30/7/11

Cách lèo lái quyền lực của Nguyễn Phú Trọng


Nguyễn Phú Trọng. Ảnh TTĐN/ Trí Dũng
Hội nghị Trung ương 2 của Đảng CSVN vừa kết thúc ngày 10.7 sau một tuần họp. Hội nghị này diễn ra đúng vào lúc tình hình biển Đông đang diễn ra căng thẳng nhất do việc Bắc kinh đã ngang ngược dùng hải quân Trung quốc xâm phạm hải phận VN và ngăn cản các hoạt động kinh tế của VN. Trong khi ấy Nguyễn Phú Trọng, tân Tổng bí thư, đã vẫn giữ thái độ hoàn toàn im lặng, câm như hến. Không những thế cuối tháng 6 sau khi nhóm cầm đầu Bắc kinh đe doạ cho VN một bài học thứ hai thì Nguyễn Phú Trọng đã vội vàng cử Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn sang Bắc kinh và ngoan ngoãn xác nhận:
Hai bên cho rằng, quan hệ Việt-Trung phát triển lành mạnh, ổn định, đáp ứng nguyện vọng chung và lợi ích căn bản của nhân dân hai nước Việt-Trung, có lợi cho hòa bình, ổn định và phát triển của khu vực. „
Giữa khi ấy mặc dầu bị công an đàn áp và ngăn cản nhưng suốt 5 Chủ nhật vừa qua hàng ngàn thanh niên VN đã biểu tình kết án các hành động xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh và nhiều trí thức hàng đầu đã gởi Kiến nghị ngày 2.7 yêu cầu phải công khai minh bạch những thoả thuận với Bắc kinh ngày 25.6 để toàn dân và quốc tế được biết rõ. Nhưng những người có trách nhiệm đã không chịu trả lời, nên ngày 10.7 các trí thức VN lại công bố bản “Kiến nghị về bảo vệ và phát triển đất nước trong tình hình hiện nay“.
Ngoài một số việc hoàn toàn có tính cách nội bộ của Đảng CSVN như „Qui chế làm việc“ của các cơ quan cao nhất của đảng trong Khoá 11, Hội nghị Trung ương 2 theo chương trình còn bàn những vấn đề rất hệ trọng liên quan tới quyền lợi của nhân dân và vận mệnh của đất nước. Như: Tình hình lạm pháp siêu mã giải quyết thế nào? Cơ cấu nhân sự ở các cấp cao nhất của Nhà nước, Chính phủ và Quốc hội trong khoá 13 cho 5 năm tới mặt mũi như ra làm sao? Sử đổi Hiến pháp theo hướng dân chủ thực sự hay chỉ theo lối gãi ghẻ? Đặc biệt nữa: Lập trường và chính sách đối phó của nhóm cầm đầu mới trước sự xâm lấn công khai và ngang ngược của Bắc kinh ra làm sao?
Vì Nguyễn Phú Trọng đã ghi trong Cương lĩnh chính trị 2011 là, Đảng CSVN là „đảng cầm quyền“, tức đảng nắm chính phủ và cầm vận mệnh của gần 90 triệu dân, thì tất nhiên họ phải thừa nhận, trách nhiệm của người cầm quyền là phải thông tin đầy đủ và rõ ràng cho nhân dân biết tình hình kinh tế xã hội và an ninh quốc phòng của VN. Vì chính họ đã đề cao tiêu chí: Dân biết, dân bàn, dân làm và dân kiểm tra!
Nhưng Nguyễn Phú Trọng có thực hiện nghiêm túc trách nhiệm trọng đại này không? Cách lèo lái 200 Uỷ viên trung ương (gồm 175 uỷ viên chính thức và 25 dự khuyết) của Nguyễn Phú Trọng như thế nào có đạt được mục tiêu ông ta muốn không?
Theo dõi Hội nghị Trung ương 2 vừa qua thì dư luận đều thấy, Nguyễn Phú Trọng đã làm thất vọng chờ đợi rất chính đáng của mọi tầng lớp nhân dân, kể cả những đảng viên còn biết quí trọng tư cách. Vì những vấn đề rất hệ trọng của đất nước đã bị ém nhẹm hoặc không được bàn thảo rõ ràng ra ngô ra khoai. Thậm chí Nguyễn Phú Trọng đã lèo lái 200 Uỷ viên Trung ương tới những quyết định chống lại mọi tầng lớp nhân dân và đi ngược với trào lưu của thời đại!
Hội nghị Trung ương 2 đã không được bàn tới tình hình căng thẳng ở biển Đông
và không có một lập trường về việc Bắc kinh ngang ngược xâm lấn
Thật vậy, từ Diễn văn khai mạc, Diễn văn bế mạc của Nguyễn Phú Trọng tới Thông báo của Hội nghị Trung ương 2 (ngày 10.7.2011) không có một từ nào hay một đoạn nào nói trực tiếp và công khai về các hành động xâm lược của Bắc kinh ở biển Đông trong các tháng gần đây không có một từ nào gọi tên Bắc kinh trực tiếp. Cố tình làm như các hành động xâm lấn ngang ngược trên biển Đông vào các ngày 26.5 và 9.6 vừa qua là của một thế lực lạ, một “kẻ lạ“ từ hành tinh khác tới quấy phá!
Điểm 5 trong diễn văn bế mạc, Nguyễn Phú Trọng nói là Hội nghị Trung ương 2 đã bàn và đánh giá các hoạt động của Bộ chính trị trong 6 tháng đầu năm liên quan tới đối ngoại và quốc phòng. Nhưng chỉ viết rất sơ sài:
Bộ Chính trị đã chỉ đạo Đảng đoàn Quốc hội, Ban cán sự đảng Chính phủ và các cơ quan liên quan kịp thời có những quyết sách phù hợp trước những diễn biến phức tạp gần đây, giữ vững chủ quyền, lợi ích quốc gia, an ninh chính trị, trật tự an toàn xã hội, duy trì môi trường hoà bình, ổn định cho hợp tác phát triển.“
Với cách nói này Nguyễn Phú Trọng và vài người có quyền lực đã ngạo mạn bảo cho Trung ương đảng biết,  Bộ chính trị đã có những quyết định trong vấn đề này, cho nên các Uỷ viên Trung ương không cần phải thắc mắc ! (Hay không được phép thắc mắc!). Đây là một cách „kết luận của Bộ chính trị“ vừa độc tài vừa bưng bít mà một số người có quyền lực thường mượn danh nghĩa Bộ chính trị đã làm nhiều lần trong thời gian gần đây. Nhưng nước nào đã tạo ra „những diễn biến phức tạp“ tới chủ quyền của VN, Bộ chính trị đã hành động như thế nào và kết quả ra sao thì các Uỷ viên Trung ương tuyệt đối không được biết và không được bàn tới! Vì thế trong Thông báo 6 điểm của Hội nghị Trung ương 2 cũng tuyệt đối không có một điểm nào hay một từ nào cho biết lập trường công khai trước các hành động xâm lược của Bắc kinh. Nghĩa là sau một tuần hội họp gần 200 uỷ viên Trung ương hoàn toàn bị mù tịt trước vấn đề thời sự nóng bỏng về nguy cơ của đất nước!
Vấn đề cực kì nghiêm trọng của đất nước đã không được đảng cầm quyền đưa ra thảo luận công khai trong Hội nghị Trung ương 2! Thái độ ngạo mạn này cho thấy, một số người có quyền lực trong Bộ chính trị, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, đã lợi dụng Đảng CS -đảng cầm quyền, thành một công cụ riêng nhằm phục vụ ý đồ riêng của họ, không cho nhân dân biết, mà thậm chí không cho cả các Uỷ viên trung ương được bàn tới. Ý đồ dùng Bộ chính trị để bao thầu và độc quyền thao túng Trung ương đảng đã được thể hiện từ trước tới nay và cả trong Hội nghị Trung ương 2 vừa qua. Chính Nguyễn Phú Trọng trong Diễn văn Bế mạc đã để lộ ý đồ này. Trong Điểm 2 khi nói về „Qui chế làm việc“ trong khoá 11 của ba cơ quan cao nhất là Trung ương đảng, Bộ chính trị và Ban bí thư, Nguyễn Phú Trọng mở đầu bằng sự vuốt ve đề cao Trung ương đảng:
Phát huy vai trò là cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng giữa hai kỳ đại hội, Ban Chấp hành Trung ương tiếp tục khẳng định trách nhiệm và quyền hạn của mình về những vấn đề lớn và quan trọng của Đảng và Nhà nước“.
Nhưng ngay phần cuối của Điểm 2 Nguyễn Phú Trọng lại cho thấy đây chỉ cách cho tay này lấy tay kia mà thôi:
Để kịp thời lãnh đạo, chỉ đạo giải quyết những công việc thường xuyên của Đảng và Nhà nước, Trung ương khẳng định và giao nhiều trọng trách cho Bộ Chính trị, Ban Bí thư và các đồng chí lãnh đạo chủ chốt, các đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Ban Bí thư“.
Qui chế làm việc cực kì độc tài như trên của ba cấp cao nhất đã được thông qua và đã được thực hiện ngay trong Hội nghị Trung ương 2. Cho nên các quyết định của Bộ chính trị và công việc của Ban bí thư đã qua rồi thì không cần và cũng không được phép bàn nữa! Vì thế trong điều kiện thực tế như tình trạng Đảng CSVN hiện nay, ai muốn nhẩy lên ghế Trung ương đảng đều phải qua nhiều cửa ải mua quyền bán chức. Do đó đại đa số Uỷ viên Trung ương đã thuần hoá thành „ một bầy sâu“  như người đứng thứ hai chế độ là Trương Tấn Sang đã xác nhận gần đây. Cho nên tuyệt đại đa số các Uỷ viên Trung ương là vây cánh của một vài người có quyền lực nhất trong Bộ chính trị. Cuối cùng gần 200 Uỷ viên Trung ương khoá 11 hiện nay cũng vẫn chỉ đóng vai ăn theo, nói theo và làm bù nhìn mà thôi!
Trong sinh hoạt chính trị, nhất là dưới một chế độ độc tài toàn trị như ở VN, thì giữa việc định hướng tổng quát về những vấn đề lớn mà Trung ương đảng có thẩm quyền và định hướng thực sự do quyết định của một vài người có quyền lực nhất trong Bộ chính trị thường rất khác nhau như ngày với đêm.  Vì trong chế độ độc tài toàn trị không có chính đảng đối lập, không có báo chí độc lập, không có các cơ quan tư pháp nghiêm minh, cho nên chỉ một vài người trong Bộ chính trị sẽ lợi dụng quyền lực và tiền bạc mua chuộc và đe doạ, dẫn tới tình trạng bịt mắt, bịt miệng và bịt tai những người dưới quyền và toàn thể nhân dân.
Điển hình rõ ràng nhất là vấn đề cực kì nóng trên biển Đông do chính sách xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh trong vài năm gần đây. Trong khi Trung ương đảng nói tới bảo vệ chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, giữ vững độc lập…Nhưng năm trước Nguyễn Phú Trọng vẫn lấp liếm bảo rằng „tình hình biển Đông không có gí mới“ rồi cấm Quốc hội bàn. Và mới đây sau khi Bắc kinh cho các tầu hải quân Trung quốc xâm phạm lãnh hải và phá hoại hoạt động kinh tế của VN trên biển Đông thì Nguyễn Phú Trọng kiêm cả chức Bí thư Quân uỷ Trung ương đã không cho các đơn vị hải quân và không quân ngăn chặn, nhưng lại cử đặc phái viên sang Bắc kinh xác nhận tiếp tục hợp tác chiến lược toàn diện và cúi đầu ca tụng „16 chữ vàng và bốn tốt“. Vì Hồ Cẩm Đào đã biết cách xoa đầu Nguyễn Phú Trọng ngay khi được cử làm Tổng bí thư !  Vì vậy mặc dù đã thấy rõ các quyết định và việc làm cùa Nguyễn Phú Trọng là hoàn toàn sai lầm, đi ngược với hướng đi mong muốn của Đảng và nhân dân,  nhưng trong Hội nghị Trung ương 2, Trung ương đảng – „ cơ quan lãnh đạo cao nhất của Đảng“-  đâu có dám hé miệng chống lại thái độ ươn hèn và quyết định sai trái của Nguyễn Phú Trọng. Bởi vì Trung ương đảng trong thực tế theo cơ chế hiện nay đã bị tước quyền từ lâu rồi!
Nhóm cầm đầu đang mưu đồ sửa đổi Hiến pháp như thế nào?
Trong thời gian qua nhiều giới có ý thức, kể cả những cán bộ cấp cao đã về hưu như cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An hay cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, đã nhìn nhận, Hiến pháp 1992 không còn phù hợp với lòng dân và trào lưu thời đại toàn cầu hoá, trong đó ngọn triều chính trị dân chủ đa nguyên đang vươn lên phá sạch độc tài đảng trị cũng như độc tài cá nhân từ Liên xô, Đông Âu tới Thế giới Ả rập. Vì thế không chỉ đại đa số nhân dân mà ngày càng có nhiều cán bộ đảng viên đòi phải huỷ Điều 4 của Hiến pháp 1992 đã giành vai trò độc quyền và độc tôn cho Đảng CSVN. Đồng thời cũng phải xây dựng một thể chế chính trị tam quyền độc lập và bình đẳng, chứ không thể như hiện nay chỉ có vài „ông vua tập thể“ trong Bộ chính trị tự do thao túng và chuyên quyền nhưng lại vô trách nhiệm  từ trong Đảng, Chính phủ tới Quốc hội. Nếu tiếp tục duy trì Điều 4 mà hậu quả là một số người đã biến Bộ chính trị thành công cụ riêng độc quyền thao túng trong lập pháp, hành pháp và tư pháp như hiện nay thì các quyền tự do dân chủ căn bản của công dân tuy có ghi trong Hiến pháp 1992, nhưng trên thực tế chỉ là hình thức, bánh vẽ mà thôi!
Trong Hội nghị Trung ương 2 Nguyễn Phú Trọng tuy một mặt thừa nhận cần sửa đổi Hiến pháp 1992, nhưng mặt khác lại đặt ngay các „Định hướng“ dùng làm các rào cản, khiến cho việc sửa đổi Hiến pháp cuối cùng sẽ chỉ là hình thức, đâu vẫn vào đấy. Trong các năm gần đây từ „định hướng“ rất được các người cầm đầu chế độ toàn trị ưa dùng để tránh phải sử dụng các ngôn ngữ độc tài và ra lệnh khó lọt tai. Chả thế trong mỗi lãnh vực sinh hoạt đều có từ „định hướng“ kèm theo, như „Kinh tế thị trường định hướng XHCN“, „định hướng dư luận“…. Nhưng trong thực tế, khi lãnh đạo nói phải „định hướng“ là cách cho làm hay cấm mà những người có quyền lực ban phát hay cấm đoán cấp dưới cũng như nhân dân trong một hoạt động nào đấy.
Trong Hội nghị Trung ương 2 Nguyễn Phú Trọng đã đưa ra những định hướng nào trong việc sửa đổi Hiến pháp 1992? Điểm 4 trong Thông báo của Hội nghị Trung ương 2 đã nói về việc sửa đổi Hiến pháp và đã được Nguyễn Phú Trọng nói rõ hơn trong Điểm 3 của Diễn văn bế mạc. Ông vạch rõ bốn định hướng: 1. Định hướng đầu tiên là về tư tưởng và ý thức hệ: Nguyễn Phú Trọng bắt phải lấy Cương lĩnh Chính trị 2011 làm cơ sở cho sửa đổi Hiến pháp („Cương lĩnh xây dựng đất nước trong thời kì quá độ lên Chủ nghĩa Xã hội“), tức là vẫn muốn cột chân nhân dân vào chủ nghĩa Marx-Lenin đã hoàn toàn phá sản. 2. Định hướng thứ hai là tiếp tục giữ nguyên mô hình về thể chế chính trị và bộ máy Nhà nước như trong Hiến pháp 1992 „nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa… do Đảng Cộng sản lãnh đạo“. 3. Định hướng thứ ba: Giữ tiếp vai trò lãnh đạo tuyệt đối của Đảng CS: „Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong… là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.“ 4. Định hướng thứ tư: Trung ương đảng là cơ quan độc quyền tổ chức và tiến hành sửa đổi Hiến pháp: “Sửa đổi Hiến pháp… dưới sự lãnh đạo của Trung ương Đảng“. Nhưng thực chất chỉ vài người có quyền lực thao túng cả Trung ương đảng. Vì thế, với bốn “định hướng“ này làm cơ sở để sửa đổi Hiến pháp 1992 thì Quốc hội chỉ đóng vai bù nhìn, dân chủ lấy lệ, vì trước đó Bộ chính trị đã quyết định xong xuôi rồi!
Lập xong cái cũi với bốn định hướng cực kì độc tài phản động trên và nhốt Quốc hội vào trong đó để làm công việc sửa đổi Hiến pháp. Như vậy vẫn chưa đủ, Nguyễn Phú Trọng còn tính toán cả trường hợp đối phó với các ý kiến phê bình bốn định hướng trên. Trong Điểm 3 của Diễn văn bế mạc Nguyễn Phú Trọng còn dựng lên một định hướng nữa để kết án những ai chống lại cái cũi trên của ông . Những người này bị liệt thành “các lực lượng thù địch lợi dụng chống phá, xuyên tạc.“
Như vậy thật hết sức rõ ràng, Nguyễn Phú Trọng đã ngạo mạn dựng lên năm định hướng trên thành một cái cũi kiên cố để nhốt Quốc hội trong việc sửa đổi Hiến pháp và phỉ báng, ngăn cấm các phê bình của nhân dân và đảng viên! Trong khi bốn định hướng đầu bắt các đảng viên là đại biểu Quốc hội chỉ được quyền sửa đổi Hiến pháp theo hướng độc đoán và sai lầm của vài người có quyền lực, còn định hướng thứ năm dùng để kết án và bịt miệng những ai chống lại bốn định hướng độc tài phản động này. Cho nên cuối cùng, nếu Hiến pháp gọi là được sửa đổi sẽ không khác Hiến pháp 1992 về những điều cơ bản.  Như vậy, cách thức mà Nguyễn Phú Trọng muốn thực hiện trong việc sửa đổi Hiến pháp lại chứng tỏ rõ ràng thêm về ý đồ dân chủ hình thức, dân chủ trá hình, dân chủ bánh vẽ mà Nguyễn Phú Trọng và vây cánh trong thời gian tới sẽ bày ra rồi bắt nhân dân ăn!
Mặt mũi nhân sự cấp cao có gì mới không?
Hội nghị Trung ương 2 cũng đã đi đến quyết định quan trọng khác về nhân sự cấp cao Nhà nước, Chính phủ và Quốc hội…Trong Điểm 5 Thông cáo của Hội nghị ghi rõ là các uỷ viên Trung ương đã đi đến “thống nhất cao” với bản giới thiệu về nhân sự cấp cao do Bộ chính trị gởi : “Ban Chấp hành Trung ương đã thảo luận và thống nhất cao việc giới thiệu nhân sự ứng cử vào các chức danh lãnh đạo chủ chốt các cơ quan nhà nước”. Nghĩa là đề án nhân sự ở các vị trí then chốt nhất do Bộ chính trị đưa ra trong Đại hội 11 (1.2011) đã được thông qua trong Hội nghị Trung ương 2, có lẽ chỉ ở cấp bộ đã có một vài đề nghị bổ túc để thoả mãn đòi hỏi của các phe và cũng tỏ vẻ có dân chủ. Việc này Nguyễn Phú Trọng có nhắc tới ở Điểm 4 trong Diễn văn bế mạc:
“Căn cứ quyết định của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị sẽ chỉ đạo các cơ quan chức năng tiếp tục hoàn chỉnh phương án giới thiệu nhân sự ứng cử các chức danh lãnh đạo các cơ quan nhà nước trình Quốc hội xem xét, bầu hoặc phê chuẩn.”
Sự kiện này cho thấy cả “bầy sâu” (Trung ương đảng) chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe vài kẻ chăn sâu!
Trong khi dư luận trong nước thất vọng vì không được Hội nghị Trung ương thông tin rõ đã quyết định ai vào các chức vụ chủ chốt, nên chỉ đưa ra các phỏng đoán. Nhưng oái ăm thay giữa khi ấy đại diện của “kẻ lạ” lại dường như biết rất tỏ tường các nhân sự chủ chốt sắp tới là những ai. Thật vậy, Đại sứ Trung quốc Tôn Quốc Tường trong những ngày vừa qua trước khi mãn nhiệm kì về nước đã tới chào từ biệt các nhân vật đứng dầu chế độ, mà còn thân mật gặp các uỷ viên Bộ chính trị Nguyễn Sinh Hùng, Nguyễn Xuân Phúc, Phùng Quang Thanh, Đinh Thế Huynh… Thường lệ một đại sứ nước ngoài trước khi mãn nhiệm kì chỉ tới chào xã giao từ biệt một vài nhân vật cao nhất của chế độ. Nhưng đại sứ Trung quốc ở VN đã làm khác bằng cách đi thăm nhiều nhân vật với các chủ ý rõ ràng. Các hoạt động của Tôn Quốc Tường ở Hà nội đã cho thấy, ông như “con ong đã tỏ đường đi lối về”, biết rõ ai trong Bộ chính trị và nhiều Uỷ viên Trung ương của Đảng CSVN đang làm gì và sẽ giữ vai trò gì trong tương lai! Đây chính là “sức mạnh mềm” vô cùng nguy hiểm của Bắc kinh! Nó đã có nội gián ngay trong cung đình CSVN. Chả thế vào đầu năm 2009 khi tới Hà nội nhận chức Đại sứ Trung quốc Tôn Quốc Tường đã nói không úp mở: “Đến VN tôi như được đến với người thân“!
Nguy cơ của đất nước nằm ở đây: Dùng các „Kết luận của Bộ chính trị“
để cấm toàn đảng, toàn dân không được nói lên nguyện vọng chính đáng
trước các vấn đề hệ trọng, nhưng cũng là để trốn trách nhiệm cho chính họ!
Nói tóm lại, cách làm của một số người có quyền lực, đứng đầu là Nguyễn Phú Trọng, tại Hội nghị Trung ương 2 đã cho thấy các đặc điểm:
1. Đối với các vấn đề quan trọng và cực kì nóng bỏng như các hành động xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh trên biển Đông đáng lẽ phải để Trung ương đảng bàn cho ra ngô ra khoai, công khai và minh bạch về lập trường và quyết sách để toàn đảng, toàn dân và quốc tế biết rõ và ủng hộ. Nhưng họ đã ra tay cấm cản không cho phép được bàn tới!
2. Một vấn đề hết sức quan trọng khác là sửa đổi Hiến pháp. Nhưng một số người có quyền lực đã bắt các uỷ viên trung ương phải thuận theo năm định hướng vừa độc tài vừa phản động, để cuối cùng nhốt Quốc hội mới bầu trong cái cũi làm công việc sửa đổi Hiến pháp theo ý của những phần tử độc tài và tham nhũng! Việc sửa đổi Hiến pháp vì thế sẽ chỉ là chuyện đầu voi đuôi chuột!
3. Vấn đề nhân sự ở các vị trí chủ chốt tuy được đưa ra trong Hội nghị Trung ương 2 thảo luận, nhưng hầu như gần 200 uỷ viên trung ương đã chỉ biết gật đầu với đề án nhân sự do một vài người có quyền lực đã soạn sẵn. Trong khi đại sứ Trung quốc Tôn Quốc Tường đã biết tỏng ai đi, ai ở, ai lên thì toàn đảng và toàn dân vẫn mù tịt!
Cách tổ chức và tiến hành Hội nghị Trung ương 2 không có gì lạ so với trước. Vì trong Đảng CSVN từ trước tới nay, cũng như trong các chế độ độc tài toàn trị khác, đại đa số các Ủỷ viên trung ương thường thuộc phe nắm quyền lực mạnh nhất trong Bộ chính trị. Những người này thường nhân danh nguyên tắc tổ chức “tập trung dân chủ“ và „tập thể lãnh đạo“ để độc quyền và đi tới lạm dụng. Nhưng khi theo dõi sinh hoạt trong Trung ương đảng trong các năm gần đây thì mức độ lạm dụng và mạo nhận Trung ương đảng đang có chiều hướng gia tăng và tốc độ cũng đang diễn ra thường xuyên hơn, đặc biệt từ thời Nguyễn Phú Trọng trở thành người có quyền lực lớn. Tại sao ông Trọng phải sử dụng mánh lới như thế?
Mặc dù đã ngồi trong Bộ chính trị và giữ nhiều chức vụ quan trọng hơn 10 năm qua nhưng Nguyễn Phú Trọng không tạo được thành tích đặc biệt nào cho đảng, cũng không có uy tín với nhân dân như Trường Chinh hay Lê Duẩn trước đây. Nhưng ông Trọng vẫn nhẩy lên làm Tổng bí thư, việc này không phải do tư cách đạo đức và năng lực, mà phần chính là do các mánh lới và thủ đoạn mua bán quyền lực và lập vây cánh, một sở trường đặc biệt của ông ta. Kết quả rất thấp được bầu vào Bộ chính trị trong Đại hội 11 vừa qua cho thấy, Nguyễn Phú Trọng cũng không được lòng đa số đảng viên. (Tại Đại hội 11 trong số 9 Uỷ viên Bộ chính trị khoá 10 được bầu lại vào Bộ chính trị khoá 11 thì Nguyễn Phú Trọng đứng thứ 8. Nghĩa là  rất có nhiều người trong số 1300 đại biểu đã không tín nhiệm Nguyễn Phú Trọng).  Trong nhân dân và nhất là các giới trí thức và chuyên viên có cái nhìn chung, từ khi làm Bí thư thành uỷ Hà nội đầu thập niên vừa qua, Chủ tịch Hội đồng lí luận Trung ương, Chủ tịch Quốc hội khoá 12 và hiện nay làm Tổng bí thư, Nguyễn Phú Trọng được coi là người cực kì bảo thủ và thần phục Bắc kinh. Cho nên Nguyễn Phú Trọng không được kính nể.
Nguyễn Phú Trọng hiểu rõ vị thế chính trị khó khăn này nên thường sử dụng các thủ đoạn như dân chủ giả vờ đối với bên ngoài, nhưng bên trong mua vây cánh và đứng đằng sau „tập trung dân chủ“, „tập thể lãnh đạo“ để ra các quyết định được gọi là „Kết luận của Bộ chính trị“ để lẩn tránh trách nhiệm cá nhân của mình,, hoặc để cấm không cho Trung ương đảng và Quốc hội được bàn tới các vấn đề nguy hại cho vị thế chính trị của ông và vây cánh!
Một số sự kiện nổi bật nhất về các thủ đoạn lèo lái quyền lực của Nguyễn Phú Trọng trong hơn hai năm gần đây:
1.Trong vụ để cho Trung quốc khai thác Bauxit ở Tây nguyên: Đầu năm 2009 Nguyễn Phú Trọng và vây cánh đã cho tổ chức hội thảo khoa học mời các chuyên viên và trí thức góp ý kiến để tỏ ta biết lắng nghe và sau đó còn để cho Quốc hội thảo luận. Nhưng khi Đại tướng Võ Nguyên Giáp, đại thần cuối cùng còn sống của chế độ, gửi ba thư liên tiếp cho nhóm cầm đầu nêu ra những nguy hiểm về an ninh quốc phòng cũng như môi trường và đòi phải huỷ bỏ và khi ấy chính Nguyễn Tấn Dũng khi thăm tướng Giáp đã hứa:„Chính phủ xin tiếp thu ý kiến của Đại tướng.“  Nhiều chuyên viên và trí thức cũng công khai chống đối kế hoạch này. Vì thế cuối cùng Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng và một số người có quyền lực đã ngạo mạn bắt Bộ chính trị ra „Kết luận của Bộ chính trị“ ngày 24.4.2009 để ngang ngược tiếp tục thực hiện dự án cho Trung quốc khai thác Bauxite ở Tây ngyên và cấm không cho báo chí bàn tới đề tài này nữa!
2. Trong vụ tập đoàn Vinashin 2010: Trước hết giữa năm 2010 Bộ chính trị công bố kết quả điều tra xác nhận là Vinashin đã gây ra món nợ khủng khiếp cho ngân sách quốc gia là trên 86.000 tỉ đồng (4,5 tỉ USD) và cũng nói rõ sẽ xét xử nghiêm túc các người có trách nhiệm. Sau đó Nguyễn Phú Trọng với tư cách là Chủ tịch Quốc hội còn ép Nguyễn Tấn Dũng phải ra điều trần trước Quốc hội nhìn nhận trách nhiệm cá nhân. Cách làm rất đình đám của Nguyễn Phú Trọng là để mua chuộc dư luận, đồng thời để chặn đối thủ chính trị trong đảng ra tranh chức Tổng bí thư trước Đại hội 11. Nhưng chỉ vài tuần sau các phe trong Bộ chính trị đã họp mật và thoả thuận ngầm với nhau qua “Kết luận của Bộ chính trị“ ngày 8.11.2010 tự tha bổng cho nhau để đổi lấy ghế Tổng bí thư, Thủ tướng, Chủ tịch nước và Chủ tịch Quốc hội…
Tại Hội nghị Trung ương 2 vài ngày trước đây thủ đoạn này lại được Nguyễn Phú Trọng sử dụng rất bài bản. Nguyễn Phú Trọng đã nhân danh là Bộ chính trị đã có các quyết định về tình hình biển Đông và không cho Trung ương đảng bàn tới; đã dựng lên các „định hướng“ để nhốt Quốc hội chỉ được sửa đổi Hiến pháp theo ý riêng một vài người; cả đến các nhân sự chủ chốt cũng đang lọt vào tay một số người bất tài vô đức và cực kì tham nhũng thao túng!
Tình trạng này đang đẩy đất nước trước nguy cơ nhiều mặt từ phương Bắc, không chỉ đang xâm lấn công khai trên biển Đông mà còn đang thâm nhập vào các cơ quan cao nhất và lũng đoạn chính trị, kinh tế VN!  Đúng như nhận định sắc bén của các trí thức hàng đầu trong nước trong “Kiến nghị về bảo vệ và phát triển đất nước trong tình hình hiện nay“:
Mặt trận nguy hiểm nhất đối với nước ta mà Trung Quốc muốn dồn quyền lực và ảnh hưởng để thực hiện, đó là: thâm nhập, lũng đoạn mọi mặt đời sống kinh tế, chính trị, văn hóa của nước ta. Đó là mặt trận vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nước ta nhân danh cùng nhau gìn giữ ý thức hệ xã hội chủ nghĩa, gây chia rẽ giữa nhân dân ta và chế độ chính trị của đất nước, vừa lũng đoạn nội bộ lãnh đạo nước ta, làm suy yếu khối đoàn kết thống nhất của dân tộc ta, làm giảm sút khả năng gìn giữ an ninh và quốc phòng của nước ta. Đánh thắng nước ta trên mặt trận nguy hiểm nhất này, Trung Quốc sẽ đánh thắng tất cả!“
Các trí thức ở trong nước đã nhận định rất rõ ngoại thù và nội thù hiện nay của dân tộc ta!
Nội thù của Đảng và nhân dân không xa lạ. Đây chính là những người đang lèo lái Hội nghị Trung ương 2 theo ý đồ riêng, cố tình bưng bít việc họ đang muốn tiếp tục cột chặt đất nước với thù ngoài, cản trở nhân dân muốn có một Hiến pháp mới thực sự dân chủ và phù hợp với thời đại. Họ chỉ lo giữ ghế, chia phần trong ở các chức then chốt và béo bở; trong nước thì đàn áp nhân dân, nhưng lại cúi đầu trước phương Bắc! Thái độ và tư cách này đã được chính Nguyễn Phú Trọng xác nhận mới đây, khi ông rất hãnh diện và kính nể Hồ Cẩm Đào đã cử „đặc phái viên“ sang chúc mừng việc được bầu làm Tổng bí thư:
“Chưa bao giờ ngay sau Đại hội, một số đảng anh em như… Đảng Cộng sản Trung quốc cử đặc phái viên của Tổng bí thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của Đại hội”!
Một người tự cúi rạp mình trước thủ lãnh của ngoại thù như thế, làm nhục danh dự Tổ quốc, bất lực không bảo vệ được chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ thì có đủ tư cách lãnh đạo một dân tộc anh hùng như VN không?
© Âu Dương Thệ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét