13/1/11

Đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm

Trần Bảo Việt


Xin được dùng lời nói của cố Tổng thống Việt Nam Cộng Hoà Nguyễn Văn Thiệu để làm đề tựa cho bài viết này trong giai đoạn đấu tranh cực kỳ gian khổ của nhân dân trước bạo quyền CSVN như hiện nay, và trong khi cộng đồng Việt Nam tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại đang là một hậu phương vững chắc cho các phong trào đấu tranh trong nước, thì vẫn còn rơi rớt những phần tử chỉ biết quyền lợi riêng đã trở về cộng tác với chính quyền CSVN để ăn chơi và sống xa hoa trên nỗi đau của đồng bào mình. Hơn 8 tỷ đô la kiều hối của cộng đồng người Việt hải ngoại trong năm 2010, là món tiền không nhỏ giúp cho CSVN tiếp tục tồn tại, giúp cho chiêu bài hòa hợp hòa giải dân tộc theo kế hoạch của NQ36 mà chính quyền CSVN đang ra sức phá nát cộng đồng đang trên đà phát triển.

Trong tài liệu mật của CSVN:

1/- Phải làm sao cho dân chúng vừa yêu vừa sợ.
2/- Phải giữ cho phong trào dân chủ đối lập không trở thành phong trào đúng nghĩa của nó, cũng không thể bén rễ và lớn rộng.
3/- Phải chủ động trong việc nâng cao dân trí để làm bàn đạp phát triển kinh tế, nhưng phải lèo lái để dân trí cao không đúng nghĩa với ý thức dân chủ cao.
4/- Phải chủ động trong việc mở rộng xã hội dân sự, thuần phục và trung hòa giai cấp trung lưu đang lớn mạnh, làm sao trong mỗi tổ chức dân sự đều có chân rết của ta, đều theo chiều hướng chỉ đạo của ta.

Đây là những mưu ma chước quỉ, là tội ác mà các nhà lãnh đạo CSVN xuyên qua lực lượng công an đang ngày đêm gieo đau thương tang tóc trên quê hương đất nước.

Người dân Việt Nam và riêng cá nhân người viết rất đau buồn khi phải chứng kiến những hình ảnh của những con người mà trước năm 1975 từng là lãnh đạo, từng là cấp chỉ huy, từng là nhà văn, nhà thơ chống cộng. Sau 1975 là những nhà trí thức tỵ nạn cộng sản ở các nước tự do dân chủ. Nhưng bây giờ lại quay lưng trở về Việt Nam cộng tác với ngụy quyền cộng sản. Một số nhà sư hải ngoại trong Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thốgn nhất đã thay lòng đổi dạ, đã lợi dụng danh xưng của Giáo hội để thực hiện con đường về nguồn theo đúng chủ trương của nhà nước CSVN. Người viết hy vọng rồi đây, những thành phần này sẽ suy nghĩ và tìm hiểu sự thật về những gian dối của các nhà lãnh đạo CSVN trong quá khứ và hiện tại để trở về với cộng đồng dân tộc, trở về với đạo pháp và lẽ phải để cùng với toàn dân trên con đường cứu quốc. Các nhà lãnh đạo CSVN là độc tài, điêu ngoa giả dối, chỉ biết có quyền lợi cá nhân, không còn nghĩ đến quyền lợi của quốc gia dân tộc, họ đã và đang sẵn sàng dâng hiến đất đai, tài nguyên của đất nước cho ngoại bang. Những hòn đảo xa xôi của Hoàng sa - Trường sa, trên 10,000 km2 vùng biển Vịnh Bắc bộ, Ải Nam Quan lịch sử, bãi Tục Lãm, 2/3 thác Bản giốc danh lam thắng cảnh của quê hương, cao điểm chiến lược 1509 (Trung Quốc đổi thành Lão sơn)..., hiện đang nằm trong bàn tay của kẻ thù Trung Quốc.

Đây là những bằng chứng điển hình cho hành động bán nước của các nhà lãnh đạo CSVN, họ luôn luôn trung thành với CNCS lỗi thời Marx- Lênin và phương châm 16 chữ vàng cùng 4 tốt để thực hiện đúng theo chủ trương xâm lăng mềm của kẻ thù TQ đã đề ra. Vì vậy cho nên, họ đã không làm được gì hữu ích để cứu các ngư dân của ta khi bị bọn người TQ ngang nhiên bắt bớ và đánh đập đòi tiền chuộc. Trái lại trong lúc đó, ông Nguyễn phú Trọng (đương kim chủ tịch QH cũng là ứng viên sáng giá cho chức TBT vào nhiệm kỳ tới) sang TQ với lời khen ngợi là chưa bao giờ tình hữu nghị VN-TQ tốt đẹp như bây giờ, còn trong nước thì thẳng tay đàn áp những ai dám đứng lên chống lại những hành động xâm lăng của TQ, họ đang cùng với kẻ thù TQ chối bỏ một sự thật về lịch sử ngàn đời của dân tộc VN. Ngoài ra, qua vai trò của Tổng Cục 2 do Nguyễn Chí Vịnh cầm đầu đã âm thầm họp bàn kín với cục tình báo Hoa Nam TQ trong việc biến đất nước VN thành lãnh thổ của TQ sau này, khiến cho trung tá Vũ Minh Trí cũng là cán bộ Tổng cục 2 phải lên tiếng tố cáo Nguyễn chí Vịnh trước hội đồng trung ương đảng để rồi sau đó, ông phải nhận hình thức kỷ luật và bị cách chức.

Hiện nay, bất chấp mọi sự phản đối có tình có lý của các thành phần trí thức trong đảng, của các tướng lãnh cùng các nhà cách mạng lão thành cùng sự phẫn nộ của toàn dân, các nhà lãnh đạo CSVN đã cố tình thực hiện cho bằng được cái chủ trương lớn của đảng là cho TQ làm chủ hàng trăm ngàn hecta rừng chiến lược biên giới trong thời gian dài 50 năm, cho TQ phá nát vùng đất Tây Nguyên qua chương trình khai thác quặng Bô xít. Trong khi chờ đợi thời cơ thuận lợi cho thời kỳ bắc thuộc lần thứ 5, các nhà lãnh đạo CSVN đã âm thầm cho bọn bá quyền TQ vơ vét tài nguyên của đất nước, từ nguồn lợi hải sản của vùng biển VN đang được bọn ngư dân TQ đánh bắt tối đa, cho đến các khoáng sản, quặng mỏ và lâm sản,… cũng đều ưu tiên cho TQ khai thác khiến cho sử gia Dương Trung Quốc cũng là đại biểu QH phải đau lòng phát biểu trước diễn đàn QH: “chúng ta phải để chút tài nguyên của đất nước lại cho con cháu của chúng ta sau này, chớ có bao nhiêu đem ra xài hết thì con cháu của chúng ta sau này sẽ ra sao?….”. Với lời phát biểu này của sử gia Dương Trung Quốc, tuy không đánh đọng được trái tim chai lỳ của các nhà lãnh đạo CSVN, nhưng chắc chắn nó vẫn có giá trị đối với những ai còn mang trên mình dòng máu VN.

Những hình ảnh đau thương của rất nhiều người dân bị chính quyền dùng mọi thủ đoạn để cướp đất, cướp tài sản, bị công an đánh chết, những chùa chiền, tịnh thất, nhà thờ và các cơ sỡ của tôn giáo bị chính quyền ngang nhiên tịch thu và cưỡng chế như: Tu viện Bát Nhã, nhà thờ Thái Hà, Toà Khâm sứ, phá nát tượng Đức Mẹ ở Đồng Chiêm, nghĩa trang Cồn Dầu, Hội thánh Tin Lành hệ phái Menonite ở Sài gòn, Bến tre,… Đặc biệt, xâm phạm một cách thô bạo đối với ông Christian Marchant tùy viên chính trị đại sứ quán Hoa kỳ ngày 5/1/2011 vừa qua, khi ông vừa tới cửa chính của nhà thờ TGP Huế để thăm LM Nguyễn Văn Lý đang dưỡng bệnh, và cùng với kịch bản đó, ngày 7/1/2011 công an cũng ngăn cản không cho dân biểu người Úc, ông Luke Simpkins và tùy viên của tòa Đại sứ Úc tại Hà nội đến thăm LM Lý. Những hình ảnh côn đồ trên đây cùng với quốc nạn tham nhũng tràn lan bất trị, và cuộc sống đầy xa hoa lẫn sa đọa của hầu hết các cấp chính quyền từ trung ương xuống địa phương trong tất cả các ban ngành đoàn thể, cộng thêm sự hiến dâng đất đai, tài nguyên của đất nước cho kẻ thù TQ để giữ vững uy quyền độc đảng. Tất cả sẽ là một bức tranh tổng thể cho một tương lai đen tối của dân tộc, của Tổ quốc nếu như chúng ta, những con người VN hôm nay tiếp tục hèn nhát và thờ ơ trước sự mất còn của đất nước.

Trong thời gian qua và hiện nay, những trang web độc lập lề trái đang bị chính quyền CSVN gia tăng đánh phá. Tiền đóng thuế của nhân dân đã được chính quyền CSVN sử dụng chống lại nhân dân. Có thể chính quyền CSVN đạt được phần nào thành công, nhưng có một điều chắc chắn là không bao giờ thắng nỗi trái tim của nhân dân VN bởi vì, cốt lõi của CNCS là vô thần, là duy vật biện chứng, là đối nghịch với tôn giáo. Thử khách quan để nhìn lại cách sinh hoạt của các tôn giáo ở miền bắc VN trước 1975 chúng ta sẽ thấy rằng, hầu như tất cả các cơ sở của tôn giáo đều bị chính quyền tịch thu, kinh sách và các tu sĩ chỉ còn là tượng trưng theo sự sắp đặt của ĐCSVN, những tu sĩ nào mà đảng cãm thấy cứng đầu thì đều bị tập trung vào nhà tù tử thần với những cảnh đầy đọa dã man khiến cho số người sống sót chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẵng hạn như tại trại giam Cổng Trời, một địa ngục trần gian của tỉnh Hà giang giáp với TQ. Còn sau 1975 nhất là thời kỳ đổi mới bây giờ, sở dĩ chính quyền CSVN cho tôn giáo được thực hiện các lễ nghi tín ngưỡng là cũng vì sự đòi hỏi của cộng đồng thế giới mà VN đang hội nhập, hơn nữa ban tôn giáo và ủy ban mặt trận của chính quyền CSVN đã điều hành và lãnh đạo các tôn giáo theo hệ thống xin-cho, còn lại những ai không chịu sự điều hành của ban tôn giáo và UBMT đảng thì không bao giờ được tự do hành lễ, điển hình là GHPGVNTN, giáo hội Phật giáo Hòa hảo thuần túy, một số hệ phái tin lành Menonite và một số các vị linh mục Công giáo.

Việt Nam ngày nay chỉ có tự do tín ngưỡng theo hệ thống xin-cho, chớ không hề có tự do tôn giáo đúng nghĩa của nó, Việt Nam ngày nay cũng chỉ có dân chủ, nhân quyền theo chiều hướng ngụy tạo và hẹp hòi theo sự suy diễn một chiều của đảng để đánh lừa quốc tế. Trong khi đó, sự lên tiếng phản đối của cộng đồng thế giới, nhất là Hoa kỳ đã không đủ mạnh để chính quyền CSVN phải quay đầu và tôn trọng những gì đã hứa. Người viết nghĩ rằng, giờ phút này các tổ chức của cộng đồng VN hải ngoại cần phải chung lòng chung sức, dẹp bỏ mọi bất đồng và cùng nhau đoàn kết, cùng nhau tìm ra các kế sách hay để làm nhân tố cho việc vận động các cơ quan, tổ chức quốc tế và nhất là các nước đang viện trợ cũng như kinh doanh và ngoại giao với chính quyền CSVN phải lên tiếng và hành động tích cực hơn, bắt buộc chính quyền CSVN phải tôn trọng bảng tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của LHQ và các công ước quốc tế về quyền dân sự, chính trị mà chính quyền CSVN đã từng ký tên tham gia và cam kết thi hành. Sở dĩ các nhà lãnh đạo CSVN dám chỉ thị cho lực lượng công an bạo hành ngay cả viên chức cao cấp của đại sứ quán Hoa kỳ là vì họ đã có kế sách trong tay. Nếu như Hoa kỳ và các cơ quan truyền thông quốc tế có phản ứng mạnh thì họ sẽ đổ lỗi cho là công an không biết và sẵn sàng hy sinh con tốt thí để làm vui lòng quốc tế, để cộng đồng thế giới tiếp tục cung tiền bạc cho họ có cơ hội xây lâu đài trên sự khổ đau của toàn dân, để họ tiếp tục đàn áp, trù dập thẳng tay các thành phần đối kháng và phong trào đấu tranh trong nước hầu làm nãn lòng những ai không đồng quan điểm với họ, ngụy tạo, bịa đặt và không tôn trọng lời hứa là nghề của các nhà lãnh đạo ĐCSVN. Hãy nhìn những gì mà họ đã làm trong quá khứ qua các hiệp định Geneve 1954, hiệp định Paris 1973 thì sẽ rõ.

Tình hình xã hội VN bây giờ là quá thối nát vì nạn tham nhũng, tiêu cực và cách làm ăn cẩu thả của các tập đoàn quốc doanh, số nợ trăm ngàn tỷ mà nhân dân phải gánh cho con tàu Vinashine của thủ tướng Nguyễn tấn Dũng chỉ là bề nổi, còn rất nhiều những con tàu Vinashin khác nữa đang chìm trong cơn bão táp. Trình độ của các nhân vật lãnh đạo thì không xứng tầm, những bằng cấp của họ là bằng cấp đồng hóa qua các chương trình chuyên tu, tại chức và mua bằng từ các trường đại học quốc tế ma vô danh, điển hình như trường đại học quốc tế South Pacific (Nam Thái Bình Dương) mà các quan của đảng chỉ lấy bằng tiến sĩ sau vài tuần lễ. Biên bản cuộc họp của 22 nhà trí thức cao cấp của đảng do GS Trần Phương, nguyên phó thủ tướng và hiện là chủ tịch hội đồng khoa học Việt Nam làm chủ trì gởi đại hội đảng với lời khẳng định: XHCN và tư tưởng Marx-Lenin là đầy rẫy cái sai và quá mơ hồ, cũng như hầu hết các nhà trí thức khác có tấm lòng yêu dân, yêu nước đều có chung nhận định như thế, tất cả đều đòi hỏi các nhà lãnh đạo CSVN phải mở rộng tầm nhìn để chấp nhận một nền dân chủ thật sự trong đảng, chấp nhận một sự cạnh tranh công bằng và bình đẳng trong hệ thống chính trị đa nguyên.

Ngay cả cựu chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An cũng công nhận là hiện nay đất nước không có dân chủ mà chỉ có đảng chủ bởi vì, tất cả các cơ quan quyền lực, hệ thống và sự điều hành đất nước đều do đảng quyết định hết, nhưng những con người của đảng thì đa số là không tài, không đức. Nhưng chắc có lẽ hồn thiêng sông núi của Tổ quốc, của đất nước, của tiền nhân đang trỗi dậy trong lòng dân tộc khi mà, càng ngày càng có những đảng viên trí thức và những cán bộ cao cấp trong hàng lãnh đạo của đảng đã mạnh dạn nói lên tiếng nói của lương tâm, mạnh dạn đấu tranh để các nhà lãnh đạo đương quyền phải chấp nhận thay đổi tư duy theo chiều hướng dân chủ hóa đất nước, cũng như càng ngày sức mạnh của các phong trào và các nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền đã nhận được vô vàn niềm tin yêu của nhân dân và cộng đồng thế giới.

Chắc chắn trong tương lai không xa, các lực lượng quân đội, công an và những thành phần đang trung thành với chủ trương và mệnh lệnh của đảng, sẽ nhìn thấy và hiểu ra được thế nào là chính nghĩa phải theo để cùng với toàn dân hành động trên con đường phục hưng đất nước, giống như các lực lượng quân đội, công an của Nga và các nước cộng sản Đông Âu đã làm cách đây 20 năm. Các nhà lãnh đạo CSVN phải biết rằng: dân với quân như nước với cá, nếu cá mà không có nước thì cá sẽ chết, một chế độ độc tài đảng trị không hợp lòng dân thì chắc chắn sẽ bị cáo chung. Hậu quả đau thương của các nhà lãnh đạo độc tài trên thế giới trong quá khứ là bằng chứng thực tế để cho các nhà lãnh đạo CSVN nhìn lại chính mình.

Dân tộc ta tuy hiếu hòa, nhưng sẽ không bao giờ chịu nhục để sống cuộc đời nô lệ trước bạo quyền. Hùm chết để da, người ta chết để tiếng. Người viết xin có lời khuyên đến các nhà lãnh đạo CSVN, quý vị nên để tiếng thơm lại cho con cháu của mình, đừng để cho con cháu của quý vị sau này phải hổ thẹn khi tên tuổi của quý vị mãi mãi nằm trong trang sử đau buồn của dân tộc.

Sài Gòn, ngày 10/01/2011
Trần Bảo Việt

Vì sao một Đảng viên dự tính đốt thẻ Đảng?

2010-09-12
Cách nay 6 tháng, Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ đã từng khiến dư luận xôn xao, khi ông đề nghị “loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng và thay vào đó là Chủ nghĩa Dân tộc”.
Mới đây, Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ loan báo sẽ đốt thẻ Đảng nếu sau Đại hội lần thứ 11, Đảng vẫn không từ bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin.
Vì sao một trí thức, từng là cựu chiến binh, có 30 năm tuổi Đảng, thành viên của một gia đình từng là cơ sở nuôi dưỡng, che giấu các lãnh tụ của Đảng CSVN trước tháng 8 năm 1945 lại suy nghĩ và quyết định hành động như thế? Trân Văn có cuộc trò chuyện với Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ.

Dứt khoát ly khai nếu ...

Trân Văn: Thưa ông, chúng tôi được biết ông vừa tuyên bố sẽ đốt thẻ Đảng trước hàng ngàn sinh viên, thông tin này có đúng không?
Tôi tuyên bố đốt thẻ Đảng chỉ sau khi, trong Đại hội lần thứ 11 này, Đảng CSVN vẫn lấy Chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng tư tưởng.
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ

Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ: Tôi xin cải chính một chút, tôi tuyên bố đốt thẻ Đảng chỉ sau khi, trong Đại hội lần thứ 11 này, Đảng CSVN vẫn lấy Chủ nghĩa Mác-Lênin làm nền tảng tư tưởng. Tôi sẽ đốt thẻ, nếu như sau Đại hội, Đảng không vứt bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin và thay vào đó là Chủ nghĩa Dân tộc lành mạnh, không cực đoan của Hồ Chí Minh làm một bước đệm quan trọng.
Nếu không có điều kiện đốt thẻ Đảng của tôi trước hàng ngàn sinh viên thì tôi có thể chụp ảnh, quay phim cảnh tôi đốt thẻ và tôi sẽ viết cho những sinh viên Việt Nam, những thanh niên Việt Nam.
Tôi phải nói điều đó vì người ta sẽ cho tôi vào Bệnh viện Tâm thần Bạch Mai và quay phim, chụp ảnh rằng: “Đấy là một thằng tâm thần”. Họ đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả những kế hoạch đó. Tôi được biết tất cả những kế hoạch đó thông qua một người bạn của tôi ở Bộ Công an.

Căn nguyên của những bất cập 

Trân Văn: Thưa ông, hồi tháng 3 vừa qua, trong thư ngỏ gửi Ban Chấp hành Trung ương Đảng, tuy ông đề nghị loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin ra khỏi nền tảng tư tưởng của Đảng và thay vào đó là Chủ nghĩa Dân tộc, song ông cũng khẳng định sẽ tuyệt đối trung thành với dân tộc Việt Nam, tuyệt đối trung thành với Đảng do Hồ Chí Minh sáng lập.
Vì sao chỉ trong vòng sáu tháng, một trí thức, một cựu chiến binh từng cầm súng tham gia giải phóng miền Nam, một đảng viên có 30 năm tuổi Đảng như ông lại chuyển từ “tuyệt đối trung thành với Đảng do Hồ Chí Minh sáng lập” sang “đốt thẻ Đảng”?
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ: Sáu tháng là một khoảng thời gian khá dài cho người luôn luôn đau đáu nghĩ về dân tộc, nghĩ về đất nước để mà đánh giá lại toàn bộ những gì mà tôi cảm nhận được.
Đầu tiên tôi thấy rằng, cần phải có một Đảng cực mạnh và đó là Đảng CSVN để mà lãnh đạo dân tộc này như là thời đầu tiên của Hàn Quốc, của Singapore. Thế nhưng cái Đảng cực mạnh đó phải là Đảng có Bộ Chính trị cực giỏi, cực kỳ có đức, nghĩ đến đất nước này, nghĩ đến dân tộc này.
Lúc đầu, tôi còn rất tin tưởng, thế nhưng, sau này, nhìn vào quá trình vận động trong sáu tháng vừa rồi, tôi thấy rằng họ không đủ bản lĩnh để kiên cường với một lũ tham nhũng. Bọn tham nhũng không tin gì vào Chủ nghĩa Mác-Lênin đâu. Chúng nó đang lợi dụng tất cả.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu sau Đại hội Đảng lần thứ 11 mà người ta không loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin, nguyên nhân sâu xa gây ra tất cả những thứ mà chúng ta đang thấy hiện nay. 

Thế nào là “truyền thống”? 

Trân Văn: Chúng tôi được biết, cụ thân sinh của ông đã từng là người nuôi dưỡng nhiều lãnh tụ của Đảng CSVN như: Hoàng Văn Thụ, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt,… còn ông thì là một Đảng viên có 30 năm tuổi Đảng. Điều đó cho thấy, nhiều thế hệ, nhiều thành viên trong gia đình của ông đã tự nguyện gắn kết, phục vụ Đảng CSVN. Thế thì tại sao ông lại quyết định từ bỏ Đảng? Khi tuyên bố “đốt thẻ Đảng”, ông có nghĩ đến truyền thống gia đình?
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ: Tôi xin trích một lời của Engels, có thể là tôi không nhớ thật chính xác. Câu đó như thế này: Truyền thống là kinh nghiệm của các bậc tiền bối. Chúng ta học tập ở truyền thống rất nhiều điều nhưng không thể lấy nó làm kim chỉ nam cho mọi hành động. 
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ nếu sau Đại hội Đảng lần thứ 11 mà người ta không loại bỏ Chủ nghĩa Mác-Lênin, nguyên nhân sâu xa gây ra tất cả những thứ mà chúng ta đang thấy hiện nay. 
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ

Tôi rất ấn tượng về câu nói đó. Đến giờ thì tôi thực thi đúng điều mà Enghels nói khi mà ông ta còn trẻ.
Bố tôi là một người cực kỳ yêu nước nhưng mà cực kỳ công bằng.
Ông có thể hy sinh tính mạnh để bảo vệ những người đặc biệt ưu tú của dân tộc như: Hoàng Văn Thụ, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt... Lúc bấy giờ, dưới con mắt của bố tôi, của mẹ tôi thì họ là những người cực kỳ yêu nước và giải phóng cho dân tộc này, chứ không hề có chút nào gọi là Mác-Lênin ở đây cả…
Sau Cách mạng thành công, có một lần ông được mời dự “gia đình có công với cách mạng” ở Hội trường Ba Đình, rồi lui về làm vườn và dặn những đứa con của ông rằng: Chúng mày không được làm chính trị!
Có lẽ ngay từ lúc đó, ông đã hiểu những thứ mà ông không thích.
Truyền thống của gia đình tôi là truyền thống yêu nước. Bố tôi được kết nạp Đảng năm 1939. Khi mà tôi hỏi Chủ nghĩa Cộng sản là gì thì ông cười và nói: Mày đọc “Dế mèn phiêu lưu ký”…
Đấy! Tôi không phản bội lại truyền thống gia đình nhà tôi. Gia đình nhà tôi là một gia đình quyết tử cho đất nước này độc lập và tự do.
Trân Văn: Cám ơn ông Đỗ Xuân Thọ.

Theo dòng thời sự:

Ý kiến của văn nghệ sĩ về Đại hội đảng XI

AFP PHOTO
Biểu ngữ chào mừng Đại hội ĐCS VN
lần thứ 11 treo dọc đường phố trung tâm
thành phố Hà Nội hôm 11 tháng 1 năm 2011.

2011-01-10
Mỗi lần Đại hội Đảng là một lần xã hội nhận thấy rất rõ nỗ lực của nhà nuớc tập trung vào việc bảo vệ an ninh cũng như tuyên truyền hết mức về những hoạt động chuẩn bị cho nó.

Lần đại hội thứ XI này Đảng đã đề nghị mọi tầng lớp nhân dân góp ý để Đại hội thành công và dân chủ hơn. Ý kiến của những văn nghệ sĩ đối với sự kiện và lời kêu gọi này như thế nào? Mặc Lâm mời quý vị theo dõi sau đây

Ý thức trách nhiệm


Trong thời gian vài năm gần đây người ta nhận thấy văn nghệ sĩ đã dần dần trút bỏ lớp áo sáng tác theo chiều hướng phải đạo chủ nghĩa như những năm trong thời gian đầu của những ngày thống nhất. Các bài viết ca ngợi xây dựng chủ nghĩa xã hội đã dần biến mất và thay vào đó là những tác phẩm ngược lại với những gì mà hệ thống truyền thông nhà nước cố gắng đem đến cho người dân.

Nhiều nhà nhà văn trước đây thờ ơ với các sinh hoạt chính trị nay đã ý thức được trách nhiệm của mình trước các phản biện xã hội, đặc biệt là phản biện chính trị ngày càng bức thiết cho người đọc hôm nay hơn lúc nào hết.

Đảng và nhà nước này đang khiến cho dân chúng bất bình, vô cùng bất bình, cho nên nếu như chúng ta không có cải tổ, không có động thái nào đó thì đương nhiên Đảng sẽ sụp đổ.
Trần Ngọc Kha

Nhà báo Trần Ngọc Kha cách đây vài năm đã có một bài phỏng vấn được dư luận cho là xuất sắc trong làng báo chí Việt Nam, vốn rất hiếm hoi khi dám đụng chạm trực tiếp đến vấn đề xây dựng Đảng. Người trả lời bài phỏng vấn này là nhà văn Võ Thị Hảo, phóng viên thường trú báo Phụ nữ TP Hồ Chí Minh tại Hà Nội, tác giả của 7 cuốn truyện ngắn, 2 cuốn tiểu thuyết và Kịch bản phim đang được độc giả yêu văn chương chú ý...

Tựa đề bài viết là: Phỏng vấn một người không còn muốn vào đảng".

Nhà báo Trần Ngọc Kha hỏi đến đâu, nhà văn Võ Thị Hảo trả lời rốt ráo và dứt khoát đến đấy. Không quanh co không luồn lách. Sự trải nghiệm khiến bà nhận xét về khuôn mặt thật của các đảng viên đã làm xã hội sửng sốt. Nhà văn Võ Thị Hảo từ chối gia nhập đảng để nhận một chân Phó tổng biên tập của một tờ báo vì theo bà đây chỉ là một cuộc đổi chác và bà thực sự thất vọng với kiểu đổi chác này.

Từ thất vọng bà đã kêu gọi người Cộng sản hãy thành thật với chính mình hơn trước khi nói tới việc lãnh đạo và theo đuổi những lý thuyết xa vời huyền hoặc khác.

Quan trọng hơn hết, bài phỏng vấn đã khiến người đọc nhận ra cả một hệ thống đảng cầm quyền đã thất bại như thế nào trong việc kêu gọi những con người tự trọng và tâm huyết gia nhập đảng. Nhà văn Võ Thị Hảo đã nói thẳng, bà không thể vào Đảng để đánh đổi quyền lợi vì hầu hết các đảng viên hiện nay không còn trong sáng như thời kỳ đầu của cha mẹ bà dấn thân theo đảng nữa.

Trong kỳ đại hội đảng lần này, khi nghe nhà nước kêu gọi toàn xã hội đóng góp ý kiến xây dựng đảng nhà báo Trần Ngọc Kha đã ngay lập tức gửi bài phỏng vần tới các cơ quan Đảng cao nhất nước kể cả Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh với hy vọng rằng Đảng sẽ nhìn thấy vấn đề nhức nhồi này mà đối phó, tuy nhiên kết quả giống như mọi lá thư kiến nghị hay góp ý khác, tất cả đều rơi vào hư không. Nhà báo Trần Ngọc Kha cho chúng tôi biết:

 
 
“Tôi không thất vọng lắm vì gần như đây là chuyện thông thường ở Việt Nam rồi. Trong lá thư mà tôi gửi qua cổng điện tử trang Web của Đảng Cộng sản Việt nam và Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh tôi nói lại một điều rằng, nếu như một đảng cầu thị và quan tâm đến sự sống còn của mình thì nên có một động thái để mà tiếp nhận bài viết này của tôi và chỉ đạo các báo đăng lại trên báo và đồng thời thảo luận rộng rãi trên toàn quốc. Vì sao tôi nói như thế? Bởi vì Đảng và nhà nước này đang khiến cho dân chúng bất bình, vô cùng bất bình, cho nên nếu như chúng ta không có cải tổ, không có động thái nào đó thì đương nhiên Đảng sẽ sụp đổ.

Ở đây tôi muốn nói cải tổ quyết liệt, hiệu quả chứ không phải nửa vời như trong thời gian qua. Bởi vì tôi nói thật với anh tôi vẫn còn rất yêu cái đảng này cũng như 80 triệu người dân Việt Nam cũng còn rất là yêu quý và mong muốn nó mạnh lên. Đảng có lịch sử rất vẻ vang và đem lại cơm no áo ấm cho con người ta. Bây giờ tôi không muốn nói thêm điều gì bởi có quá nhiều bức xúc trong dân chúng rồi.”

Hy vọng sẽ có thay đổi


Mỗi lần đại hội Đảng thì người dân Việt, đặc biệt là tầng lớp trí thức và văn nghệ sĩ lại tỏ ra hy vọng. Họ hy vọng Đảng sẽ nhìn ra được những sai lầm từ các chủ thuyết sẽ dẫn đến việc thực hành sai lệch khiến quốc gia đi vào nơi bế tắc. Nếu trước đây trong thời gian đầu gây dựng đảng, khẩu hiệu "Giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo" có thể đánh lừa được một bộ phận công nhân thì ngày nay câu khẩu hiệu này đã trở thành lạc hậu và phản động. Nhà thơ Bùi Minh Quốc cho biết băn khoăn của ông:

Nếu các vị thực sự có lương tâm, đây chỉ nói về lương tâm con người thôi và nếu thật sự các vị yêu đảng thì hãy nói rằng: đảng hãy tự thay đổi mình đi.
Võ Thị Hảo

“Tôi thấy ban chuẩn bị đại hội phải trung thực. Thứ nhất là vấn đề giai cấp công nhân là giai cấp lãnh đạo thì đấy là vấn đề tôi được nhồi nhét vào đầu từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi thấy đấy là một định đề dối trá. Trên thực tế tôi không thầy giai cấp công nhân Việt Nam nào lãnh đạo cách mạng cả. Giai cấp công nhân là đối tượng bị lợi dụng xương máu và danh nghĩa bởi một thực thể mang tên Đảng Cộng Sản Việt Nam mà cái đảng này thì tôi thấy nó tràn ngập tính chất nông dân. Tâm lý nông dân, tính cách nông dân với tâm lý làm vua làm quan. Đấy là một vấn đề lớn nhất vì vậy nếu mà trung thực thì phải bỏ cái định đề này và xác định lại tính cách của Đảng.

Cái thứ hai tôi thấy về mặt tổ chức chuẩn bị đại hội thì qua theo dõi tôi thấy đại biểu phần lớn là các quan chức trong khi đó đảng có tới ba triệu đảng viên mà đại biều thì phần lớn là các quan chức trong đảng, nó thành ra đại hội quan chức chứ không phải là đại hội Đàng.

Như nhân dân nói, đây là đại hội của phần lớn các-đồng-chí-chưa-bị-lộ chứ không phải là đại hội Đảng. Tành ra tôi e rằng chất lượng kết quả đại hội không thể hiện được ý chí nguyện vọng của toàn đảng và của toàn dân.”

Góp ý trước khi đại hội khai mạc là điều mà nhà nước khẩn thiết kêu gọi, thế  nhưng góp ý như nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An thì có được gì không hay chính bản thân người góp ý chuốc thêm sự lo láng khi có phản hồi cay cú của các nhân vật bảo thủ cao cấp trong Đảng. Những phản hồi này chụp lên đầu người góp ý những chiếc mũ nguy hiểm có thể dẫn đến tù đày. Nhạc sĩ Tô Hải cho biết chi tiết hơn về việc này khi được hỏi ý kiến của ông như sau:

“Các ông to hơn tôi gấp ngàn lần và góp ý kiến chả đi đến đâu. Nguyên bộ chính trị cũ, chủ tịch quốc hội cũ, rồi thì các ông Thủ tướng, Phó Thủ tướng. Các bộ, Thứ trưởng các bộ cao cấp, các tướng lĩnh đã góp ý nhiều rồi..
000_Hkg3595020-250.jpg
Ông Nguyễn Tấn Dũng (trái) và Nguyễn Phú Trọng. AFP PHOTO. 
 
Tôi chỉ góp mỗi cái ý kiến là: Các ông hãy nói thật lòng mình đi! Tất cả mọi biến chuyển của thế giới không phải là các ông không biết. Chủ nghĩa Mác xít Lê Nin nít người ta đã vất vào sọt rác rồi. Chủ nghĩa Mác Lênin thì anh Tàu anh Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên nó cũng đã thôi rồi thế mà các anh cứ nói....

Các anh đều biết cả chứ nhưng tại sao không anh nào dám nói ra?

Mới có anh nói ra thôi thì các anh đã cảnh cáo người ta rồi! Ngày hôm nay tôi còn được đọc các thơ phản đối của những ông trùm cộng sản bảo thủ như ông Đỗ Mười, ông Lê Khả Phiêu ông Phan Văn Khải đối với ông Nguyễn Văn An coi như đó là những thành phần đánh mất Đảng tính, lợi dụng dân chủ để phá hoại tư tưởng của Đảng. Chửi thẳng vào mặt mấy ông bạn cũ, mấy ông cấp trên cũ.

Tôi nghĩ rằng các ông phải bỏ ngay nếu không thì các ông mất hết. Bỏ ngay cái chủ nghĩa Mác Lê nin này đi. Thế còn sau khi bỏ cái chủ nghĩa này rồi thì nó là cái gì thì ta bàn sau. Các ông đều nghĩ như tôi cả nhưng cái gì đang giữ các ông lại? Tôi cũng đang động viên các ông ấy vì mất tinh thần chiến đấu. Nhưng sự thật là  quyền lợi nó làm cho các ông ấy không bỏ được. Tôi chỉ lo mỗi cái đó bởi vì không ai lật đổ được các ông, chỉ có các ông tự lật đổ nhau thôi!”

Hai mươi hai trí thức nổi tiếng nhất Việt Nam đã góp ý trong một cuộc họp được ghi âm đầy đủ, chứng tỏ họ không phản động hay có ý chống lại Đảng nhưng không một tờ báo nào được phép đăng tải. Mạng lưới Internet đã làm thay công việc lý ra báo chí trung thực phải làm và mới đây nhiều người có mặt trong cuộc họp lịch sử này đã được nhà nước ân cần hỏi thăm.

Nhà văn Võ Thị Hảo, người trả lời bài phỏng vấn nổi tiếng mang tựa đề: "Tại sao tôi không gia nhập đảng" khi được hỏi nếu bà được phát biểu trước 1.500 đại biểu tham dự đại hội đảng lần thứ XI thì bà sẽ nói gì, bà trả lời:

“Nếu tôi được góp ý trực tiếp với các đại biểu tham dự đại hội thì tôi chỉ nói vắn gọn điều này thôi. Tôi nói nếu các vị thực sự có lương tâm, đây chỉ nói về lương tâm con người thôi và nếu thật sự các vị yêu đảng thì hãy nói rằng: đảng hãy tự thay đổi mình đi, thay đổi con đường đi vì con đường quý vị đang đi đã bế tắc rồi và sẽ dẫn đất nước đi đế chỗ thảm bại. Hãy nhìn rộng ra thế giới. Liên xô và Trung Quốc cũng như các nước Đông Âu đã phải giải tán như thế nào! Tất cả những tư liệu ấy người ta công bố đã rất lâu rồi và đấy là sự thật lịch sử không thể chối bỏ được.

Stalin chẳng hạn, là một hình mẩu lý tưởng cho Việt Nam và nhiều nước thì vừa rồi người ta đã phát hiện ra đây là một người diệt chủng và có những tội ác rất là kinh khủng. Tôi mong rằng họ hãy có lương tâm đừng có vờ vịt để mà hại những người khác và hại chính mình. Mỗi một người hãy mạnh lên và hãy trung thực!”

Đảng có tự thay đổi được mình như ao ước của nhà văn Võ Thị Hảo hay không thì còn phải chờ một thời gian nữa, ít nhất là sau nhiệm kỳ mới của ba người đại điện cho 3 triệu đảng viên trong các chức vụ Tổng Bí thư, Chủ tịch nước và Thủ Tướng.

Nhưng câu hỏi đặt ra: liệu ba người đại diện cho ba triệu đảng viên có ít quá hay không?

Và câu hỏi thứ hai: Tại sao lại có tới 3 triệu đảng viên khi dân số cả nước chỉ hơn 80 triệu?

Theo dòng thời sự: