và mỗi cán bộ, đảng viên.”
IV.- Kết luận:
Cho đến năm đầu thập niên thứ hai của đệ tam thiên niên, chủ trương khống chế, bách hại các tôn giáo của đảng và nhà nước CSVN vẫn tiếp tục được đặt lên hàng đầu. Thời gian gần đây, do nhu cầu bắt buộc phải mở ra với thế giới, trên nguyên tác, đối sách về tự do tôn giáo của Hànội đã có những thay đổi. Nhưng nhìn sâu vào bên trong, đấy chỉ là những thay đổi bề ngoài khi mà thực chất vẫn không khác, nếu không muốn nói là còn hiểm độc và nguy hại hơn trước.
Từ giai đoạn thẳng tay triệt hạ tôn giáo: sát hại, bắt bớ giáo sĩ, giáo dân; đóng cửa tu viện và các cơ sở đào tạo chủng sinh với thâm ý: khi số chủ chăn ít oi già yếu, chết đi sẽ không có người thay thế, đạo tư tan… họ miễn cưỡng phải nới lỏng những sinh hoạt phụng tự. Cho phép tu sửa, xây cất các giáo đường, thánh thất, chùa chiền. Tự do (và đôi khi còn khuyến khích) tổ chức các lễ hội rầm rộ, dĩ nhiên với điều kiện chỉ giới hạn trong khuôn viên các cơ sở tôn giáo. Tiến thêm một bước, đảng và nhà nước cho phép những cơ sở đào tạo linh mục hoạt động trở lại với một số điều kiện như phải để cho họ duyệt xét danh sách ứng viên đi tu, thêm vào chương trình giảng huấn những môn học về chủ nghĩa Mác-Lê. Việc phong chức linh mục, bổ nhiệm giám mục phải thông qua nhà nước v.v…
Bằng cái nhìn bề mặt, mọi tôn giáo –cách riêng Công giáo- đã có phần dễ thở. So sánh với Giáo hội ở Trung hoa lục địa có người còn tỏ ra mừng rỡ cho rằng GHVN vẫn mang tính chất tông truyền, gắn bó với Tòa Thánh Vatican không phải là một Giáo hội tự trị như bên láng giềng Trung quốc.
Với tâm trạng ưu tư và cái nhìn sâu lắng của người tín hữu thành tâm yêu mến Giáo hội, không ít người bao gồm giáo dân và giáo sĩ đã có những suy nghĩ ngược lại. Họ cho rằng: thà như ở Trung cộng, trong khi bắt buộc phải chấp nhận một thứ Giáo hội tự trị thống thuộc nhà nước nhưng bên cạnh đó còn có một Giáo hội thầm lặng –một Giáo hội hầm trú tuyệt đối trung thành với Thiên Chúa qua mối hiệp thông tinh tuyền với Giáo hội hoàn vũ… còn hơn là một thứ Giáo hội “nửa nạc nửa mỡ” như GHVN hiện nay. Tuy trên danh nghĩa thống thuộc Rôma nhưng thực tế GHVN ngày nay đã hoàn toàn biến chất để lần hồi trở thành một Giáo hội theo chủ nghĩa tương đối, chủ nghĩa thực dụng –một thứ chủ nghĩa từng được đương kim Giáo Hoàng Biển Đức XVI lên tiếng cảnh giác lâu nay-. Nói theo linh mục Pascal Nguyễn Ngọc Tỉnh thì đấy là một thứ “Tôn Giáo Lễ Hội”, đã bị biến chất, bị rút ruột!
Minh họa cho những biểu hiện đáng buồn trên đây là thái độ im lặng, đồng lõa với tội ác của một số những lãnh đạo cấp cao trong Giáo hội Công giáo Việt Nam hiện nay. Nếu cần chỉ danh, người tín hữu CGVN ngày nay không ngần ngại nói tới HY Phạm Minh Mẫn, TGM Sàigon, GM Nguyễn Văn Nhơn, TGM Hànội đương kim chủ tịch HĐGMVN, GM Nguyễn Như Thể, TGM Huế, các GM Bùi Văn Đọc, Châu Ngọc Tri, Vũ Huy Chương v.v…
GM Nhơn, HY Mẫn và TGM Thể sắp hàng bắt tay TT/CSVN
Xuyên qua hai văn kiện, một trên TTX/CSVN và một trên tờ nhật báo Nhân Dân, hai tiếng nói chính thức của đảng và nhà nước liên quan tới công tác gọi là “quản lý tôn giáo” và công nhiên dụ dỗ người tín hữu vào đảng cộng sản để có thêm vây cánh, tiếp tục đè đầu cưỡi cổ nhân dân, chúng ta chờ đợi gì nơi những người có trách nhiệm trong Giáo hội khi các ngài ở vào tình trạng tê liệt “há miệng mắc quai” để trở thành vô cảm. Trong điều kiện xót xa, đau đớn ấy, chúng tôi trạnh nhớ tới tiêu đề hai bài viết của cha Tỉnh: “ĐẠO để làm gì?” và “HỘI ĐỒNG GIÁM MỤC để làm gì?”
Nam California, tháng 3, 2011
Trần Phong Vũ 

11/3/11

Ai đục bỏ lòng yêu nước?

Ai đục bỏ lòng yêu nước?Nguyễn Quang Lập

Hôm qua, báo Thanh niên cho đăng bài: ”Lạng Sơn, những ngày tháng hai“, một ghi chép (Không phải phóng sự) rất hay. ”Đây là lần đầu tiên lễ kỷ niệm được tổ chức tại chính Lạng Sơn, mảnh đất tiền tiêu mà 32 năm trước đã diễn ra những trận đánh ác liệt nhất của quân và dân ta để giữ vững từng tấc đất biên cương Tổ quốc… Với nhiều đồng đội cũ, đây là cuộc gặp gỡ sau hàng chục năm xa cách. Người đã chuyển ngành, người vẫn phục vụ trong quân đội nhưng dường như mọi kư ức, tình cảm của những người lính Quân đoàn 14 vẫn còn vẹn nguyên như ngày nào“. Từng là người lính nhập ngũ trong thời kì “Chống Trung Quốc xâm lược”, tui rất cảm động. Nhiều đoạn rưng rưng nước mắt.

Đến khi nhìn thấy bức ảnh: ”Tấm bia kỷ niệm chiến thắng tại đầu cầu Khánh Khê” thì sững sờ, rực lên một nỗi đắng cay.



Tấm bia kỉ niệm chiến thắng mà tan nát thế này a?  Bốn chữ  ”Trung Quốc xâm lựơc” đã bị đục bỏ trắng trợn. Đỗ Hùng (Báo Thanh niên) đã viết trong blog của anh: “Từ “Trung Quốc” đã bị xóa gần như hoàn toàn, từ “xâm lược” cũng thế. Tấm bia ghi chiến tích đánh Trung Quốc của quân đội Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 đã bị đục nát như là bằng chứng cho sự khiếp nhược đã tới mức không thể diễn tả bằng lời“. (Ở TP.HCM, tôi thấy những tấm bia ghi chiến tích đánh Mỹ đặt trước Lãnh sứ quán Mỹ, khách sạn Park Hyatt vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt).”

Ai đục bỏ mấy chữ kia? Đỗ Hùng không nói, báo Thanh niên cũng không nói, chỉ than thở nhẹ nhàng: “Những dấu tích của thời gian và con người đã xóa mờ một vài chỗ trên tấm bia”. Cái “con người” mà báo Thanh Niên nói, đó là ai? Tại sao lại phải đục bỏ mấy chữ kia? Bởi vì một khi chủ trương đục bỏ bốn chữ ” Trung Quốc xâm lược“ trên tấm bia kỉ niệm chiến thắng tức là tự mình đục bỏ lòng yêu nước. Đỗ Hùng gọi đấy là sự khiếp nhược, quá đúng, sự khiếp nhược được che đậy bằng cái gọi là khôn khéo. Thảm hại thay!

CÁI NHỤC LỚN NHẤT CỦA MỘT DÂN TỘC LÀ CÓ MỘT CHÍNH QUYỀN HÈN NHÁT

Nhiều người nghĩ rằng cái nhục lớn nhất của một dân tộc là cái nhục mất nước. Điều này không đúng hẳn. Nước nhỏ, dân ít, bị một nước lớn, dân đông, xâm chiếm là điều thường xẩy ra trên thế giới, nhất là vào thời kỳ khoa học, kỹ thuật chưa được tiến bộ. Vấn đề quan trọng là dân tộc đó có ý chí, có quyết tâm để tìm cách lấy lại chủ quyền hay không. Chỉ khi nào dân tộc đó cam chịu số phận mất nước, không có ý chí phục thù, không có quyết tâm giành lại độc lập, mới gọi là nhục.
Nước ta bị người Tầu đô hộ một ngàn năm và bị người Pháp đô hộ gần 100 năm, nhưng dân tộc ta không bao giờ chịu nhục. Lúc nào dân tộc ta cũng tìm cách nổi dậy để đánh đuổi người Tầu, người Pháp ra khỏi bờ cõi, giành lại độc lập cho đất nước và lấy lại chủ quyền cho dân tộc. Nhưng có độc lập, có chủ quyền mà đất bị lấn bị chiếm, biển bị xâm phạm mà chính quyền lại hèn nhát, không dám liên tiếng, thì qủa là một cái đại nhục cho dân tộc.
Ngày 19/1/74, trong khi Hải Quân của Việt Nam Cộng Hòa tử chiến với quân xâm lược Trung Cộng để bảo vệ Hoàng Sa thì ngụy quyền Việt Công Hà Nội im hơi lặng tiếng một cách hèn hạ, không một lời phản đối Trung Cộng.
Ngày 2/12/07, Trung Quốc phê chuẩn việc thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam để trực tiếp quản lý cả hai quần đảo này, ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cũng chỉ dám phản đối một cách yếu ớt qua lời tuyên bố của Lê Dũng, người phát ngôn của Bộ Ngọai Giao Cộng sản Việt Nam, rằng “” Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa”, và rằng “Hành động này đã vi phạm chủ quyền lãnh thổ của Việt Nam, không phù hợp với nhận thức chung của Lãnh đạo cấp cao hai nước, không có lợi cho tiến trình đàm phán tìm kiếm biện pháp cơ bản, lâu dài cho vấn đề trên biển giữa hai bên”.
Ngày 16/5/09, Trung Cộng đã thính thức ra lệnh cấm đánh cá đặc khu kinh tế khổng lồ bao quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, không phải cả các vùng đang bị tranh chấp mà cả các vùng mà Việt Nam có chủ quyền. Là cơ quan hành pháp, đại diện cho một quốc gia, đứng trước hành động hỗn xựợc này của Trung Quốc, đúng lý ra, bộ Ngoại Giao Việt Nam phải cho mời Đại Sứ Trung Quốc tới để phản đối hoặc gửi công hàm phả đối với lời lẽ thật mạnh mẽ và cương quyết như “vi phạm chủ quyền của Việt Nam” “xâm phạm lãnh hải Việt Nam” và “yêu cầu Trung Quốc tôn trọng chủ quyền Việt Nam, lãnh hải của Việt Nam cũng như quyền đánh cá của ngư dân Việt Nam”.
Theo phát ngôn viên của chính quyền Việt Cộng thì bộ Ngoại Giao Việt Cộng đã yêu cầu Đại Sứ Trung Quốc tại Hà Nội kêu gọi chính phủ Bắc Kinh ngừng các hoạt động trên biển. Nhưng thực ra chính quyền Cộng Sản Việt Nam không những đã không dám phản đối mà chỉ xin xỏ một cách hèn hạ như “đề nghị phía Trung Quốc không nên có các hoạt động cản trở hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “việc Trung Quốc tăng cường tuần tra sẽ dẫn tới có thêm nhiều vụ bắt bớ ảnh hưởng tới các hoạt động đánh bắt cá bình thường của ngư dân Việt Nam tại khu vực đánh bắt cá truyền thống của Việt Nam”.
Thế nào là “khu vực đánh bắt cá truyên thống” ? Phải chăng đó là ngôn từ ngoại giao của bè lũ bán nước Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Văn An ? Ôi, nghe sao mà hèn hạ vậy? Nếu không dám dùng những danh từ dao to, búa lớn, những danh từ sặc mùi khác mắu mà bọn mi đã dùng trong thời gian xâm chiếm miền Nam thì ít nhất cũng phải dùng những chữ cho rõ nghĩa, cho đúng với ngôn từ của một quốc gia độc lập và có chủ quyền như: “không được có những hành động cản trở những hoạt động bình thường của ngư dân Việt Nam” hoặc “không được xâm phạm tại khu vực đánh cá thuộc chủ quyền của Việt Nam” v.v…. Đúng là phương khôn nhà dại chợ, chỉ quen áp bức dân lành.
Hèn mạt, không dám phản đối quan thày Trung Quốc, nhưng lại sợ lòng yêu nước của người dân nổi dậy, bọn lãnh đạo hèn nhát Việt Cộng quay sang tìm cách dàn áp những người bất đồng chính kiến để bịt miệng, đúng như tờ báo chui, “Báo Sinh Viên Yêu Nước” của anh em Sinh Viên trong nước đã nhận định trong cố báo thứ 5: “Thời gian qua, sự kiện Trung Quốc khai thác Bauxit ở Tây Nguyên còn đang bi dư luận phản đối. Vụ ngư dân Việt Nam đã không dám đánh cá vì bị tàu Trung Quốc tấn công. Vụ lãnh hải Việt Nam bị thu hẹp vì Trung Quốc dùng sức mạnh bá quyền công khai áp lực. Vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ dám ra mặt kiện Nguyễn Tấn Dũng. Trước áp lực dư luận có nguy cơ bùng nổ, phô bày bản chất yếu hèn, phản động của đảng CSVN trước tham vọng xâm lăng Việt Nam của Trung Quốc. Hà nội quyết định bắt luật sư Lê Công Định cũng là cách để chuyển dư luận chống đối sang ngã rẻ khác, vừa răn đe thành phần đấu tranh dân chủ, vừa nhắn nhủ giới luật sư, trí thức, thanh niên sinh viên Việt Nam đang manh nha hình thành lực lượng nhằm phản đối vụ khai thác Bauxit và những quyết định bạc nhược, hèn yếu của Chính trị bộ đối với quan hệ Trung – Việt.

Hẳn chúng ta còn nhớ, cách đây gần 2 năm, sau khi biết tin Trung Cộng công khai xân chiếm hai quần đào Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam và sát nhập vào một quần đảo khác của Trung Cộng để thành lập một quận lỵ lấy tên là Tam Sa, các học sinh và sinh viên Việt Nam cùng đồng bào trong nước đã tổ chức 2 cuộc biểu tình vào ngày 9/12/07 tai Saigon và Hà Nội để phản đối hành động xâm lược của Trung Quốc. Bọn nguỵ quyền Cộng Sản Hà Nội, không những không ủng hộ hay khuyến khích mà lại còn bắt bớ, cấm đoán và hăm dọa. khiến một nữ sinh viên qúa uất ức đã vừa khóc vừa la: “Chúng cháu đến đây để thể hiện lòng yêu nước của mình…tai sao lực lượng an ninh lại ngăn cản lòng yêu nước của chúng cháu…? ngăn chặn chúng cháu lại và không cho chúng cháu vào tham gia cùng mọi người…? Taị sao? Tại sao?. Và một thanh niên khác, không dằn được sự tức giận, đã hiên ngang đập mạnh tay xuống bàn và la lớn: “Các ông chỉ biết lo cho cái ghế của các ông, các ông chỉ biết tham nhũng”.
Năm 1974, người dân miến nam Việt Nam đã xuống đường biểu tình chống tàu cộng xâm lăng Hoàng Sa của Việt Nam
Thật là một điều nghịch lý khi những nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam gán cho những người Việt Nam yêu nước dám bầy tỏ thái độ, lập trường của mình trước những vến đề lien quan đến sự tồn vong của đất nước, của dân tộc lại bị gán cho những tôi danh như “xâm phạm an ninh quốc gia”, “lợi dụng quyền tự do, dân chủ để xâm hại quyền lợi nhà nước” để bỏ tù những người yêu nước như nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, sinh viên Nguyễn Tiến Nam cho tới các bloggers Điếu Cày Nguyễn Hoàng Hải, Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Người Buôn Gió Bùi Thanh Hiếu, rồi nhà báo Phạm Đoan Trang, cùng nhiều người khác nữa có tâm huyết với đất nước đã không tránh khỏi cảnh tù tội hay những sự trù dập, đàn áp dã man.
Một sinh viên Việt Nam tuy được công an mời ra khỏi hàng nhưng vẫn kh ôn khéo giương khẩu hiệu THS của VN cho phóng viên AP. chụp năm 2007 khi tuổi trẻ Việt Nam xuống đường biểu tình phản đối Trung Cộng trên khắp nước.
Đã nói là không được yêu nước rồi cơ mà, cậu này bố láo bố lếu. Biểu tình là…là tội “xâm phạm an ninh quốc gia” nhá.
Ngày nay chúng ta đã thấy, người dân đã dám bàn chuyện chính trị, dám phê phán chính quyền công khai, không còn dè dặt và sợ hãi như những năm trước nữa. Nhiều người còn dám rủ nhau đi kiện, đi biểu tình phản đối những vụ chính quyền trưng dụng nhà cử đất đai của họ. Các anh em sinh viên cũng đã dám ra một tờ báo chui gọi lá Báo Sinh Viên Yêu Nước để bầy tỏ thái độ và các trí thức trong nước cũng đã dám công khai bầy tỏ lập trường, họ không còn sợ hãi trước sự hù dọa hay sự bắt bớ, giam cầm, bỏ tù một số người chống đối của ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam . Một vài luật sư đã dám tranh luận thẳng thừng với các chánh án Việt Cộng để bênh vực cho thân chủ trong các vụ án có liên can tới chính trị. Nhưng số người này còn quá ít ỏi, vẫn chưa đủ, cần phải đông đảo hơn nữa, tích cực hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa cho tới khi nào chế độ Cộng Sản Việt Nam bán nước phải cáo chung.“Trung Quốc” đã bị xóa gần như hoàn toàn, từ “xâm lược” cũng thế.

Tấm bia ghi chiến tích đánh Trung Quốc của quân đội Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 đã bị đục nát như là bằng chứng cho sự khiếp nhược đã tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Một người dân trong nước cũng viết: “ Tôi bần thần tự hỏi, chính quyền hiện hành có còn là chính quyền của dân tộc VN hay không ? Tự hỏi để rồi ngầm trả lời :Không, không, không. Chính quyền này không phải là của dân tộc VN, mà là chính quyền của đảng cộng sản VN ! Tôi và bao bậc cha mẹ khác lẽ nào đưa con mình đi cầm súng để bảo vệ đảng nô lệ như thế này ??? Tôi đã rớt nước mắt. Tệ hại quá, tôi phải “nướng” con tôi cho lũ cầm quyền phản dân tộc này sao? Tôi sẽ phải làm thế nào ? Cầm súng bảo vệ đất nước thì tôi không sợ, cầm súng chống bọn xâm lấn Trung Cộng thì tôi sẵn sàng đưa con tôi lên đường ! Còn cầm súng, hi sinh con cái chúng tôi cho quyền lợi riêng của đảng cộng sản VN thì khác nào sự ngu xuẩn, hơn nữa, đó là sự nhục nhã !
Thật không có cái nhục nào to lớn bằng cái nhục của một dân tộc có một chính quyền hèn hạ và đốn mạt như chính quyền cộng sản Việt Nam ngày nay , một chính quyền bán nước hại dân, chỉ biết tham nhũng và hiếp đáp dân lành. Không những thế, bọn ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam còn muốn tất cả dân tộc Việt Nam phải hèn nhát như bọn chúng. Vì thế nếu có người nào can đảm, dám biểu lộ lòng yêu nước và dám nói lên những việc làm sai trái, đốn mạt của bọn chúng, là bọn chúng tìm cách đàn áp và bắt giam như ta đã thấy. Không biết người dân còn chiụ đựng sự nhục nhã này tới bao giờ mới tìm cách lôi cổ bọn hèn nhát này xuống để trị tội?
Lê Duy San

7/3/11

KHI NGƯỜI CỘNG SẢN NHẬN XÉT VÀ NÓI VỀ ĐẢNG

KHI NGƯỜI CỘNG SẢN NHẬN XÉT VÀ NÓI VỀ ĐẢNG
( Trung tướng TRẦN ĐỘ Phó Chính Uỷ/Quân GPMN-P/CT Quốc Hội.)
Tôi cứ nghiền ngẫm mãi Cuộc cách mạng ở Việt Nam, Đảng Cộng Sản và nhân dân đã đập tan được bộ máy thực dân, đàn áp, nô dịch, bóc lột, xoá được nỗi nhục mất nước .
Nhưng sau đó Đảng đã xây dựng được một bộ máy như thế nào? và một xã hội như thế nào?
Nổi bật lên là một bộ máy độc đoán, độc tài toàn trị, đàn áp thẳng tay các ý kiến khác. Có một đội ngũ “lưỡi gỗ” rất đông đảo, chuyên “ngụy biện”, “nói lấy được”, “nói bừa bãi”, “trắng trợn” bất chấp lẽ phải, đạo lý và cả luật pháp, và có lúc dùng nhiều thủ đoạn như “lưu manh”,làm tất cả mọi người trong xã hội không lúc nào được yên tâm và thường xuyên lo lắng, sợ hãi. Đó, ta đã xây dựng nên một bộ máy như vậy và một xã hội như vậy đó.
Nhân dân bị tước hết mọi quyền tự do dân chủ. Tất cả quyền và lợi trong xã hội, thâu tóm trong tay Đảng cụ thể là trong tay một nhóm đảng viên có địa vị, quyền chức ở các cấp, từ TW đến địa phương. Đảng tự do yêu cầu dân đóng góp và tự do sử dụng mọi sự đóng góp đó của dân, không có tổ chức và lực lượng nào giám sát và kiềm chế sự chi tiêu từ mồ hôi nước mắt của dân . Đảng tự làm ra Hiến pháp và luật pháp không cần sự phúc quyết của dân , rồi bắt dân sống và làm việc theo hiến pháp còn bộ máy của Đảng đều làm ngược lại Hiến pháp và luật pháp, bất chấp đạo lý. Đảng luôn tạo ra một không khí khủng bố đối với bất cứ ai có chính kiến độc lập, làm cho xã hội khô cằn, thiếu sức sống Đảng bưng bít và cấm tất cả những ý kiến sáng suốt dồi dào phong phú từ các trí thức dân tộc nhằm đưa đất nước tiến lên nhưng trái ý Đảng. Bộ máy cai trị bây giờ ngày đêm chỉ lo xây dựng hệ thống tuyên truyền, lo cổ động rầm rộ, dùng những “lưỡi gỗ” xây dựng và truyền lan các thứ “lý luận” “nói lấy được”, dùng mọi thủ đoạn lừa bịp, dối trá, nguỵ biện để nhằm một mục đích duy nhất là duy trì và giữ vững bộ máy cai trị mà họ gọi là “sự lãnh đạo của Đảng, trong thực tế bộ máy này là bộ máy phá dân chủ một cách trắng trợn, tinh vi và tàn bạo nhất , Đảng tự đẻ thêm ra “chủ nghĩa thành phần”, “chủ nghĩa công nông”, “chủ nghĩa lý lịch” … Các thứ chủ nghĩa hoang dã như cỏ dại ấy làm cho học thuyết của giai cấp bị méo mó trỡ thành bất nhân bất nghĩa. Ta có thể tin một cách chắc chắn rằng nếu Mác và Lênin còn sống đến bây giờ thì các ông tổ đó cũng không thể chấp nhận các thứ chủ nghĩa đần độn “vô học”như thế. Và sự méo mó ấy ngày càng lớn, càng cực đoan, để rồi biến tướng thành kiểu Mao-ít, kiểu Pôn Pốt đẫm máu mà thế giới loài người chứng kiến, ghê tởm.
Đảng đang thực hiện một nền thống trị hà khắc, kiểm tra từng người trong toàn xã hội, kiểm soát và can thiệp mọi chi tiết trong cuộc sống của xã hội, và điều dã man và tàn bạo nhất là độc tài về ý thức hệ bắt tư duy con người chỉ một chiều thẳng đứng đội trên đầu là Đảng. Bất cứ một khác biệt nào đều bị quy vào là chống đối, là phản động, là tội phạm. Hệ quả của chế độ này là trong xã hội không ai dám nói khác, không ai dám có ý nghĩ khác, hoặc ít nhất thì dù có nghĩ một đàng cũng phải nói một nẻo. Như vậy, xã hội bao trùm một sự giả dối, lừa bịp, bao trùm một sự sợ hãi, bao trùm một sự tê liệt, về tư duy và cả về tình cảm. Đảng đang:
Lưu manh hoá xã hội
Bần cùng hoá nhân dân
Nô lệ hoá con người
Thế là Đảng đã tạo ra ở Việt Nam một xã hội đầy tham nhũng, phản dân chủ (vì độc tài độc đoán và toàn trị), đầy dối trá lừa bịp (vì nói một đàng làm một nẻo), đầy thủ đoạn (nịnh nhau, hất nhau và hại nhau). Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, ở bất cứ người nào, ta cũng nghe thấy được những lời phàn nàn về sự không dân chủ, tàn bạo, lừa bịp, dối trá; về những hiện tượng lưu manh, hãnh tiến.
Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thuỷ Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài cộng lại,tư tưởng khát máu hoang dã ấy nó tàn phá cả một dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ.
Nói thì “dân chủ, vì dân” mà làm thì chuyên chính phát xít. Cái đặc điểm đó là nói dối, nói láo, lừa bịp, trò hề “nói vậy mà không phải vậy”. Hô hào dân chủ và phê phán tình trạng mất dân chủ nhưng lại kiên trì “Đảng lãnh đạo tuyệt đối và toàn diện” ?? đã kiên trì cái thứ ấy là phản dân chủ rồi, thật là một kiểu lý luận cùn vô học không hiểu nỗi từ bộ máy tuyên truyền Đảng. ( trích RỒNG RẮN của Trần Độ )

ĐÃ ĐẾN LÚC CỘNG ĐỒNG DÂN TỘC VIỆT NAM PHẢI LÃNH TRÁCH NHIỆM TRƯỚC TỔ QUỐC VÀ LỊCH SỬ

Trong thời gian qua, cách mạng hoa Lài đã đem thành công đến với nhân dân Tunisia, Ai cập và Lybia cũng như đang lan tỏa khắp nơi từ Phi châu đến các nước độc tài, toàn trị khác khắp nơi trên thế giới. TQ đang đối diện với làn sóng đòi dân chủ của nhân dân, tại VN các nhà lãnh đạo phải run sợ và đang dùng lực lượng công an ra sức trấn áp các thành phần dân chủ như BS Nguyễn Đan Quế, LS Lê Trần Luật, nhà báo tự do Tạ Phong Tần, KS Đỗ Nam Hải, bà Tân vợ cũ của Blogger Điếu Cày, thành viên khối 8406 Lư Thị Thu Trang, LS Nguyễn Bắc Truyển. Đặc biệt, nhà cầm quyền CSVN đang có cả một kế hoạch quy mô để cô lập HT Thích Quảng Độ, LM Nguyễn Văn Lý, LM Phan Văn Lợi, Hội trưởng PGHH thuần túy ông Lê Quang Liêm và các nhân vật đấu tranh dân chủ khác…v.v…Lời kêu gọi nhân dân cùng đứng lên biểu tình lật đổ chế độ của nhóm sinh viên Hà nội-Huế-Sài gòn, của LM Nguyễn Văn Lý, của BS Nguyễn Đan Quế, của khối 8406…v.v…vẫn còn hiện diện trên các trang mạng toàn cầu, đó là bản án cho ngày cáo chung của các nhà lãnh đạo CSVN.
Thế kỷ XXI này là thể kỷ của nền dân chủ đa nguyên, những nước độc tài toàn trị còn sót lại trên thế giới chắc chắn sẽ bị cáo chung trước sức mạnh và ý chí của toàn dân cùng cộng đồng thế giới. Mục đích của bài viết này, người viết xin phân tích về hướng đi giữa đa đảng và độc đảng, giữa độc quyền lãnh đạo và dân chủ đa nguyên, giữa yêu nước và bán nước để cho những ai còn trung thành với đường lối không tưởng, mỵ dân của các nhà lãnh đạo CSVN, nhất là lực lượng công an và quân đội hiểu được lòng dạ và việc làm của các nhà lãnh đạo CSVN để mà quay về với nhân dân, để sau này không bị nhân dân và lịch sử lên án.
Marx cũng thường nói: vạn vật trên thế gian này sẽ không thêm không bớt, nó chỉ biến thiên và thay đổi từ trạng thái này qua trạng thái khác mà thôi. Điều này cũng đúng phần nào trong thuyết luân hồi của Nhân-Duyên-Quả của đạo Phật. Nhưng thay đổi từ trạng thái này sang trạng thái khác không có nghĩa hiện nay anh làm thủ tướng, tự do tung hoành trên sự đau khổ của toàn dân và kiếp sau anh cũng vẫn được làm thủ tướng.
Loài cây cỏ muốn được xanh tươi tốt đẹp thì phải qua quá trình chăm sóc và được sống trong môi trường thích hợp. Con người muốn được một kết quả tốt lành cho kiếp sau thì khi còn sống phải làm nhiều việc thiện có ích cho mọi người, từ bỏ mọi việc ác và tâm phải giữ cho trong sạch không vì tư lợi cá nhân mà làm hại người khác bởi vì chết chưa phải là hết, điều này đã được các nhà ngoại cãm là những con người có cơ duyên tiếp xúc với cõi âm xác nhận, đây là một sự thực quá rõ ràng đang hiện hữu hàng ngày trong cuộc sống của con người. Người viết xin những ai còn mang trong lòng thuyết vô thần và chủ trương chết là hết để sống theo bản năng ích kỷ, hẹp hòi của mình và luôn luôn nghĩ cách để vu khống và ám hại người khác cũng như trung thành với cấp trên mà làm những điều không tốt nên suy nghĩ và xem xét lại nếu không muốn khổ sở ở kiếp lai sinh. Đã là con người thì không ai muốn mình phải đui mù, nghèo khổ và tàn tật, tất cả cũng đều có nguyên nhân.
Hệ thống dân chủ đa nguyên tuy không phải là tuyệt đối, nhưng nó cũng đem đến cho mọi người trong cộng động xã hội một cuộc đời tương đối ấm no hạnh phúc, một cuộc sống có nhiều quyền tự do căn bản mà con người cần đến bởi vì, bàn tay còn có ngón dài ngón ngắn, trong gia đình còn có ý kiến khác nhau thì trong một đất nước không thể nào bắt buộc mọi người dân phải răm rắp nghe theo những quan niệm lỗi thời của một thiểu số thành phần lãnh đạo , nhất là những quan niệm đó đã đi ngược lại trào lưu tiến bộ của nhân loại và ý muốn của toàn dân. Một đất nước có đa đảng thì có những lợi ích như sau:
- Nhân dân có quyền tự do thành lập các hội đoàn, đảng phái để cổ vũ cho chủ trương, đường lối và quyền lợi của đất nước và của tập thể mà mình đang theo đúng với quy trình của luật pháp trong một nhà nước pháp quyền. Các cá nhân và các đảng phái được tự do hoạt động, được tự do ứng cử, được tự do đưa ra những chính kiến của mình phục vụ đất nước, phục vụ nhân dân…. Quyền quyết định sau cùng là của toàn dân xuyên qua một cuộc trưng cầu dân ý hoặc một cuộc bầu cử tự do và công bằng. Những cá nhân và đảng phái không được toàn dân ủng hộ trong vai trò lãnh đạo đất nước vẫn có quyền hoạt động trong vai trò đối lập, vẫn có quyền phê bình và kiểm soát đảng cầm quyền về những việc làm sai trái đối với đất nước và quyền lợi của nhân dân trong một nhà nước thượng tôn luật pháp. Đảng cầm quyền nếu muốn nhân dân tiếp tục ủng hộ thì cần phải làm thật tốt trong vai trò lãnh đạo. Trong thể chế dân chủ đa nguyên thì các đảng phái chỉ là đối thủ của nhau chớ không phải là kẻ thù.
- Các đảng phái không được quyền có quân đội và lực lượng công an riêng cho dù đó là đảng cầm quyền, quân đội và công an là của đất nước, của toàn dân và chỉ có nhiệm vụ bảo vệ đất nước, bảo vệ cuộc sống của toàn dân chớ không bảo vệ cho riêng bất cứ một cá nhân hay một đảng phái nào hết.
- Tiền đóng góp của nhân dân vào ngân sách nhà nước chỉ được sử dụng vào công ích chung cho quyền lợi của đất nước và nhân dân, trả lương cho những nhân viên, cán bộ phục vụ trong guồng máy chính quyền do dân chọn lựa. Cơ quan và nhân viên phục vụ trong các đảng phái do chính đảng phái đó tự tìm lấy để hoạt động chớ không được lấy từ tiền đóng thuế của nhân dân vào ngân sách nhà nước.
- Không bao giờ có chuyện các công ty, xí nghiệp quốc doanh lấy từ tiền ngân sách quốc gia kinh doanh vô tội vạ, tự do làm giàu bất chánh để rồi bắt nhân dân phải trả những món nợ khổng lồ từ cách làm ăn cẩu thả này.
- Trong guồng máy lãnh đạo đất nước từ trung ương xuống địa phương, vẫn có những thành phần của các đảng phái khác chung lòng, chung sức phục vụ đất nước chớ không nhất thiết phải là duy nhất của đảng cầm quyền.
- Báo chí tư nhân độc lập và đối lập với chính quyền được phát huy tối đa, các đảng phái và cá nhân đều có quyền tự do ra báo để tuyên truyền và bênh vực quyền lợi của nhân dân, vạch trần những sai trái của chính quyền nếu có.
- Hệ thống tam quyền phân lập được phân định rõ ràng để tránh tối đa tình trạng độc tài, tham nhũng trong guồng máy chính quyền.
- Quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao đứng vai trò lập pháp và làm ra luật pháp, có quyền phủ quyết các chính sách của chính quyền lãnh đạo đất nước nếu chính sách đó không phù hợp với quyền lợi chung của đất nước và nhân dân. Trường hợp đặc biệt, QH có quyền truất phế cá nhân trong vai trò lãnh đạo đất nước.
- Hành pháp là cơ quan quyền lực lãnh đạo và điều hành nội các của chính phủ. Hành pháp có nhiệm vụ thi hành những chính sách của Quốc hội đề ra, thực hiện chủ trương và đường lối ích quốc lợi dân về đối nội cũng như đối ngoại, về những lời đã hứa trước toàn dân khi tranh cử.
- Tư pháp là cơ quan tòa án có nhiệm vụ xét xử những công dân vi phạm luật pháp quốc gia kể cả các viên chức cấp cao trong guồng máy chính quyền. Trong hệ thống tư pháp thì Luật sư giữ vai trò quan trọng nhất, luật sư được hưởng quyền bất khả tài phán để tự do tranh luận trước tòa án mà không bị lệ thuộc vào bất cứ một thế lực đen tối nào khác.
- Các Dân Biểu, Nghị Sĩ trong QH, Tổng thống và phó Tổng thống trong Hành pháp, Chánh án tối cao của tòa án đều độc lập với nhau và đều hưởng quyền bất khả xâm phạm để họ có tự do trong nhiệm vụ của mình trước Tổ quốc và toàn dân.
- Ngoài ra, cơ quan ngôn luận đại diện là ngành báo chí cũng là thành trì trong hệ thống dân chủ đa nguyên, để những thông tin và tiếng nói của người dân được mở rộng ra trong cộng động xã hội, để sự độc tài và tham nhũng trong guồng máy chính quyền không có cơ hội phát triển.
Một thực tế cho chúng ta thấy là hầu hết các nước có nền dân chủ đa nguyên đúng nghĩa trên thế giới, đều là những nước có nền công nghiệp tiên tiến, đa số nhân dân đều có cuộc sống giàu sang hạnh phúc điển hình như Hoa kỳ, Pháp, Anh, Đức, Thụy điển, Nhật bản, Canada, Ustralia, Thụy sĩ…v.v…, là giấc mơ cho nhân dân và các nước độc đảng, độc tài. Nếu có bất ổn trong tình hình chính trị xã hội là do các nhà lãnh đạo của các nước đó độc tài, tham nhũng không thực hiện đúng với chủ trương của nền dân chủ đa nguyên, chớ không phải do đa đảng gây ra như lập luận của các nhà lãnh đạo CSVN.
Khách quan để nhìn lại tình hình VN kể từ khi có sự hiện diện của ĐCSVN:
- Trước năm 1975, một địa ngục trần gian đã bao trùm lên đời sống của nhân dân miền Bắc VN, đây là một thực tế quá rõ ràng mà người viết cũng không cần nêu ra bởi vì, nó đã được phơi bày trước bàn dân thiên hạ cũng như nó đã được tường thuật lại từ các hàng cán bộ lão thành cấp cao đã thức tỉnh trong hàng ngũ của đảng như: GS Hoàng Minh Chính, trung tướng Trần Độ, đại tá Bùi Tín, trung tá Trần Anh Kim, nhà nghiên cứu Nguyễn Minh Cần, Lê Hồng Hà, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Văn Trấn, Vi Đức Hồi…v.v…, nhất là cuốn phim “Sự thật về Hồ chí Minh” đang được lưu giữ trên các trang web toàn cầu. Quan trọng là sau 1975 và sau 36 năm thống nhất đất nước, các nhà lãnh đạo bảo thủ CSVN đã và đang đưa đất nước và nhân dân vào con đường diệt vong, đã và đang lệ thuộc hoàn toàn vào kẻ thù TQ.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà ngày nay quần đảo Hoàng sa, phần lớn của quần đảo Trường sa, Ải Nam Quan, 2/3 danh thắng thác Bãn Giốc, bãi Tục Lãm và trên 10 ngàn km2 vùng biển vịnh Bắc bộ…v.v… đang nằm trong bàn tay của kẻ thù TQ. Riêng HS-TS (TQ đã xác nhập vào huyện Tam sa của chúng), mặc dù thỉnh thoảng phát ngôn viên BNG CSVN lên tiếng là VN có đầy đủ chủ quyền, nhưng TQ đã thành lập xong phi trường và căn cứ quân sự rồi mà chính quyền CSVN vẫn câm nín, không dám đưa ra hội đồng bảo an LHQ xét xử. Trớ trêu thay sinh viên và các thành phần yêu nước biểu tình phản đối sự xâm lăng của TQ thì công an lại thẳng tay đàn áp, kể cả việc mặc áo có hàng chữ HS-TS là của VN.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà TQ mới được tự do khai thác Bô xít Tây nguyên theo chủ trương lớn của đảng, bất chấp mọi lời khuyên và can ngăn của gần 3000 nhà khoa học, trí thức ưu tú của đất nước trong đó, có sự tham gia của đại tướng Võ nguyên Giáp và cựu phó chủ tịch nước Nguyễn thị Bình. Tây nguyên là nóc nhà của Đông dương và cũng là yết hầu của đất nước VN, và cũng vì độc quyền lãnh đạo mà trên 300 ngàn km2 rừng chiến lược đầu nguồn cho TQ mướn khai thác trong thời gian 50 năm.
Sau 50 năm, con cháu của chúng ta sẽ làm gì với những làng xã đã được TQ thành lập xong trên 300 ngàn km2 này, cộng thêm số bùn đỏ khổng lồ từ việc khai thác Bô xít của TQ. Tấm gương vỡ đê bùn đỏ của Hungary đã không làm cho các nhà lãnh đạo CSVN thức tỉnh.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà ngày nay hầu hết các hàng cán bộ cấp cao trong guồng máy chính quyền, đã trở thành những nhà giàu tư bản đỏ không thua các nhà giàu có trên thế giới. Trong khi đó đại bộ phận nhân dân thì nghèo xác xơ trên đồng ruộng, trong các công ty xí nghiệp của nước ngoài và quốc doanh trong nước.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà các ngư dân VN không được tự do đánh cá trên vùng biển của mình, thường xuyên bị hải quân TQ bắt bớ, đánh đập, tịch thu tài sãn và đòi tiền chuộc…v.v…
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà đất nước mới có những tiến sĩ ma, tiến sĩ giấy, mới có quốc nạn tham nhũng tràn lan không sao bài trừ được.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà đất nước mới có những công ty, xí nghiệp quốc doanh tự do kinh doanh vô tội vạ trên đồng tiền xương máu của nhân dân, tự do báo cáo lỗ hàng trăm ngàn tỷ đồng để rồi nhân dân phải cong lưng gánh chịu điển hình như công ty tàu thủy Vinashine lỗ trên 100 ngàn tỷ, EVN lổ trên 24 ngàn tỷ…v.v…
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà hàng chục ngàn chiến sĩ nhân dân hy sinh trong cuộc xâm lăng của TQ tháng 2/1979 không được tuyên dương và làm lễ kỷ niệm hàng năm.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo cho nên không có cơ quan ngôn luận và báo chí tư nhân độc lập với chính quyền, mặc dù hiến pháp thì vẫn quy định là có (điều 69HP).
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo cho nên người dân mới chỉ được quyền bầu cử trong danh sách đã được đảng chọn sẵn, và cũng vì độc quyền lãnh đạo cho nên vấn đề tín ngưỡng, nhân dân chỉ được tự do hành lễ trong các tôn giáo quốc doanh do đảng thành lập chịu sự điều hành của ban tôn giáo và UBMTTQ đảng.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà QH là cơ quan quyền lực cao nhất của đất nước chỉ có trên danh nghĩa, chớ thật ra chỉ là bù nhìn dưới sự điều hành của đảng bởi vì trên 95% dân biểu QH là đảng viên. Do đó, các chức vụ từ chủ tịch nước, chủ tịch QH và thủ tướng theo luật pháp phải do QH bầu chọn, nhưng thực tế đều do đảng chọn trước khi bầu cử QH.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà dân oan bị chiếm tài sãn, đất đai càng ngày càng nhiều. Tình trạng tham nhũng, tiêu cực, hà hiếp nhân dân thì hầu như bất trị.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo đã tạo ra một quân đội và công an ươn hèn với giặc nhưng ác với dân và chỉ biết trung thành với đảng, quên đi quyền lợi chung của đất nước và nhân dân.
- Cũng vì độc quyền lãnh đạo mà đất nước ngày nay vẫn còn nằm trong danh sách nghèo của thế giới, lạm phát thì càng ngày càng gia tăng. Hàng trăm ngàn thanh niên rường cột của đất nước phải đem thân làm tôi mọi cho nước ngoài qua chương trình hợp tác lao động, hàng chục ngàn cô gái phải bán thân làm nô lệ tình dục cho đàn ông nước ngoài để kiếm tiền giúp đỡ gia đình bớt khổ…v.v… Điều tồi tệ nhất là số nợ mà các nhà lãnh đạo CSVN vay của thế giới trên 30 tỷ đô la rồi, biết bao giờ nhân dân mới trả hết đây.
Có bất công không khi cả một cộng đồng dân tộc 87 triệu người bắt buộc phải nuôi và chịu sự chỉ đạo của đảng chỉ có trên dưới 3 triệu đảng viên với trình độ đa số là chuyên tu, tại chức, học từ xa…v.v… để có bằng cấp đồng hóa vào chức vụ. Còn biết bao nhiêu những cảnh bất công, tệ hại khác mà các nhà lãnh đạo CSVN đang gây ra hàng ngày trong nhân dân nếu kể ra đầy đủ thì chắc không có bút mực nào tả cho hết.
Đã đến lúc toàn thể cộng đồng dân tộc VN phải cùng nhau nhìn cho ra được một sự thật quá đau lòng từ hướng đi và đường lối của các nhà lãnh đạo CSVN, con đường mất nước vào tay bọn bá quyền TQ đang gần kề. Bằng tất cả niềm tin và lòng yêu nước, người viết kính xin.
Lực lượng quân đội, công an là thành trì bảo vệ chế độ, hãy nhìn ra thế giới với cuộc sống sung túc và đầy đủ mọi quyền tự do mà nhân dân của các nước tiên tiến có nền dân chù đa nguyên đang thụ hưởng, hãy nhìn lại sự dã tâm, độc ác của bọn bá quyền TQ đối với sự mất nước của Tây Tạng, Tân Cương, nhất là những gì mà TQ và các nhà lãnh đạo CSVN đang âm thầm thực hiện để biết rằng, nếu còn tiếp tục trung thành với đường lối của họ là mang tội phản quốc. Hãy can đảm noi gương theo quân đội của Tunisia, Ai Cập, Libya….để đứng về phía nhân dân, hòa mình vào các phong trào đấu tranh dân chủ ôn hòa trong nước để cùng nhau lật đổ bạo quyền.
Kính xin các phong trào và các lực lương đấu tranh hướng về quê hương của cộng đồng VN hải ngoại, ngoại trừ một thiểu số rất ít cộng tác với chính quyền CSVN theo chỉ thị 36 của chúng, còn lại đa số xin hãy dẹp bỏ mọi bất đồng để cùng nhau vững bước chung, cùng nhau là hậu phương vững chắc cho nhân dân trong nước trên con đường giải phóng quê hương thoát khỏi bàn tay độc tài cộng sản.
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng…..
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây dụm lại nên hòn núi cao
Những câu ca dao trên chắc chắn sẽ vẫn còn đọng lại trong tất cả những người VN đang mang trên mình dòng máu Lạc Hồng. Mong lắm thay!.
Sài Gòn ngày 6/3/2011
Trần Bảo Việt

Nguyễn Văn Đài hết án đã ra tù sáng ngày 06/3/2011

Luật sư tranh đấu vì nhân quyền, dân chủ, tự do cho đất nước – Nguyễn Văn Đài hết án đã ra tù sáng ngày 06/3/2011

Sáng nay hồi 06 giờ ngày 06/3/2011, cục A-42, thuộc tổng cục an ninh- bộ công an CSVN đã buộc phải thả luật sư Nguyễn Văn Đài ra khỏi trại giam Ba Sao Nam Hà, tỉnh Hà Nam sau đúng 4 năm tù giam. Cũng vì nhờ sự trao đổi để thăm hỏi Ls Đài trong gần nửa giờ qua điện thoại, nên tôi được biết chi tiết như sau :
Công an trại giam Nam Hà đã làm tất cả những thủ tục để thả LS Đài vào chiều hôm qua, thứ bảy ngày 5/3/2011, đến sáng sớm nay mấy xe ô tô của tổng cục an ninh, cục bảo vệ chính trị A-42 đã lên tận trại giam Ba Sao – Nam Hà để đưa luật sư Đài về tận nhà ở Hà Nội. Khoảng hơn 7 giờ 30 phút toán công an có nhiệm vụ được giao đã đưa anh Đài về trụ sở Ủy ban nhân dân phường Bách Khoa, quận Hai Bà Trưng, TP Hà Nội để làm tiếp “ các thủ tục bàn giao về địa phương ” để quản chế theo nghị định 53/CP mà LS Đài sẽ phải chịu tiếp trong 4 năm tới đây. Sau khi xong việc, một toán an ninh mật vụ đông tới gần 10 công an đã áp giải LS Đài trở về tận nhà riêng ở khu tập thể thuộc trường đại học Bách Khoa Hà Nội.
Vào khoảng hơn 9 giờ 30 phút sáng nay, tôi đã gọi điện hỏi thăm tình hình LS Nguyễn Văn Đài được thả khỏi tù hay chưa thì được chị Vũ Minh Khánh là vợ anh cho biết Ls Đài đã vừa được trở về nhà. Ngay sau đó tôi yêu cầu chị Khánh chuyển điện thoại để 2 anh em trò chuyện trực tiếp với nhau. Tôi đã hỏi thăm sức khỏe anh, về cuộc sống trong lao tù 4 năm qua ra sao, Ls Đài cũng được tôi cho biết sơ qua về tình hình đảng và nhà nước CSVN đã bắt giam, xử tù 8 năm đối với ông Vi Đức Hồi rất nặng nề vì lý do gì, và đặc biệt tôi minh định rõ việc công an Sài Gòn đã vu cáo, bịa đặt nói xấu rồi bắt giam Ts Cù Huy Hà Vũ ra sao cho Ls Đài biết…vv…và vv…. Sau gần nửa giờ trò chuyện tôi rất vui vì biết tin một trí thức trẻ, đầy nhiệt huyết đấu tranh kiên quyết không cúi đầu chấp nhận bản án phi lý, bất công, chà đạp nhân quyền nghiêm trọng đã giáng xuống mình, tạm thời được trở về sau 4 năm bị đầy đọa trong lao tù của chế độ độc tài toàn trị CSVN. Ngay sau khi kết thúc cuộc điện đàm với người tù chính trị khá nổi tiếng này vừa được thả ra từ nhà tù nhỏ để trở về nhà tù lớn, tôi đã vào ngay các Diễn đàn Tiếng Nói Tự Do Của Người Dân Việt Nam và Tranh Luận Chính trị, Dân Chủ trên Palktak ở hải ngoại để thông báo tin mừng này cho công chúng trên toàn cầu biết. Đồng thời, ngay đó tôi cũng đã PM riêng với anh Nguyễn Nam Phong là một MC dẫn chương trình của Diễn đàn vốn rất quen biết Ls Đài từ nhiều năm trước khi anh bị bắt giam, là hãy gọi điện thoại về phỏng vấn ngay và nhờ đó người luật sư tranh đấu này đã có sự lên tiếng đầu tiên rất xúc động, thật đặc biệt với công luận khắp thế giới chỉ hơn 1 giờ sau khi anh bước ra khỏi nhà tù của ĐCSVN.
Qua nội dung trao đổi với Ls Đài sáng nay, tôi được anh cho biết tuy trong hoàn cảnh tù đầy nghiệt ngã, hà khắc nhưng anh vẫn giữ vững được khí tiết đấu tranh, bản lĩnh vững vàng và tin tưởng chắc chắn công cuộc đấu tranh vì một nước Việt Nam tự do, dân chủ, không còn cộng sản độc tài đảng trị là nhất định sẽ trở thành hiện thực trong tương lai không còn mấy xa xôi nữa cho dù còn nhiều chông gai, nguy hiểm !!!
Cũng cần phải nói thêm là đối với các trường hợp khác nếu là tù hình sự, tù án kinh tế thì đáng lẽ ra vào ngày mai mới được trại giam thả ra vì hôm qua và cả hôm nay đều là ngày nghỉ cuối tuần, nên các cơ quan trong nước đều ngưng nghỉ không làm việc. Thế nhưng nhà nước CSVN vẫn phải buộc thả LS Đài vào đúng ngày Chủ nhật hôm nay, tức là đúng vào ngày anh đã thụ hết án sau 4 năm đã bị bắt giam chính thức, bởi vì họ rất lo ngại, sợ công luận phê phán nhà nước toàn trị này đã giam giữ trái phép, trái pháp luật người luật sư này thêm mười mấy giờ đồng hồ nữa nếu thả anh ra vào sáng thứ hai ngày 07/3/2011!!!
Mấy hôm trước tôi đã được chị Khánh, vợ anh cho biết công an đã chủ động gặp chị để thông báo cho biết là chị cùng gia đình không cần phải đến trại giam đón anh về nhà nữa, mà chính họ sẽ đưa anh về tận nhà vào đúng ngày hết án vào chủ nhật mùng 6/3/2011 !
Tôi còn được chính Ls Đài cho biết khi anh đã trở về nhà gặp lại người vợ hiền thân yêu trong căn phòng của gia đình mình rồi, thế nhưng toán an ninh trên bộ và sở công an TP Hà Nội rất lo ngại sự ra trở về của anh gây ra không khí ồn ào, huyên náo bất lợi rất bất lợi cho họ. Thế nên họ vẫn bố trí một số nhân viên an ninh, mật vụ lảng vảng quanh căn nhà vợ chồng anh cư trú, việc này là cốt công an có mục đích để ngăn cản, cấm đoán, đe dọa những nhà tranh đấu dân chủ khác hoặc những quần chúng tốt, lương thiện sẽ đến đón mừng anh hết án được ra tù. Tôi sẽ thông tin thêm xung quanh sự kiện này khi cập nhật được tình hình mới.
Hà Nội hồi 14 giờ 15 phút ngày 06/3/2011
Nhà báo tự do Nguyễn Khắc Toàn
Số nhà 11, Ngõ Tràng Tiền, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội
Điện thoại : 0125-272-4352