Vâng, bạn thấy nhục, tôi thấy xấu hổ và đau đớn, những người dân Việt Nam căm phẫn khi những người yêu nước bị chính nhà nước Việt Nam đạp vào mặt khi biểu lộ lòng yêu nước của mình.
Tổ quốc Việt Nam không của riêng một đảng, một phe phái, tôn giáo nào là câu nói của một Thủ tướng Cộng sản Việt Nam, ông Võ Văn Kiệt nói ra sau khi đã nghỉ hưu, được coi như một sự nhận thức lại của một người cộng sản.
Nhưng, chỉ là sau khi ông ta đã nghỉ hưu và chỉ là một tiếng nói vuốt đuôi khi hết quyền lực sau những năm tháng tung hoành ngọn giáo bạo lực trên đầu dân tộc.
Đàn em Võ Văn Kiệt vẫn ngang nhiên coi lãnh thổ này, Tổ Quốc này, đất nước và dân tộc này là món chiến lợi phẩm của riêng họ.
Lãnh thổ thiêng liêng của cha ông chúng ta đã được xây đắp nên bằng núi sông, xương máu của biết bao thế hệ người Việt Nam, nay trở thành miếng mồi béo bở cho một nhóm người mang danh đạo đức, văn minh… bí mật mặc cả, bí mật ký kết… và kết quả là vào tay bọn giặc truyền kiếp của dân tộc.
Những người dân Việt Nam yêu nước, lẽ ra phải đứng lên chiến đấu với ngoại xâm bành trướng để bảo vệ lãnh thổ, thì giờ đây lại phải “chiến đấu” với ngay chính cái gọi là “nhà nước” Việt Nam “của dân, do dân và vì dân”?
Một nhà nước, lẽ ra phải kêu gọi toàn dân phát huy đoàn kết trước hiểm họa ngoại xâm, trái lại đã bắt bỏ tù, trấn áp và bây giờ là “đạp vào mặt” nhân dân, những người yêu nước, tiếp tay cho kẻ thù dân tộc.
Vậy, ai là giặc, ai là ta? Ai là phản động và ai là người yêu nước? Ai đã chống lại Tổ Quốc, chống lại nhân dân? Những câu hỏi đó, chỉ cần nhìn những cuộc biểu tình chống Trung Quốc vừa qua,ai cũng hiểu.
Điểm lại vài khuôn mặt “yêu nước” và tự hào dân tộc của người cộng sản gần đây, chúng ta thấy gì?
Nhìn kỹ những người đi biểu tình thời gian qua, tịnh không thấy những kẻ đã to mồm nhất trên báo chí, truyền hình về “lòng yêu nước”, về “tự hào dân tộc”… khi yếu tố này được nhà cầm quyền dùng cho mục đích nào đó.
Còn nhớ, khi Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, giữa Ủy Ban nhân dân TP Hà Nội đã nói những lời từ đáy lòng của một người day dứt với vị thế đất nước: “…chúng tôi xin nhắc lại, chúng tôi rất mong muốn xây dựng một khối đại đoàn kết dân tộc. Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét gì cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”.
Thế nhưng, câu nói đó đã bị đảng chỉ đạo cắt gọt thành: “Chúng tôi ra nước ngoài nhiều và cảm thấy rất nhục nhã khi mang cuốn hộ chiếu Việt Nam”.
Chỉ chờ có thế, dàn báo chí nô lệ CSVN dưới cây gậy chỉ đạo của đảng đã lập tức “như đàn chó đói chực chồm miếng ăn” – (Thơ Tố Hữu) – cùng nhau tru lên những điệu ai oán, man dại về lòng tự hào dân tộc, về vị thế của đất nước Việt Nam nhằm đánh hội đồng một người yêu nước.
Đây là một trò lưu manh đểu cáng thuộc hàng điển hình, sau này sẽ được đưa vào sách vở để minh họa cho sự đểu cáng của báo chí Việt Nam dưới sự lãnh đạo sáng suốt của “đảng ta”.
Quan chức cộng sản, từ cấp cao nhất là Nguyễn Tấn Dũng, kẻ đã từng đến Tòa TGM Hà Nội với những lời hứa hẹn ngọt ngào, chẳng mấy chốc đã trở mặt để “lên án” sự xúc phạm đất nước. Nhưng rồi bộ mặt thật chẳng giấu được ai khi chính ông ta đã bằng mọi cách xúc tiến việc dâng mái nhà Tây Nguyên cho kẻ thù truyền kiếp của dân tộc qua dự án Bauxite với câu nói nổi tiếng: “Đây là chủ trương lớn của đảng, dù có phản đối vẫn làm”. Đằng sau sự hăng hái đó của ông Thủ tướng, là con số 150 triệu đôla mà giới thạo tin nắm được đã vào túi ông ta?
Trong cái đám hội đồng tranh nhau cắn xé con mồi đó là những “nhà báo, nhà khoa học…” với đầy đủ nhãn mác loạn xà ngầu hung hăng chửi bới như Trần Đăng Tuấn, Nguyễn Năng An…
Trần Đăng Tuấn, một Phó TGĐ Đài truyền hình Việt Nam là một “chiến sĩ xung kích” trong số đó.
Trần Đăng Tuấn đã không ngại ngần viết lên những lời “tâm huyết” để “gửi ông không muốn làm người Việt” nào là: “Dân tộc này, đàn bà lúc gian khó nhất sống theo nguyên tắc: “Chồng ta áo rách, ta thương”, đàn ông phút tử sinh nói rằng: “Ta thà làm quỷ nước Nam!”. Rồi thì: “Hôm nay, người Việt ra nước ngoài được cầm quyển hộ chiếu Việt Nam trên tay là do cả sông máu Việt đã đổ ra, cả núi xương Việt đã chất chồng để có độc lập tự do. Có độc lập, tự do mới có công dân Việt, mới có hộ chiếu Việt”.
Vâng, đúng là “cả sông máu Việt đã đổ ra, cả núi xương Việt đã chất chồng”, nhưng khi đảng đã quyết định dâng cho Tàu, thì cả “đàn yêu nước đó” đã câm miệng hến.
Đúng như Trần Đăng Tuấn đã nói: “Con chim làm bẩn tổ của mình là con chim đáng kinh tởm”.
Nhưng, đáng kinh tởm và khốn nạn hơn, lại chính là những kẻ bán rẻ cái tổ của mình cho thú dữ và có lẽ không có sự kinh tởm và khốn nạn nào bằng những kẻ đã ngang nhiên đạp vào mặt nhân dân yêu nước đang bảo vệ “cái tổ” của mình.
Những ngày này, tuyệt nhiên không thấy những kẻ to mồm kêu gào kia thò mặt ra khỏi căn nhà của mình vốn chồng chất của cải bòn rút được từ mồ hôi và máu của nhân dân như Trần Đăng Tuấn, Nguyễn Năng An…
Những kẻ đó giờ đây trốn kỹ trong chăn, nấp kín trong buồng ngủ, hậu thuẫn và sẵn sàng nhảy xổ ra đánh hôi những người yêu nước được đảng “chiếu cố”.
Rồi sẽ có những lời lẽ sặc mùi lâm ly bi đát về tình yêu đất nước, quê hương, lòng tự hào dân tộc… khi họ cần kích động, sử dụng để chống lại một người anh hùng, một người yêu nước, thậm chí là cả một tôn giáo.
Dàn đồng ca báo chí, cũng được lệnh câm miệng trước những hành vi tội ác này. Vậy lòng yêu nước ở đâu nơi những tên giả nhân kia?
Hỡi ôi, cái gọi là “lòng yêu nước và lòng tự hào dân tộc” của họ.
Những hành vi gây hấn dọa nạt kiểu cướp cạn của Trung Quốc, những sự hèn hạ đến nhục nhã của nhà cầm quyền Việt Nam đã dẫn đến những cuộc biểu tình biểu thị lòng yêu nước dù nhỏ nhoi, nhưng là cơ hội lớn để mọi người dân Việt Nam khắp nơi có điều kiện rõ rang hơn nhận chân được ai là người yêu nước Việt, ai là kẻ muốn làm Hán gian.
Ngày biểu tình chống Đại Hán lần thứ 8 tại Hà Nội 24/7/2011
Song Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét