23/1/11

Công nhân Việt Nam bị bóc lột hàng đầu Châu Á!

http://www.rfa.org/vietnamese/programs/EconomicForum/Attracting-FDI-VLong-NgXNghia-06232010223037.html/citibank_hanoi-305.jpg
Theo: Báo Tổ Quốc
-
LGT: Bài viết sau đây của tác giả abcsukien, trả lời bài viết “Bao Giờ” của Tuệ Vân, được đăng trên báo Tổ Quốc ngày 29 tháng 12 năm 2010, một cách chi tiết đã vạch rõ sự kiện công nhân Việt Nam, giai cấp nồng cốt của chế độ cộng sản, đã được đảng và nhà nước Việt Nam bảo vệ quyền lợi và lo lắng cho cuộc sống như thế nào. Kính mời quý độc giả cùng theo rõi.

1/. Công nhân Việt Nam bị bóc lột hàng đầu Châu Á! :
Các công ty sản xuất hàng hóa đổ tới Việt Nam mở nhà máy sản xuất chỉ vì giá nhân công ở Việt Nam quá rẻ và chủ nhân mặc sức bóc lột sức lao động. — Matthias Duhn, Giám đốc Phòng Thương Mại Châu Âu tại Việt Nam nhận định như vậy tại một hội thảo do Cục Xúc Tiến Thương Mại, Bộ Công Thương phối hợp tổ chức ngày 10 /12 /2010.
Bản tin tờ Thanh Niên thuật lại các con số khảo sát lương bổng công nhân tại khu vực Á Châu được nêu ra tại cuộc hội thảo nói trên cho thấy “Indonesia $82 USD/tháng, Trung Quốc $117 USD/tháng, Thái Lan $156 USD/tháng, Philippines $167 USD/tháng, Malaysia $336 USD/tháng, Ðài Loan $540 USD/tháng, Hàn Quốc $830 USD/tháng, Singapore $1,146 USD/tháng và Nhật $1,810 USD/tháng.”
Chỉ được trả “với gần $49 USD/tháng, lương của người lao động Việt Nam chỉ xếp trên Campuchia – với $47.36 USD/tháng”, ông Matthias Duhn nói rõ.
Vì lương chết đói, hàng trăm vụ đình công xảy ra tại Việt Nam mỗi năm để đòi tăng lương. Không những lương thấp, công nhân tại Việt Nam còn bị ép buộc làm hơn số giờ lao động qui định mà không được trả tiền phụ trội.
2/. Công nhân Việt Nam bị bóc lột hàng đầu Châu Á! :
Bữa cơm trưa được cung cấp nhưng không đủ phẩm chất để tái tạo sức lao động. Nghỉ bệnh, thai sản bị có thể bị đuổi luôn. – Matthias Duhn, Giám đốc Phòng Thương Mại Châu Âu tại Việt Nam.
Cũng trong cuộc hội thảo diễn ra ngày 1-12-2010, theo báo cáo của UBND tỉnh Bình Dương:
Trong 11 tháng qua, tại tỉnh đã xảy ra 95 vụ đình công có sự tham gia của hơn 64.000 công nhân. Số vụ tranh chấp tập thể lên đến 73 vụ với hơn 22.000 người tham gia. So với cả năm 2009, số vụ đình công đã tăng hơn 100%.
Phần lớn vụ đình công liên quan đến chất lượng khẩu phần ăn của công nhân. Một công nhân đang làm việc cho doanh nghiệp có vốn nước ngoài cho biết lý do: “Tụi em tăng ca liên tục nhưng bữa ăn nào cũng chỉ có vài miếng thịt mỡ, rau rác lèo tèo, nuốt không vô. Cơm canh đã dở nhiều lúc lại còn bị thiu, có khi ăn vào là xách quần chạy không kịp. Tụi em kêu hoài nhưng không được ai giải quyết nên mới đình công…”. (baomoi.com: Ngày 31/12/2010, sau khi ăn cơm, gần 500 công nhân đã phải vào viện cấp cứu khẩn cấp vì ngộ độc thực phẩm)
Đây là tiếng chuông báo động về một thực trạng kéo dài: công nhân đang bị vắt kiệt sức và không ai chăm lo cho họ, từ cái ăn đến chỗ gửi con, chưa nói đến chuyện cao xa hơn như đáp ứng nhu cầu văn hóa của họ. — (TBKTSG: Chuyện đình công và bữa cơm công nhân)
3/. Công nhân Việt Nam bị bóc lột hàng đầu Châu Á! : “Trắng trợn và kinh khủng nhất là các qui định của luật pháp VN về cấm đoán công nhân đình công; nó đi ngược lại mọi công pháp quốc tế và là đòn chí mạng đánh vào công nhân vì sự tự vệ duy nhất của họ là …đình công!!!” – “Hệ thống công đoàn VN đều là các tổ chức ngoại vi của Ðảng Cộng Sản, không bảo vệ quyền lợi của người lao động”– Matthias Duhn, Giám đốc Phòng Thương Mại Châu Âu tại Việt Nam.
Tổ chức công đoàn trong các công ty nói chung, chính là cái cớ để Đảng CSVN nói rằng, quyền lợi của người lao động đã được bảo đảm thông qua các tổ chức công đoàn. Đây chỉ một hình thức ngụỵ trang, là hình thức trá hình nhằm kiểm soát mọi hoạt động của công dân nhằm loại bỏ sự manh nha hình thành và phát triển của các tổ chức dân sự chính hiệu, điều mà các nhà nghiên cứu chính trị, xã hội đã từng cho rằng, công đoàn chính là một tổ chức dân sự giả hiệu, là cánh tay nối dài của Đảng.
(a). Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia: Công đoàn (nghiệp đoàn, liên đoàn lao động) là “một hiệp hội của những người làm công ăn lương có mục đích duy trì hay cải thiện các điều kiện thuê mướn họ”. Ở các nước tiên tiến, Công Đoàn do công nhân tự đứng ra thành lập (Công Đoàn trong công ty) và trả tiền cho Vị Lãnh Đạo công đoàn để bảo vệ họ.
Nhưng mà Công Đoàn [quốc doanh] ở Việt Nam thì sao ?.
Cũng theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia: Công đoàn ở Việt Nam “là tổ chức chính trị – xã hội rộng lớn của giai cấp công nhân và của người lao động Việt Nam tự nguyện lập ra dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam
Trước khi có các chính sách “đổi mới” , toàn bộ nền kinh tế Việt Nam là thuộc về nhà nước, và nhà nước lại thuộc về “giai cấp công nhân”. Khi đó công nhân cũng được coi là chủ sở hữu của chính nhà máy hay công ty mà mình làm việc.
Lúc đó, trong guồng máy sản xuất của VN, Xí Nghiệp quốc doanh là chủ đạo. Đảng CSVN cho xây dựng tại mỗi XNQD cái cơ chế gọi là BỘ TỨ. Nó gồm có: Chi bộ đảng viên – Ban giám đốc toàn là đảng viên – Công đoàn do đảng viên nắm và Đoàn Thanh Niên CS cũng do đảng viên nắm. Ðảng làm chủ, đảng cũng là đại biểu công nhân. Những mâu thuẫn nếu có chỉ là những mâu thuẫn nội tại của công nhân với chính họ và do đó không hề cần đến thương lượng hay toà án.
Sau khi “đổi mới”, Công đoàn [quốc doanh] vẫn không tách rời khỏi sự quản lý quá chặt chẽ của nhà nước, nghĩa là cũng phải quan tâm đến lợi ích của toàn thể chứ không chỉ lợi ích của công nhân. Khi có mâu thuẫn giữa người lao động và chủ thuê lao động, Công đoàn luôn phải thoả mãn với những mục tiêu khác nhiều hơn là quyền lợi của công nhân. Những mục tiêu này có thể kể ra là: trật tự trị an xã hội, duy trì sự hấp dẫn của thị trường lao động giá rẻ, đảm bảo mục tiêu kinh doanh của doanh nghiệp … (BBC: Cấm đình công trong ngành trọng điểm)
Mâu thuẫn nội tại của Công đoàn Việt Nam, do đó, đã triệt tiêu những chức năng lẽ ra phải có của nó. Công đoàn không còn đại diện cho lợi ích chỉ của người lao động làm thuê như trên danh nghĩa.
Một việc được cho là vô lý nữa ở công đoàn [quốc doanh] Việt Nam là các công đoàn không do các công nhân thành lập nên và cán bộ công đoàn VN nhận lương trực tiếp hay gián tiếp từ chính công ty họ đặt trụ sở để bảo vệ cho công nhân công ty đó. (Công đoàn – Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)
(b). Các qui định của luật pháp VN về cấm đoán công nhân đình công vô cùng bất cập, có tính chất ‘đánh đố’ người công nhân. Thí dụ như công nhân muốn đình công hợp pháp thì phải trải qua thủ tục hòa giải 17 ngày với giám đốc xí nghiệp. Trường hợp hòa giải bất thành thì phải có 1/2 số công nhân đồng nghiệp ký tên xin đình công đồng thời còn phải được 03 cán bộ công đoàn ký tên đồng ý chuyển đơn đến các cơ quan liên hệ. !?
- Ngay chính bà Cù Thị Hậu – Chủ tịch Tổng Liên Đoàn Lao Động VN mà còn phải thú nhận: Công nhân muốn đình công thì phải đi qua công đoàn ở trong xí nghiệp. Nhưng bà lại than là ngay những người là chủ tịch công đoàn trong xí nghiệp cũng không dám quyết định đình công, vì họ lo mất việc, họ có thể bị chủ nhân đuổi.
Bà Cù Thị Hậu cũng nói luật lệ đình công đòi hỏi phải mất hơn 20 ngày để làm các thứ thủ tục, mà chính bà cũng nghĩ là người lao động không thể kiên nhẫn đợi 20 ngày được!. Và trong các thủ tục có việc phải ra hội đồng hòa giải, mà cái hội đồng này thì lại do chính giám đốc xí nghiệp ngồi …chủ tọa! .
– Trong 01 cuộc làm việc giữa đoàn khảo sát của Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội với lãnh đạo UBND TP.HCM cùng đại diện Công đoàn doanh nghiệp ở Khu chế xuất Tân Thuận và Khu công nghiệp Tân Tạo ngày 20-6-08 có 01 câu hỏi bức xúc được đặt ra:
Bà Trương Thị Mai, chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội Quốc hội, đặt câu hỏi. “Nếu có thể diễn ra một cuộc đình công hợp pháp, đúng trình tự, cán bộ CĐ có dám lãnh đạo CN đình công không?”
Ông Trương Lâm Danh – phó chủ tịch Liên đoàn Lao động TP.HCM nhìn nhận: “Nói thật với các đồng chí, đây là điều không tưởng!”. Theo ông Danh, trong bối cảnh cán bộ làm công tác CĐ cấp cơ sở hưởng lương từ DN như hiện nay thì không ai đủ can đảm đánh đổi “nồi cơm” của mình để bênh vực người khác !. (Tuổi Trẻ: Công đoàn có dám lãnh đạo đình công?)
- Cái tổ chức gọi là “công đoàn” ở Việt Nam hiện nay chỉ là một cánh tay của đảng Cộng Sản VN mà thôi. Cái tổ chức gọi là công đoàn của đảng Cộng Sản VN hiện chỉ lo bảo vệ giới chủ nhân. Công đoàn [quốc doanh] VN, trong hiện tại, vẫn chỉ là một guồng máy để kiểm soát công nhân !. Ông Lê Trung Nghĩa, chủ tịch công đoàn các khu chế xuất vùng Sài Gòn than với nhà báo: “Công đoàn hiện không kiểm soát nổi tư tưởng họ (tức các công nhân) nên khó vận động chỉ bằng lý lẽ”. [Rõ ràng là ông Nghĩa xác nhận vai trò của ông là “kiểm soát tư tưởng” của người lao động]. Chưa hết, ông Nghĩa còn có ý đe dọa, khi nói …không thể “vận động chỉ bằng lý lẽ.”
Như vậy thì công đoàn [quốc doanh] sẽ vận động công nhân bằng cách nào? Tất nhiên, đó là “cơ quan an ninh thành phố đã triệu tập một số đối tượng công nhân quá khích; hoặc đó là cái …còng số tám”
Hậu quả là: Các sự mâu thuẫn, vô lý, tráy khoái vừa phân tích nêu trên đã dẫn đến hàng chục ngàn vụ đình công của công nhân trong các năm từ 1990 đến nay, và hầu hết các vụ đình công này bị coi là …bất hợp pháp vì không do Công đoàn Việt Nam tổ chức. (Wikipedia)
http://www.tin247.com/dinh_cong_tai_kcn_thang_long_bat_hop_phap-1-31048.html
http://www.buinhuhung.com/VieetjNamTangCheek/DdanrApkCoongNhaan_BawckGiang.htm
Hậu quả là: Các sự mâu thuẫn, vô lý, tráy khoái đó cũng dẫn đến tình trạng, nhiều nơi giới chủ, đặc biệt là giới chủ người Đài Loan và người Hàn Quốc đã đánh đập công nhân Việt Nam, làm nhục công nhân Việt Nam, xúc phạm đến lòng tự trọng và tự tôn dân tộc của người Việt Nam chúng ta.
Thay vì đứng trước những hoàn cảnh như thế, những chuyển biến như thế, Đảng Cộng sản Việt Nam, chính quyền nhà nước Cộng Sản Việt Nam phải đứng về phía đồng bào mình, bênh vực cho những người lao động, bênh vực cho những người công nhân VN. Nhưng tiếc rằng, Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam cũng như chính quyền các cấp cũng như các địa phương nơi đã xảy ra những cuộc bãi công, đình công của người lao động như vậy, họ lại hùa với giới chủ tư bản, hùa với những giới chủ người ngoại quốc và cả những giới chủ ở trong nước để trù dập, đàn áp những người đứng ra tổ chức đình công, bãi công. Con số những nhân vật lãnh đạo đứng ra tổ chức những cuộc đình công và những công nhân tích cực tham gia những cuộc đình công bị bắt có lúc lên tới nhiều chục người. (Nguyễn Khắc Toàn – Ðại Diện Công Ðoàn Ðộc Lập VN)
Bảo vệ chủ nhân ngoại quốc đàn áp chính người dân của mình, Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện hình là đảng Mafia phản dân hại nước !.
***** Bao giờ thì người CÔNG NHÂN quyết định rời bỏ mối nhục: Công nhân Việt Nam bị bóc lột hàng đầu Châu Á!
Những vụ “đình công bất hợp pháp” nổ ra từ những năm 1990 cho đến hết năm 2010 cho thấy cái mặt nạ của chế độ cộng sản VN đã bị lật ngửa. Đảng CSVN không phải là “đại biểu của giai cấp công nhân VN”.
Hiện giờ, các công nhân lao động VN đang rầm rộ đứng lên đòi tăng lương và đòi cải thiện chế độ làm việc. Chính quyền csvn cũng như cái tổ chức công đoàn [quốc doanh] VN lại chính là những hàng rào cản trở họ.
Hãy quan tâm giúp đỡ để họ đứng ra tự tổ chức lấy những nghiệp đoàn độc lập, tự do và tự nguyện của họ (giống như Công Ðoàn Ðoàn Kết ở Ba Lan hồi 1980). Sau đó, hãy quan tâm giúp đỡ để họ đứng ra đòi quốc hội phải làm ra luật lệ mới về thể lệ thành lập nghiệp đoàn tự do.
Dư luận đồng bào hải ngoại hãy lên tiếng mạnh mẽ và theo dõi sát sao để bảo vệ phong trào thành lập nghiệp đoàn tự do cho công nhân VN.
Đống củi đã chất, chỉ chờ bó đuốc!
Bó đuốc đã sẵn, chỉ cần mồi lửa!
Sẽ có mồi lửa do chính họ đốt.
Những người sẽ xô đổ miếng domino cuối cùng còn lại trong dịp kỷ niệm 20 năm ngày Bức tường Berlin sụp đổ có lẽ không phải ai khác mà chính là tầng lớp công nhân, chính là những người ủng hộ họ, chính là những người giác ngộ họ.

Từ hạt giống đỏ đến gia đình trị?

Hồng Quân
Chỉ còn vài ngày nữa (3/2), Đảng Cộng Sản cầm quyền ở Việt Nam, với hơn 3,6 triệu đảng viên sẽ kỷ niệm 81 năm thành lập.
Cái lạnh giá chết trâu chết bò từ Phương Bắc tràn về không làm cho câu chuyện về Đại Hội toàn quốc lần thứ 11 của Đảng CSVN bớt nóng.
Từ Đại Hội tới Đại Hội, thành công lại tiếp tục thành công. Những cụm từ mà khi chưa tổ chức người ta đã sử dụng và biết chắc chắn rằng nó sẽ được nói ra khi Đại Hội kết thúc.
Trong cuộc họp báo đầu tiên ngay sau khi kết thúc Đại Hội (ngày 19/1), tân Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, nói với các phóng viên trong nước và quốc tế rằng Đại Hội đã thành công rực rỡ. Có một vài trục trặc nhỏ nhưng không đáng kể.
Ông Trọng không nhắc đến cụ thể sự trục trặc đó là cái gì nhưng có thể hiểu một trong số đó là danh sách đề cử mà Trung Ương Đảng CSVN khóa X trình Đại Hội đã có 7 trường hợp không được bầu.
Trong đó đáng chú ý nhất là trường hợp của Phó Thủ Tướng kiêm Bộ Trưởng Ngoại Giao Phạm Gia Khiêm cùng với một số vị bộ trưởng khác.

Bí mật thông tin

Người dân không được biết các thông tin và câu chuyện nội bộ của Đại Hội. Các nhà báo theo dõi cũng vô cùng ít thông tin về các cuộc họp bên trong.
Vì thế thông tin ông Trọng đưa ra về việc danh sách Trung Ương trình đã bị Đại Hội thay đổi làm cho người nghe cảm thấy vui vui và có những ý nghĩ lạc quan về không khí dân chủ của Đại Hội.
Nhiều người còn nghĩ đến một tương lai dân chủ hơn ngoài xã hội. Nhiều đại biểu có học thức, có chính kiến riêng và việc họ làm không phải hoàn toàn theo ý kiến chỉ đạo trước.
Tuy nhiên, chuyện những người không trúng cử rồi sẽ qua đi. Nhiều vị sẽ nghỉ hưu và sẽ không còn ảnh hưởng gì đến nền chính trị Việt Nam trong tương lai.
Nhưng điều sẽ còn lại và quyết định việc đưa con thuyền Việt Nam đến bến bờ nào là danh sách của những người tái cử và những người trúng cử.
Đại Hội đã bầu được 200 người vào Ban Chấp Hành Trung Ương.
200 con người được gọi là hiền tài của đất nước ấy là những ai? Già trẻ ra sao? Họ đến từ những nơi nào? Đại diện cho thành phần xã hội nào?
Đảng của giai cấp công nhân và nhân dân lao động thì đại diện của họ trong Trung Ương là những ai? Có bao nhiêu người xuất thân từ lao động?...
Và nhiều câu hỏi nữa mà người dân Việt Nam với dân số gần 90 triệu người rất muốn biết nhưng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để biết.

Câu hỏi không có trả lời

Ngay như Bộ Trưởng Xây Dựng Nguyễn Hồng Quân cũng không hề biết được người vừa trúng cử ủy viên dự khuyết ngồi cạnh mình, ông Trần Sỹ Thanh, Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đắk Lắk là ai thì nói gì đến các đại biểu khác hay dân thường ngoài xã hội?
Ông Trần Sỹ Thanh, sinh năm 1972, là Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đắk Lắk.
Ông Nông Quốc Tuấn năm nay 48 tuổi
Trước khi được bầu giữ chức Phó Bí Thư cuối năm 2010 vừa rồi, ông làm Phó Tổng Giám Đốc Kho Bạc Nhà Nước Việt Nam và luân chuyển vào giữ chức Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Đắk Lắk, một địa bàn kinh tế chính trị giàu có quan trọng ở Tây Nguyên.
Ông là cháu ông Nguyễn Sinh Hùng, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Phó Thủ Tướng Chính Phủ, người vừa tái cử thêm một nhiệm kỳ nữa và nghe đồn sẽ thay thế ông Nguyễn Phú Trọng làm Chủ Tịch Quốc Hội vào tháng 7 tới.
Trường hợp ông Trần Sỹ Thanh có thể ít người biết đến nhưng ba trường hợp nổi bật khác cũng trúng vào Trung ương lần này, hay ba ‘hoàng tử đỏ” khác, thì khá là nổi tiếng.
Đó là ông Nông Quốc Tuấn, Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, con trai Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản Việt Nam khoá IX và X Nông Đức Mạnh.
Trường hợp thứ hai là ông Nguyễn Thanh Nghị, Phó Hiệu Trưởng Trường Đại Học Kiến Trúc Thành Phố Hồ Chí Minh, con trai đương kim Ủy Viên Bộ Chính Trị, Thủ Tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng.
Trường hợp thứ ba là ông Nguyễn Xuân Anh, Bí Thư Quận Ủy Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng, con trai Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Kiểm tra Trung Ương khoá 10 Nguyễn Văn Chi.
Không thể phủ nhận là trong số các ủy viên trung ương lần này cũng có nhiều người là con cái cán bộ lão thành -- những người được coi như khai quốc công thần, hy sinh cả cuộc đời mình cho cách mạng Việt Nam; nhưng dường như sự thành đạt của họ trên chính trường khó có thể nhận thấy sự can thiệp dìu dắt của cha họ.
Thậm chí nhiều người yêu mến còn cho rằng họ phải rất vất vả để vượt qua cái bóng của cha mình như Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Bộ Quốc Phòng, con trai cố Đại tướng Nguyễn Chí Thanh.
Tướng Thanh đã hy sinh vài chục năm nay, khi ông Vịnh còn là trẻ con.
Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại Giao Phạm Bình Minh là con trai cố Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch nhưng nhiều người thậm chí còn không biết họ là cha con.
Đứng sau Phạm Bình Minh trong danh sách trung ương có Trần Bình Minh, Phó Tổng giám đốc Đài Truyền Hình Việt Nam.
Ông Minh nổi tiếng là một nhà báo tài năng, hoạt ngôn và rất thông minh chứ ít được biết đến như con trai nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng nói Việt Nam Trần Lâm, người đã treo cờ tổ quốc ở Nhà Hát Lớn Hà Nội trong ngày 19/8/1945.
Hay một trường hợp khác là bà Nguyễn Thị Kim Tiến, Thứ trưởng Bộ Y Tế.
Bà Tiến bắt đầu nổi tiếng khi được nhắc đến là Viện Trưởng Viện Pasteur Thành Phố Hồ Chí Minh khi dịch cúm gia cầm xảy ra ở Việt Nam cách đây vài năm chứ ít được biết đến với tư cách cháu ngoại cố Tổng Bí Thư Hà Huy Tập.

Chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa gia đình trị?

Còn bao nhiêu ‘hạt giống đỏ’ trong Trung Ương lần này? Bao nhiêu người là con cán bố lão thành, những người sẽ tiếp nối sự nghiệp cách mạng của cha ông mình ở Việt Nam?
Và bao nhiêu người là con cán bộ đương chức?
Nếu như trường hợp của ông Vịnh, bà Tiến và hai ông Minh không có gì để bàn luận nhiều thì trường hợp của ông Tuấn, ông Nghị và ông Xuân Anh đã được dân chúng râm ran bàn luận trước khi đại hội diễn ra.
Trước đó vài tháng ở Bắc Hàn, con trai út của nhà lãnh đạo Kim Yong-il là Kim Jong-un, 27 tuổi, được phong hàm đại tướng, mở đường cho một sự nối ngôi của gia đình độc tài họ Kim này.
Phó TGĐ Đài Truyền hình Việt Nam Trần Bình Minh
Ông Trần Bình Minh gắn bó nhiều năm với ngành truyền hình
Liệu có sự liên tưởng nào giữa hai đất nước có cùng hệ tư tưởng cộng sản Marxism - Leninism này không?
Ông Nông Quốc Tuấn thuộc thế hệ 6X.
Về tuổi tác ông không hẳn là trẻ nhưng chưa chứng minh được bản thân trong khi bị chỉ trích là bất tài, năng lực thuộc loại yếu.
Ông không có học hành đến nơi đến chốn mà bắt đầu bằng việc đi xuất khẩu lao động ở Đức.
Sau khi cha của ông chuyển công tác từ tỉnh miền núi Bắc Thái về Hà Nội và thăng tiến nhanh ở thủ đô, ông Tuấn gia nhập cơ quan Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh, nơi cung cấp cán bộ cho Đảng.
Ông nhanh chóng được đề bạt đến chức bí thư trung ương Đoàn, một cấp hàm tương đương thứ trưởng.
Sau một hồi luân chuyển lòng vòng, nay ông là người đứng đầu một tỉnh phía bắc và có tên trong Trung Ương Ủy Viên.
Khác với ông Tuấn, hai ông Xuân Anh và ông Nghị thuộc thế hệ 7X. Họ còn rất trẻ và được học hành tử tế.
Họ được chuẩn bị để tiếp tục có vị trí cao hơn trong Đảng Cộng Sản vào nhiệm kỳ tới.
Điều này đã được nhiều doanh nhân ở Sài Gòn nhận định rằng, về mặt hình thức, Việt Nam vẫn tuyên bố đi theo chủ nghĩa cộng sản để tiến tới chủ nghĩa xã hội, một xã hội công hữu về tư liệu sản xuất.
Nhưng thực tế thì một số nhà lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đang hành động theo cách ngược lại, là tư hữu hoá mọi thứ có thể cho gia đình mình.
Họ sẽ đưa đất nước theo hướng được điều hành bởi một nhóm gia đình quyền lực về kinh tế và chính trị, trong đó việc đưa con trai mình vào trung ương lần này càng khẳng đình rõ quan điểm cho rằng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ đưa đất nước theo hướng đó và gia đình ông là một trong những gia đình điều hành đất nước Đông Nam Á này.
Nếu như ở Trung Quốc, ông Tập Cận Bình, Phó Chủ Tịch Trung Quốc cho rằng đất nước nên được điều hành bởi con cái của những nhà cách mạng tiền bối thì ở Việt Nam, quan điểm này đang bắt đầu có cơ sở.
Trước khi đại hội 11 diễn ra, Tổng Biên Tập Báo Nhân Dân Đinh Thế Huynh cho rằng chỉ Đảng Cộng Sản là người lãnh đạo thành công nhiều cuộc chiến tranh cho nên chỉ có Đảng Cộng Sản mới có quyền lãnh đạo đất nước.
Nhưng việc con cái các nhà lãnh đạo được chuẩn bị để tiến tới điều hành đất nước sẽ đưa đất nước này đi về đâu?
Bài viết phản ánh quan điểm và văn phong của tác giả, hiện sống ở Hà Nội.

Truyền thống gia đình trong Đảng

Đại hội XI Đảng Cộng sản Việt Nam vừa bầu ra Ban Chấp hành Trung ương mới gồm 200 vị.
Trong đó, có một số tân ủy viên là con các lãnh đạo cao cấp. Một số người được dư luận nói đến, một số người khác gần như ít biết.
Điểm qua các nhân vật được gọi nôm na là "Hạt giống đỏ" trong Ban Chấp hành lần này, có ông Nguyễn Thanh Nghị (ủy viên dự khuyết), con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng; ông Nông Quốc Tuấn, con trai của Tổng Bí thư khóa X Nông Đức Mạnh; ông Nguyễn Chí Vịnh, con trai Đại tướng Nguyễn Chí Thanh; ông Phạm Bình Minh, con trai cố Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch; ông Nguyễn Xuân Anh (ủy viên dự khuyết), con trai ủy viên Bộ Chính trị khóa X Nguyễn Văn Chi; ông Trần Sỹ Thanh (ủy viên dự khuyết), cháu ông Nguyễn Sinh Hùng và bà Nguyễn Thị Kim Tiến, cháu ngoại cố Tổng Bí thư Hà Huy Tập (trúng cử từ khóa X).
Ông Trần Sỹ Thanh hiện là Phó Bí Thư Tỉnh Ủy Đăk Lăk. Ông Nguyễn Chí Vịnh là Trung tướng, Thứ trưởng Quốc phòng.
Ông Phạm Bình Minh là Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại giao và bà Nguyễn Thị Kim Tiến là Thứ trưởng Bộ Y Tế, người được cho có nhiều cơ hội lên thay ông Nguyễn Quốc Triệu, người không trúng cử ủy viên trung ương lần này.
Một nhân vật khác xuất thân từ gia đình cao cấp là ủy viên trung ương Trần Bình Minh, Phó Tổng Giám đốc Đài truyền hình Việt Nam, con trai nguyên Tổng Giám Đốc Đài Tiếng nói Việt Nam Trần Lâm.

Công tác Đảng-Đoàn

Ủy viên Trung ương

  • Nông Quốc Tuấn, Bí thư Bắc Giang
  • Nguyễn Thanh Nghị (dự khuyết), Phó hiệu trưởng Đại học Kiến trúc TP HCM
  • Phạm Bình Minh, Thứ trưởng Ngoại giao (từ khóa X)
  • Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng
  • Trần Sỹ Thanh (dự khuyết), Phó Bí thư Đăk Lăk
  • Nguyễn Xuân Anh (dự khuyết), Bí thư Quận Liên Chiểu, Đà Nẵng
  • Trần Bình Minh, Phó TGĐ Đài Truyền hình Việt Nam
  • Nguyễn Kim Tiến, Thứ trưởng Y tế (từ khóa X)
Người được chú ý nhiều là tiến sỹ Nguyễn Thanh Nghị, 35 tuổi, con trai của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Ông Nghị được bầu bổ sung ngay tại Đại hội vào vị trí Ủy viên dự khuyết của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI.
Sau khi lấy bằng tiến sĩ ngành kỹ sư công chánh (xây dựng) ở Đại học George Washington ở Washington, ông Nguyễn Thanh Nghị về Việt Nam và trở lại công tác tại trường cũ là Đại học Kiến trúc thành phố Hồ Chí Minh.
Ban đầu ông làm Trưởng ban Sau đại học và Quan hệ quốc tế của nhà trường, rồi ông nhanh chóng lên chức Phó Hiệu trưởng.
Cùng trẻ tuổi, và cũng là trẻ nhất trong số ủy viên dự khuyết như ông còn có ông Nguyễn Xuân Anh, con trai cựu Ủy viên Bộ Chính trị Nguyễn Văn Chi.
Ông Chi, quê ở Hòa Vang, Đà Nẵng rời vị trí Trưởng Ban Kiểm tra Trung ương, chức vụ ông nắm từ 2002.
Con ông là Nguyễn Xuân Anh, đi thẳng từ chức Bí thư Quận uỷ Liên Chiểu, Đà Nẵng lên Trung ương Đảng, dù mới là ủy viên dự khuyết.
Ông Trần Bình Minh là con của nhà cách mạng lão thành Trần Lâm
Cả hai ông Nghị và Anh đều sinh năm 1976.
Và dù ông Nông Đức Mạnh rời vị trí Tổng bí thư Đảng, con trai ông là Nông Quốc Tuấn đã vào Trung ương Đảng.
Sinh năm 1963, ông Tuấn lên bằng con đường Đoàn - Đảng, giữ chức Bí thư trung ương Đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh, Chủ tịch Hội liên hiệp thanh viên Việt Nam trước khi được bổ nhiệm đột xuất năm 2010 vào chức Bí thư Bắc Giang.
Trước đó, từ tháng 4/2009 ông đã làm Phó Bí thư Tỉnh ủy Bắc Giang, chuyên phụ trách ngành 'xây dựng Đảng' và cũng là Đại biểu Quốc hội khóa XII, đại diện cho tỉnh Sơn La.
Việc bầu chọn ông Nông Đức Tuấn hồi tháng 9/2010 diễn ra chỉ hai tuần sau vụ lộn xộn ngay tại trung tâm thành phố Bắc Giang đã thu hút sự chú ý của dư luận.
Việt Nam là nước châu Á và ít nhiều chia sẻ với Trung Quốc có truyền thống để con cái các nhân vật cao cấp hoặc 'công thần' của chế độ cộng sản tiếp nối truyền thống chính trị gia đình, dù không rõ rệt như Bấm Bắc Triều Tiên.
Tại Trung Quốc, nhân vật được cho là sẽ lên làm Chủ tịch nước, chủ tịch Đảng nhiệm kỳ tới, ông Bấm Tập Cận Bình, là con của một cán bộ cao cấp lão thành, ông Tập Trọng Huân.
Con cháu các nhân vật cao cấp của Đảng và Nhà nước tại Trung Quốc cũng công khai chiếm nhiều vị trí quan trọng trong nền kinh tế và hệ thống quyền lực, tạo ra cái tên 'Thái tử Đảng', được Phương Tây gọi là 'Chinese princelings'.
Xem thêm Bấm Từ hạt giống đỏ đến độc tài gia đình trị? và bài cũ Bấm Nhà trẻ Trung ương ở Việt Nam.

Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh “Sai Phạm Nghiêm Trọng”


Trung tướng Nguyễn Hòa
Nguyên Trung ương uỷ viên khoá V, VI, VII
-
Kính gửi:
- Bộ Chính trị.
- Ban Bí thư Trung ương.
- Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa X.
- Đại Hội Đảng CSVN (trù bị) khóa X

Thưa các đồng chí!
Tôi Trung tướng Nguyễn Hòa, Nguyên Uỷ viên Trung ương  Đảng CSVN các khoá V, VI, VII, cán bộ lão thành cách mạng, 63 năm tuổi đảng xin báo cáo và trình bày với các đồng chí  về những sai phạm mang tính chất nghiêm trọng của đồng chí Nông Đức Mạnh TBT Đảng CSVN khóa IX và khóa X trong thời gian 2 nhiệm kỳ như sau:
Nhiệm kỳ qua, đồng chí Nông Đức Mạnh cũng đã có một số cố gắng. Nhưng xem xét nghiêm túc về một người đứng đầu Đảng, Nhà nước ta thì đồng chí Mạnh có nhiều lỗi, có nhiều sai phạm và sai phạm nghiêm trọng.
Một số ví dụ:
- Là Tổng Bí thư, khi đồng chí Đào Duy Quát b/c về vụ Năm Cam, Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh thì đồng chí Mạnh trả lời rằng hãy khoan, hãy chờ đã. Nhưng khi đồng chí Quát và đồng chí Hồng Vinh phổ biến lại cho các báo chí, báo chí phản ứng thì đồng chí Mạnh chối và nói rằng Tổng bí thư không bằng lòng, để cho đồng chí Hồng Vinh chịu trận.
- Khi báo chí đưa ra vụ Năm Cam v.v… thì đồng chí Mạnh (đứng đầu Ban Bí thư) triệu tập cuộc họp với Tổng biên tập các báo uốn nắn răn đe (Điều này cả nước và báo chí đều biết). Đến lúc xử xong Năm Cam chịu tội tử hình, Bùi Quốc Huy và Trần Mai Hạnh ở tù thì các cơ quan nội chính lại phải biểu dương báo chí.

- Là người nắm chức vụ cao nhất trong Đảng nhưng đồng chí Mạnh đưa con của đồng chí Mạnh không đủ tâm, tài làm Chủ tịch Hội Liên hiệp Thanh niên, và có ý định đưa làm Bí thư thứ nhất Đoàn để cơ cấu vào Trung ương, vừa mưu cầu danh vọng, vừa có dụng ý gây dựng lực lượng của mình lâu dài trong Đảng.
- Đối với Nguyễn Chí Vịnh, mặc dù một số đông tướng lĩnh và lão thành cách mạng đòi kiểm tra các tội phạm của Vịnh xung quanh các vụ Sáu Sứ, T4, trước thềm Đại hội 9, đồng chí Mạnh vẫn bao che, chỉ giao cho Đảng uỷ quân sự Trung ương kiểm tra, không giao cho Uỷ ban kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng kiểm tra. Vì Đảng uỷ quân sự Trung ương điều tra thì đã có ông Phạm Văn Trà bao che rồi. Khi có thư từ yêu cầu kiểm tra Nguyễn Chí Vịnh gửi đại hội toàn quân và Ban chấp hành Trung ương thì đồng chí Mạnh cho qua. Đặc biệt Đảng uỷ quân sự Trung ương (đồng chí Mạnh là Bí thư) vẫn đề nghị lên Bộ Chính trị đề bạt Nguyễn Chí Vịnh làm Thứ tưởng Bộ Quốc phòng, nhờ sự phản ứng của lão thành cách mạng, tướng lĩnh quân đội và cán bộ, Đảng uỷ quân sự Trung ương mới rút lại đề nghị. Một điều đặc biệt nữa là: đồng chí Mạnh là Trưởng tiểu ban nhân sự đại hội 10 đã đưa ra thảo luận tại Bộ Chính trị việc giới thiệu vào Trung ương Nguyễn Chí Vinh, một kẻ ăn cắp có hệ thống từ khi đi học ở Học viện Kỹ thuật quân sự, một kẻ chưa được kiểm tra nhiều vấn đề mà nhiễu tướng lĩnh, lão thành cách mạng yêu cầu. Trong cuộc họp Bộ Chính trị đó, nghe nói 10 đồng chí Uỷ viên Bộ Chính trị đồng ý (trong đó có đồng chí Mạnh), 4 đồng chí không đồng ý. Như vậy, đồng chí Mạnh đã giới thiệu, đã bỏ phiếu cho Nguyễn Chí Vịnh một kẻ ăn cắp trước đây, một kẻ tòng phạm phá Đảng thì thử hỏi đồng chí Mạnh là người như thế nào? May thay, Ban chấp hành Trung ương đã sáng suốt, số đông đã gạt Nguyễn Chí Vịnh. Nếu Nguyễn Chí Vịnh, do sự bao che của đồng chí Mạnh được vào Trung ương, cứ thế mà leo mãi, làm chủ nhiệm Tổng cục Chính trị, rồi làm Tổng bí thư như ông Lê Đức Anh và ông Đỗ Mười đề xướng thì Đảng ta sẽ bị phá hoại nát, cán bộ trung kiên sẽ bị vu không và sát hại.
Là Tổng bí thư, đồng chí Mạnh đã bao che cho ông Đào Đình Bình, trong khi dư luận bất bình với những hành động mua chức, mua quyền, mua uy tín của ông Bình thì nhân dịp giới thiệu ông Bình làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải đồng chí Mạnh vẫn kiên trì giới thiệu ông Bình làm Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải mà ngày nay, cả Quốc hội và người dân đều đã thấy hậu quả, đã thấy ông Bình và những kẻ thân cận như Bùi Tiến Dũng, Nguyễn Việt Tiến như thế nào?
Là Tổng bí thư, Trưởng tiểu ban nhân sự Đại hội 10, đồng chí Mạnh đã giới thiệu những kẻ như Bùi Tiến Dũng, Tổng giám đốc PMU 18 thuộc Bộ Giao thông vận tải và Nguyễn Việt Tiến, Thứ trưởng Thường trực Bộ Giao thông vận tải vào Trung ương. Như vậy con người đồng chí Mạnh là thế nào? Có thể làm một người đứng đầu Đảng và Nhà nước không?
- Là trưởng Tiểu ban nhân sự Đại hội 10, đồng chí Mạnh còn giới thiệu một số người như ông Bắc Sơn, một người tay sai của ông Lê Đức Anh, hoạt động vô nguyên tắc, được đồng chí Mạnh định đưa làm Phó Ban Tổ chức Trung ương nhưng bị phản đối, sau đó đưa về làm Phó bí thư trực Tỉnh uỷ Thái Nguyên và được Bộ Chính trị và Tiểu ban nhân sự (Nông Đức Mạnh đứng đầu) giới thiệu vào tỉnh uỷ và giới thiệu vào Trung ương Đảng.
Đồng chí Mạnh giới thiệu Phan Trung Kiên, một người đã bị Quân khu 7 phát hiện về nhiều tội, trong đó có tội tham nhũng. Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đã báo cáo với Bộ Chính trị nhưng đồng chí Mạnh, và đôi đồng chí khác trong Bộ Chính trị gạt đi, cho qua, bao che cho Phan Trung Kiên. Trên thực tế, đồng chí Mạnh đã không chế Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, buộc Uỷ ban Kiểm tra Trung ương phải theo quan điểm sai trái của đồng chí Mạnh. Có thể còn một số ví dụ khác.
- Đối với vụ Sáu Sứ, T4. Cơ quan chức năng đã báo cáo và cung cấp nhiều tài liệu cho đồng chí Mạnh. Nhưng khi thảo luận vụ này từ năm 2002, đồng chí Mạnh đã gạt vụ Sáu Sứ ra ngoài, đồng chí Mạnh đã không làm triệt để vụ T4, mà vụ T4 là do cả Cục 12, Cục 11, Viện 70 làm dưới sự chỉ đạo của Vũ Chính. Đồng chí Võ Nguyên Giáp, đồng chí Lê Khả Phiêu, đồng chí Đỗ Quang Thắng và một số đồng chí lão thành cách mạng đã có ý kiến không phải một lần.
Trong thư tố cáo của Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh đã nói rõ từ năm 1996 Vũ Chính đã vu cáo chính trị đồng chí Võ Nguyên Giáp được sự chỉ đạo của CIA, năm 1996 phái cấp tiến theo Mỹ đã vào Viện 108 đã nắm đồng chí Phạm Song nguyên Bộ trưởng Bộ Y tế, đã có ý đầu độc đồng chí Lê Đức Anh v.v… Nhưng đồng chí Mạnh phớt lờ, lại chỉ thị cho Uỷ ban Kiểm tra Trung ương kiểm điểm đồng chí Nam Khánh. Vụ đặc tình giả T4 do Tổng cục 2 dựng lên xuất hiện từ giữa năm 1997 đến giữa năm 1999. Vậy các tin vu khống ấy xuất hiện từ năm 1996, là do Vũ Chính chỉ đạo được bộ máy giúp việc của Tổng cục 2 (Cục 12, Cục 11, Viện 70…) thực hiện, sao đồng chí Mạnh lại bao che? Thư đồng chí Nguyễn Nam Khánh tố cáo các điều sai trái trong bản báo cáo Bộ Quốc phòng trước Hội nghị Đảng uỷ quân sự Trung ương mở rộng, thì đồng chí Mạnh bao che cho rằng đó chỉ là một cuộc giao ban. Ai cung biết trong Quân đội, giao ban là Ban trực trước bàn giao lại tình hình cho Ban trực sau (hoặc hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng…) được tiến hành trong một thời gian ngắn. Làm gì có sự giao ban trong toàn quân, họp hết các đầu mối của toàn quân lại để giao ban, trong cả một ngày. Thực chất cuộc Hội nghị toàn quân đó rồi các cuộc hội nghị Quân khu Quân đoàn kế tiếp có mời cả Chủ tịch Hội Cựu chiến binh là lợi dụng “Ngọn cờ chống Mỹ” để đánh vào đồng chí Nguyễn Nam Khánh, để đưa ra một dư luận đồng chí Nguyễn Nam Khánh có liên hệ với phái cấp tiến để răn đe lão thành (Đề nghị xem kỹ văn bản Báo cáo của Bộ Quốc phòng do Tổng cục 2 chuẩn bị vào báo cáo).
Đồng chí Mạnh, chủ trị Bộ Chính trị và Ban Bí thư lại kết luận rằng: Vũ Chính chỉ có khuyết điểm là quản lý cán bộ không chặt chẽ. Thực chất Vũ Chính là người chỉ đạo vụ T4, dùng đặc tình giả để vu khống chính trị gần 30 đồng chí lãnh đạo của Đảng và Nhà nước, chia rẽ phá hoại Đảng, huy động bộ máy Tổng cục 2 (gồm Cục 11, Cục 12, Viện 70…) làm việc đó. Nguyễn Chí Vịnh đã là cán bộ Cục 12 trước đây, tháng 2/1995 phụ trách Cục phó Cục 2, tháng 5/1995 được bổ nhiệm Cục phó Cục 12, rồi làm Cục trưởng Cục 12, Tổng Cục phó, Tổng cục trưởng Tổng cục 2.
Việc vu khống đồng chí Trương Tấn Sang, chắp lý lịch đồng chí Trương Tấn Sang và Trương Hoàng để vu cáo đồng chí Trương Tấn Sang là làm cho CIA do cục 12 dựng ra, việc vu cáo đồng chí Nguyễn Văn Thắng – Thường vụ Quận uỷ Quận 6 Thành phố Hồ Chí Minh, việc làm và lưu giữ hồ sơ giả tại nhà Hứa Thành Công, người của Cục 12 là do Cục 12 chỉ đạo. Đặng Diệu Hà, cán bộ Công ty xuất nhập khẩu văn hoá phẩm Thành phố Hồ Chí Minh (nay đã bị xử tù) là người của Cục 12. Vụ vu khống đồng chí Phạm Chánh Trực, Phó Bí thư Thành uỷ Thành phố Hồ Chí Minh là do Cục 12 dựng ra. Nguyễn Chí Vịnh phụ trách Cục 12, Ba Tây chỉ là Cục phó, đồng chí Mạnh và sự thực hiện của đồng chí Phạm Văn Trà đã bao che cho Nguyễn Chí Vinh thoát tội. Lời ghi lấy được ở nhà Hứa Thành Công: “Hai nghĩa (tức đồng chí Trương Vĩnh Trọng) và Tư Sang bao che, giảm tội cho Phạm Chánh Trực và do sự chỉ đạo của CIA” là một bằng chứng về tội phạm của Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh. Nhưng đồng chí Mạnh đã gạt ra ngoài. Lời khai của Võ Thị Sứ: Khi ra Hà Nội, đã đến 34 Trần Phú để gặp Vũ Chính và Tư Văn (thực chất là để nhận chỉ thị), đã bị bỏ qua. Võ Thị Sứ bí mật ghi âm 16 cuốn băng. Võ Thị Sứ đã khai là: “ở phía Nam thì các băng ghi thu được giao cho Ba Tây. ở phía Bắc, các băng ghi được giao cho chú Vịnh”. Đồng chí Mạnh đã gạt vụ Sáu Sứ ra, thực chất là bao che tội lỗi cho Vũ Chính và Nguyễn Chí Vịnh (Lúc này Nguyễn Chí Vinh làm Giám đốc Công ty Đề ti tua, một Công ty kinh tế bình phòng, một Công ty ma của Tổng cục 2).
Đồng chí Mạnh đã bưng bít sự thật, che dấu sự thật, đã không báo cáo hết sự thật các vụ việc xẩy ra, vụ Sáu Sứ, T4 trước thềm Đại hội 9 với Trung ương, từ đó mà thuyết phục Trung ương “khoanh lại”, không tiếp tục làm rõ các vụ Sáu sứ, T4 và khai man lý lịch của ông Lê Đức Anh. Dư luận không trách Trung ương mà phê phán và rất bất bình với thủ đoạn của đồng chí Mạnh.
Điều đáng nói nữa là dự thảo Bản kiểm điểm của Ban chấp hành Trung ương, mà đồng chí Mạnh là người chủ trì không làm rõ khuyết điểm, nhấn mạnh một chiều ưu điểm. Trong bản báo cáo đã cho rằng việc “khoanh lại”, không giải quyết các vụ việc như Sáu Sứ, T4, vụ khai man lý lịch của ông Lê Đức Anh là sáng suốt. Đó là một thủ đoạn cực kỳ xấu, định lợi dụng danh nghĩa của tập thể Trung ương để lừa dối dư luận, bao che tội phạm, chống trả lại sự tố cáo của tướng lĩnh, lão thành cách mạng và cán bộ đảng viên.
Riêng về lý lịch của ông Lê Đức Anh – Người được giao nghiên cứu lý lịch ông Lê Đức Anh từ khoá 5, khoá 6, khoá 7 đã có bản báo cáo rõ. Ông Lê Đức Anh đã có hai bản lý lịch, một bản trong hồ sơ Đại hội 4 và một bản trong hồ sơ Đại hội 6, hai bản đó khác nhau về ngày kết nạp và ngày kết nạp chính thức, về thành phần giai cấp. Một số cán bộ lão thành, bao gồm cả Trưởng Ban Tổ chức Trung ương khoá 5, khoá 6 gặp đồng chí Mạnh, yêu cầu đồng chí Mạnh phải làm rõ vì có đơn từ khiếu nại của đảng viên. Nhưng đồng chí Mạnh phớt lờ, viện lý do trước đây không làm, nay khó quá không làm.
Nếu nói là khó quá, thì tại sao lại cho ra bộ phim tài liệu về Lê Đức Anh? Khó quá thì tại sao lại cho xuất bản quyển sách “Đại tướng Lê Đức Anh”, vừa khoe khoang, vừa nói không đúng sự thật, vừa biện minh bào chữa cho Lê Đức Anh, phát hành trên 7.000 cuốn? Trong đó người viết (dưới sự chỉ đạo của Lê Đức Anh) đã dùng một thông báo muôn màng (ra vào ngày 24/1/1997, sau 12 năm) gọi là thông báo số 72/TCTW về chính sách để bào chữa cho sự gian dối về tuổi Đảng của Lê Đức Anh. Xin lưu ý rằng: thông báo về chính sách, không phải là xác nhận chính thức về tuổi Đảng.
Ai chịu trách nhiệm? Nhà xuất bản Quân đội nhân dân là của Quân đội. Nó là một công cụ của Đảng uỷ quân sự Trung ương. Bí thư Đảng uỷ Quân sự Trung ương phải chịu trách nhiệm.
Quan điểm quyển sách ấy phù hợp với quan điểm của đồng chí Mạnh.
Một điều nữa là với trách nhiệm Trưởng Tiểu ban nhân sự Đại hội 10, đồng chí Mạnh đã thông qua một danh sách ứng cử vào Trung ương, trong đó có đồng chí Nông Thị Ngọc Minh, (họ Nông, người dân tộc Tày) hiện về công tác ở Đà Nẵng vào Trung ương dự khuyết, được trúng với số phiếu rất thấp. ứng cử này có thành tích gì, có trình độ như thế nào? Có uy tín với địa phương đến đâu? Hay là một thủ đoạn của đồng chí Nông Đức Mạnh đưa thêm họ Nông vào Trung ương như đưa con là Nông Đức Tuấn làm Chủ tịch Hội liên hiệp Thanh niên và Sinh viên Việt Nam (Chủ tịch Hội liên hiệp Thanh niên, Sinh viên Việt Nam chí ít cũng phải là một sinh viên có học vấn tốt, có quá trình đấu tranh chính trị trong phong trào học sinh, sinh viên được quần chúng biến đến). Đằng này, cái “lớn nhất” của Nông Đức Tuấn là con ruột đồng chí Mạnh.
Tóm lại, qua thực tế việc làm, đồng chí Mạnh đã không xứng đáng,  không đủ tiêu chuẩn và uy tín là người đứng đầu Đảng và Nhà nước.
- Đồng chí Mạnh đã “ăn theo” công lao của các đồng chí khác và vơ vào mình. Công phát triển kinh tế là công của đồng chí Khải. Công làm luật ở Quốc hội và bước đầu thực hiện quyền giám sát của Quốc hội là công của đồng chí An, công về nội chính, tư pháp của Công an, các cơ quan nội chính, của đồng chí Trương Vĩnh Trọng và đồng chí Trần Đức Lương… Còn ngoại giao thì đồng chí Mạnh đi Pháp, đi Nga, đi Nhật đều đạt kết quả thấp, nhạt. Cán bộ, có cả Uỷ viên Trung ương nói: đồng chí Mạnh chỉ ăn theo, vô tích sự. Trong khi đó, việc chính của đồng chí Mạnh là xây dựng Đảng, thì trải qua một nhiệm kỳ, xây dựng chỉnh đốn Đảng đạt được kết quả thấp, chưa đạt yêu cầu cơ bản.
- Lãnh đạo chống tham nhũng là một nhiệm vụ trọng tâm của Đảng, nhưng không lãnh đạo thực hiện được chống tham nhũng có hiệu quả. Tham nhũng càng ngày càng nghiêm trọng. Ai chịu trách nhiệm? Đồng chí Mạnh phải chịu trách nhiệm chính. Đồng chí Mạnh cứ nói mãi: từng chi bộ, từng cơ sở phải xem xét. Tất nhiên rồi, nhưng trước hết phải hiểu cơ sở là ai? Phải xem từ Bộ Chính trị, các Ban Cán sự Đảng ở cấp Trung ương, các ban Thường vụ cấp tỉnh và tương đương.
Chống quan liệu cũng vậy? Ai quan liệu? Đồng chí Mạnh và một số đồng chí trong Bộ Chính trị là những quan to và quan liệu của nước ta. Đi thăm các địa phương thì huy động đón rước, tốn tiền của, tốn thì giờ, chụp ảnh để “đánh bóng”; chỉ nghe báo cáo, chỉ nói mấy điều ai cũng biết, ai cũng nói được, những vấn đề phức tạp và xấu không phát hiện được. Đến khi đã xẩy ra rồi mới bắt đầu yêu cầu báo cáo…
- Đạo đức xã hội ngày càng xuống cấp.
- Các vấn đề tồn đọng trong Đảng thì tránh né, bao che, không giải quyết được.
- Trong Bộ Chính trị thì nể nang, xoa dịu, lấy lòng nhau để rồi phô trương là đoàn kết, là dân chủ.
- Thực tế là không lắng nghe tiếng nói của nhân dân, của đảng viên, kể cả của một số đồng chí lão thành cách mạng có tâm huyết. Ngược lại tìm cách trù dập, răn đe người phát hiện tội phạm với cái cớ cho là “làm lộ bí mật”.
- Là Tổng bí thư nhưng không gương mẫu chấp hành điều lệ, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc của Đảng, như nguyên tắc về quyền của đảng viên.
- Đầu óc xơ cứng, chỉ đọc những bài viết sẵn, nói những lời nói công thức, không sáng tạo, không năng động, không giải quyết những vụ việc nổi cộm, không thể đổi mới đúng hướng và toàn diện.
Với những vấn đề nêu trên, đồng chí Mạnh không thể làm Uỷ viên Trung ương, làm Tổng bí thư một nhiệm kỳ nữa. Vả lại đã đến 66 tuổi. Cuối nhiệm kỳ đã 71 tuổi. Làm tiếp làm gì nữa, ngày càng tuổi cao sức yếu. Đồng chí Mạnh làm Tổng bí thư năm 61 tuổi, bây giờ hoàn toàn có người trong độ tuổi ấy, Uỷ viên Bộ Chính trị dưới 65 tuổi hoàn toàn có thể thay thế được đồng chí Mạnh. Có uỷ viên Trung ương đã nói: như đồng chí Mạnh thì ai cũng có thể thay thế được. Ngay cả công việc Quốc hội trước đây, đồng chí An làm một nhiệm kỳ nhưng hơn đồng chí Mạnh làm cả hai nhiệm kỳ. Đảng không thiếu người để thay đồng chí Mạnh. Vấn đề là đồng chí Mạnh có thấy rõ mình để tự nguyện rút lui không? Đồng chí Mạnh là một tham quyền, tham chức, muốn ở lại. Riêng điều ấy là không đủ tiêu chuẩn Uỷ viên Trung ương rồi.
Hội nghịTrung ương lần thứ 13 chỉ là một bước chuẩn bị, không phải dứt khoát đóng khung như tại cuộc bỏ phiếu tín nhiệm bước đầu tại Hội nghị Trung ương lần thứ 13. Còn hội nghị Trung ương lần thứ 14 và đại hội Đảng toàn quốc nữa. Hội nghị Trung ương 14 mới là hội nghị quyết định chính thức số người mà Trung ương kiến nghị với Đại hội. Xin nhắc lại, dù như thế nào cũng chỉ là kiến nghị mà thôi. Đề nghị Trung ương sáng suốt phân tích, nêu cao dũng khí đấu tranh để thực sự chọn lựa, giới thiệu với Đảng những đồng chí có đức, có tâm, có tài, có thực tế, trẻ hơn để cáng đáng công việc. Hai triệu bẩy đảng viên, 80 triệu dân, không lẽ người đứng đầu, ưu tú lại là đồng chí Mạnh? Thì Đảng ta, dân tộc là thế nào?
Trên đây là ý kiến chân thành xây dựng./.
Trung tướng Nguyễn Hòa
Nguyên Trung ương uỷ viên khoá V, VI, VII

Ăn phở 35 đô ở nước Việt Nam cộng sản


Alastair Leithead
BBC News, Hà Nội
-
Tôi đã từng có những ngày kỳ quặc, nhưng ngày Chủ Nhật đó ở Hà Nội chắc chắn là ngày rất kỳ quặc.
Việc đầu tiên tôi làm trong ngày là ngắm một người được bảo quản, trông như bức tượng sáp, sau đó là nếm phở đắt nhất ở Việt Nam- rồi xem chiếc xe hơi đắt giá nhất.
Trong lúc Việt Nam Cộng sản đang ngày càng áp dụng những cách làm của chủ nghĩa tư bản, khoảng cách giàu nghèo đang tăng nhanh.
Tôi cũng tới buổi gặp ra mắt của câu lạc bộ những người chơi xe Harley Davison trước khi nếm mùi thực tế bằng cách ngồi khoanh chân trên sàn một nhà hàng và nhắp bia hơi.’Bác Hồ Chí Minh’, cha già dân tộc của nước Việt Nam này đã đề nghị được hỏa táng để không phải nằm lạnh giữa một lăng mộ tối đèn, bao quanh bởi lính bảo vệ luôn thúc giục đoàn khách vào thăm đi cho mau trong yên lặng, tay bỏ khỏi túi, mũ gỡ khỏi đầu.
Hàng trăm người Việt Nam và cả khách du lịch thường xuyên xếp hàng để vào viếng ông, trong hình dáng giống như khi ông vừa qua đời cách đây hơn 40 năm.
Đảng Cộng sản ở đây không muốn thay đổi nhưng với các nhà chọc trời mọc lên ở khu lân cận lăng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, thay đổi đang ập tới với ông.
Hình từ một quán ăn ở Việt Nam
Khách giàu
Địa điểm tiếp theo của tôi là để thưởng thức phở, món súp tiếp đạm cho quốc gia thường được bán với giá một đô la.
Nhưng chúng tôi không đến những quán phở thường mà tới nếm thử loại phở đắt nhất nước với giá 35 đô la một tô.
Hai chiếc xe Porsche hai cầu đỗ bên ngoài quán. Tôi còn không biết là Porsche chế tạo cả xe hai cầu.
Ông chủ quán nói với chúng tôi về chất lượng thịt bò Nhật, độ sạch sẽ của bếp nấu và số tiền mà những người giàu sẵn sàng bỏ ra để húp món phở đắt nhất Việt Nam.
Một thực khách thú nhận ông vừa ăn món phở đặc biệt của nhà hàng và gần như cảm thấy có lỗi khi nói với tôi ông làm cho chính phủ.
Chúng tôi cũng nhận được ánh mắt nghi ngờ của một Ủy viên Trung ương Đảng bước nhanh ra khỏi cửa và chui vào chiếc Mercedes trong lúc người trông nom tôi thử món phở mà cô nói không tới mức 35 đô la ngon hơn phở cô thường ăn.
Đồng sàng dị mộng
Vâng, người trông nom chúng tôi…
Tượng cố Chủ tịch Hồ Chí Minh tại Đại hội XI
Những nguyên tắc được bảo quản từ thời ông Hồ
có vẻ vẫn thắng thế
“Đảng” cũng thích kiểm soát. Nhưng đây không phải là nước cộng sản mà chúng ta tưởng tượng ra từ những năm 1950-1960.
Dĩ nhiên cờ đỏ treo ở mọi góc phố nhưng hình búa liềm tung bay trên đường đối diện với một cửa hiệu Chanel trong khi các áp phích tuyên truyền nằm ngay gần cửa hàng Louis Vuitton.
Những biểu tượng của chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tư bản – đồng sàng dị mộng.
Ngay cả những người trông nom chúng tôi cũng cười và nhún vai khi được hỏi ý thức hệ và thực tế có thể dung hòa như thế nào.
Họ tỏ ra thẳng thắn và trung thực về những điều quái dị. Ít nhất tôi từng nghĩ họ sẽ phản ứng xã giao và nghiêm nghị, thậm chí đầy đức tin.
Còn ông chủ khách sạn đưa ra cách lý giải riêng: “Vỏ là cộng sản nhưng ruột là tư bản”.
Chúng tôi đã thấy lớp vỏ đó – một tập thể các ‘đồng chí’ tại Đại hội Đảng nhất loạt đồng tình về đội ngũ lãnh đạo mới.
“Có ai phản đối không?” – vị chủ tọa hỏi với cái nhìn lướt qua.
Dĩ nhiên là không. Chất vấn hệ thống là điều không thể dung thứ.
Nhưng rồi tất cả những đấu đá, tranh cãi diễn ra sau những cánh cửa đóng kín.
Đoàn kết bề ngoài là cách họ thể hiện Sức mạnh.
Hột xoàn
Và chúng tôi đã nhìn thấy phần ‘ruột’ trong cuộc gặp với một trong những người giàu nhất nước.
Chúng tôi được nghe về dự án nhiều triệu đô la xây tòa nhà cao nhất miền Trung, khách sạn ngoài bờ biển của ông và khu biệt thự cao cấp giá hai triệu đô la mỗi căn, các khu công nghiệp và mục tiêu kiếm nhiều tiền hơn nữa qua việc thay thế bỏ hãng xưởng may áo sơ mi và giày để xây nhà máy làm đồ điện tử công nghệ cao.
“Nếu Đảng đi con đường khác với người dân Việt Nam thì họ không thể sống sót được,” ông dũng cảm nói.
Đó là sự tự tin từ đến từ tiền cải.
Và thanh niên 26 tuổi tràn đầy tự tin cũng cho tôi xem chiếc xe Rolls-Royce Phantom được chế tạo theo đơn đặt hàng đang hợm hĩnh phô kính trước mặt những người bán hàng rong đội nón lá.
Người anh toát ra toàn kim hoàn và hột xoàn. Khi là chủ cửa hàng bán xe đắt tiền như thế này, người ta có thể dùng điện thoại giát vàng và đồng hồ gắn kim cương.
Ông sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.
Một thành viên ngoại quốc của câu lạc bộ Harley Davidson
Thế còn câu lạc bộ chơi xe Harley Davidson? “Ông sẽ không bao giờ nhìn thấy nhiều xe hạng sang như thế này ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới,” một trong những người nước ngoài là thành viên câu lạc bộ nói với tôi.
Và đây chắc chắn là thói quen đắt giá. Những người chơi xe thường có máu nổi loạn.
Ở một góc độ nào đó, tôi nghĩ là họ cũng muốn tỏ ra như vậy nhưng động cơ của chiếc xe họ lái cũng chỉ gầm rú để toát lên mùi tiền trong cảnh xung quanh là người dân nghèo ở Hà Nội.
Tôi đã trải nghiệm một ngày với những người giàu có khi ở đây còn hàng triệu người không xu dính túi.
Sau cơn phấn khích, tôi ngồi uống nước với một nhà báo địa phương.
Cô kể về sự trấn áp, những cuộc gọi lúc nửa đêm, điện thoại bị nghe lén và những cảnh bị bám đuôi.
Những người dám thách thức chính quyền thường bị bỏ tù.
Lớp vỏ vẫn còn rất cứng. Những nguyên tắc được lưu giữ trong tủ kính ở Lăng ông Hồ vẫn là phần chủ đạo.
Những tài năng ham muốn kiếm tiền đang cùng sống với hệ thống chính trị. Nhưng khi đồng tiền đổ vào, nền kinh tế nóng lên, thay đổi là điều không thể cản được.
Đảng có thể giữ phần chèo lái và chỉ đạo, nhưng phải có bàn tay vững chắc lắm thì mới có thể chặn được thủy triều.

Nhìn lại Hiệp định Vịnh Bắc Bộ sau 10 năm

Dương Danh Huy
Quỹ Nghiên Cứu Biển Đông
Viết cho BBCVietnamese.com từ Oxford
-
Sau 27 năm đàm phán, hiệp định Vịnh Bắc Bộ được Việt Nam và Trung Quốc ký kết ngày 25/12/2000. Việt Nam được 53.23% và Trung Quốc được 46.77% diện tích Vịnh.
Hiệp định này đã gây ra nhiều tranh cãi giữa người Việt.
Ở một thái cực là quan điểm cho rằng công ước Pháp-Thanh năm 1887 đã phân định toàn bộ Vịnh Bắc Bộ bằng kinh tuyến 108°3’ (đó cũng là quan điểm ban đầu của Việt Nam trong đàm phán), phân định lại là sai và thiệt hại cho Việt Nam. Ở thái cực kia là quan điểm cho rằng hiệp định Vịnh Bắc Bộ năm 2000 là công bằng.
Công ước Pháp-Thanh 1887
Công ước Pháp-Thanh về phân định biên giới giữa Bắc Kỳ và Trung Quốc năm 1887 viết:
Các đảo phía đông kinh tuyến Paris 105 °43, kinh độ đông, tức là đường bắc-nam đi qua điểm cực đông của đảo Tch’a Kou hay Ouan-chan (Trà Cổ) và làm thành biên giới cũng được cho là của Trung Hoa. Các đảo Go- tho và các đảo khác phía tây kinh tuyến này thuộc về An Nam.
Những người Trung Hoa phạm pháp hoặc bị cáo buộc phạm pháp tìm nơi trú ẩn tại các đảo này, sẽ được, theo quy định củađiều 27 của Hiệp định ngày 25 tháng Tư năm 1886, tìm kiếm, bắt giữ và dẫn độ bởi Chính quyền Pháp.
Công ước không nói rằng kinh tuyến 105°43’ Paris, tức là kinh tuyến 108°3’ Greenwich, là ranh giới phân định biển cho toàn bộ Vịnh Bắc Bộ. Bản đồ đính kèm công ước vẽ ranh giới dọc kinh tuyến 105°43’ Paris từ cực đông đảo Trà Cổ ra biển và ngừng cách đảo khoảng 5 hải lý, tức là chỉ cho một phần rất nhỏ của Vịnh.
Vào năm 1887, Pháp, Việt Nam và Trung Quốc không có tuyên bố hay luật về chủ quyền hay quyền chủ quyền bao gồm toàn bộ Vịnh Bắc Bộ.
Luật ngày 1/3/1888 về lãnh hải của Pháp tuyên bố lãnh hải của Pháp rộng 3 hải lý. Nghị quyết ngày 9/12/1926 của chính phủ Pháp áp dụng luật lãnh hải 3 hải lý này cho thuộc địa của Pháp. Nghị quyết ngày 22/9/1936 của bộ trưởng thuộc địa Pháp tuyên bố vùng đánh cá rộng 11 hải lý cho Đông Dương. Những vùng biển đó cách bờ (bao hàm của đất liền và đảo) dưới 12 hải lý.
Tới năm 1958 thì khái niệm về thềm lục địa xa bờ hơn 12 hải lý mới được pháp điển hóa trong công ước quốc tế. Tới năm 1982 thì khái niệm vùng đặc quyền kinh tế xa bờ hơn 12 hải lý mới được pháp điển hóa trong UNCLOS.
Những điều trên cho thấy, vào năm 1887, trong Vịnh Bắc Bộ, Pháp không cho rằng họ có chủ quyền hay quyền chủ quyền trong vùng biển cách bờ hơn 12 hải lý. Cũng không có chứng cớ là vào thời điểm đó Trung Quốc cho rằng họ có chủ quyền hay quyền chủ quyền trong vùng biển này.
Vì công ước Pháp-Thanh và bản đồ đính kèm không nói rằng công ước đã phân định toàn bộ vùng biển trong Vịnh Bắc Bộ, và vì khó có thể suy diễn rằng người ta phân chia cái người ta không cho rằng họ sở hữu, khó có thể cho rằng công ước này đã phân định toàn bộ vùng biển trong Vịnh Bắc Bộ.
Sẽ hợp lý hơn nếu cho rằng kinh tuyến 108°3’ trong công ước chỉ phân chia đảo và phân chia lãnh hải ven bờ. Như vậy, công ước Pháp-Thanh chưa phân định phần lớn Vịnh Bắc Bộ, và việc phân định là cần thiết.
Đường trung tuyến
Hiệp định Vịnh Bắc Bộ bao gồm 21 điểm phân định, trong đó điểm 1 đến 9 là ranh giới lãnh hải 12 hải lý và điểm 9 đến 21 là ranh giới vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa xa bờ hơn 12 hải lý.
21 điểm đó có công bằng hay không?
Trong phần lớn vùng biển hữu quan trong Vịnh Bắc Bộ, bờ biển Việt Nam và Trung Quốc đối diện nhau. Vì vậy, theo luật quốc tế thì đường trung tuyến có điều chỉnh là nguyên tắc phân định công bằng nhất.
Thông tin chính thức của Việt Nam là:
● Ranh giới trong Vịnh là một đường trung tuyến có điều chỉnh.
● Đảo Cồn Cỏ được 50% hiệu lực, đảo Bạch Long Vĩ được khoảng 25% hiệu lực.
● Tỷ lệ diện tích Việt Nam, Trung Quốc đạt được, 1.135:1, gần bằng tỷ lệ chiều dài bờ biển Việt Nam, Trung Quốc, 1.1:1, cho nên hiệp định Vịnh Bắc Bộ là công bằng.
Tuy nhiên những thông tin trên không đủ để trả lời cho các câu hỏi về 21 điểm trong hiệp định có công bằng hay không.
Theo luật sư Brice Clagett thì việc vạch ranh giới phải dựa trên cơ sở địa lý, và nguyên tắc tỷ lệ chiều dài bờ biển chỉ là một thước đo phỏng chừng cho sự công bằng. Tác giả bài này cho rằng dù tỷ lệ diện tích bằng tỷ lệ chiều dài bờ biển, vẫn có thể tồn tại những sự bất công mà nguyên tắc tỷ lệ chiều dài bờ biển không phát hiện được. Vì vậy cần phải xét đến các khía cạnh địa lý, quan trọng nhất là đường trung tuyến được vạch giữa những điểm nào và ảnh hưởng của các đảo của Việt Nam và Trung Quốc trong việc vạch và điều chỉnh đường trung tuyến – đó là mấu chốt của sự công bằng.
Hiệp định Vịnh Bắc Bộ
Hiệp định Vịnh Bắc Bộ. Nếu vòng tròn với tâm ở một điểm phân định tiếp xúc lãnh thổ Trung Quốc và phủ trùm lên lãnh thổ Việt Nam thì điểm đó nằm gần lãnh thổ Việt Nam hơn.

So sánh khoảng cách từ mỗi điểm 9-21 đến lãnh thổ Việt Nam và Trung Quốc, tác giả nhận xét:
Điểm 9: gần các đảo Vĩnh Thực và Trần của Việt Nam hơn đất liền Trung Quốc khoảng 4 và 6 hải lý.
Điểm 10: gần các đảo Thanh Lam, Cô Tô và Bạch Long Vĩ của Việt Nam các đảo Vị Châu và Tà Dương của Trung Quốc khoảng 7, 7 và 14 hải lý.
Điểm 11, 12: tương đương đương với đảo Bạch Long Vĩ được “dời vào” đất liền khoảng 75% khoảng cách. Mặc dù như thế phù hợp với quan điểm chính thức là đảo được khoảng 25% hiệu lực, nhưng điều đó lại có nghĩa hơn hai ngàn đảo của Việt Nam trong vùng Vịnh Hạ Long và Vịnh Bái Tử Long đã không được hay chỉ được ít hiệu lực trong việc tính hai điểm này.
Điểm 12: gần vùng cửa Ba Lạt của sông Hồng hơn đảo Hải Nam khoảng 3 hải lý.
Điểm 13: gần vùng cửa Ba Lạt của sông Hồng hơn đảo Hải Nam khoảng 10 hải lý.
Điểm 14: gần vùng cửa Ba Lạt của sông Hồng hơn đảo Hải Nam khoảng 20 hải lý.
Điểm 15, 16: gần bờ biển vùng Ninh Bình hơn đảo Hải Nam khoảng 12 hải lý.
Điểm 17: gần bờ biển phía nam Hà Tĩnh hơn đảo Hải Nam khoảng 27 hải lý.
Điểm 18: gần bờ biển phía nam Hà Tĩnh hơn đảo Hải Nam khoảng 3 hải lý.
Điểm 19, 20, 21: phù hợp với đảo Cồn Cỏ được 50% hiệu lực.
Cho đến nay chưa có thông tin chính thức để trả lời các câu hỏi thí dụ như:
  1. Tại sao điểm 9 nằm gần các đảo của Việt Nam hơn đất liền Trung Quốc?
  2. Tại sao điểm 10 nằm gần các đảo của Việt Nam hơn các đảo của Trung Quốc? Nếu sự thật là tất cả các đảo này đã bị bỏ qua trong việc tính điểm 10 thì như thế có công bằng hay không?
  3. Với quan điểm chính thức là đảo Bạch Long Vĩ được khoảng 25% hiệu lực, có vẻ như là hơn hai hàn ngàn đảo của Việt Nam trong vùng Vịnh Hạ Long và Vịnh Bái Tử Long đã không được hay chỉ được ít hiệu lực trong việc tính hai điểm 11, 12. Sự thật là thế nào và nếu đúng là như thế thì có công bằng hay không?
  4. Tại sao vùng cửa Ba Lạt đã không được tính tới trong việc tính điểm 12.
  5. Tại sao các điểm 13, 14, 15, 16, 17, 18 nằm gần đất liền Việt Nam hơn đảo Hải Nam?
Kết luận
Quan điểm phê phán hiệp định Vịnh Bắc Bộ năm 2000 rằng công ước Pháp Thanh 1887 đã phân định toàn bộ Vịnh Bắc Bộ, có vẻ thiếu cơ sở pháp lý.
Ngược lại, quan điểm cho rằng hiệp định Vịnh Bắc Bộ năm 2000 là công bằng, vẫn chưa thuyết phục.
Những nghi vấn tồn tại có thể, nhưng không nhất thiết, có nghĩa hiệp định Vịnh Bắc Bộ là không công bằng. Điều chắc chắn là chưa có thông tin chính thức để giải thích chúng. Tác giả cũng không có giải thích công bằng cho tổng thể các nghi vấn này.
Hướng về tương lai, câu hỏi quan trọng là nếu Việt Nam và Trung Quốc ký kết hiệp định phân định vùng biển ngoài cửa Vịnh Bắc Bộ thì các điểm phân định có sẽ nằm gần lãnh thổ Việt Nam hơn lãnh thổ Trung Quốc hay không? Đó là chưa kể đến sự nan giải của tranh chấp quần đảo và vùng biển Hoàng Sa.
Tác giả xin cảm ơn Lê Trung Tĩnh, Phạm Quang Tuấn và Vũ Hữu San về góp ý và thảo luận hữu ích

Dân cửu vạn có sáu điều thỉnh nguyện với tân Tổng bí thư

http://lh4.ggpht.com/_yI4S0BU2yDI/TTvRjPj0-DI/AAAAAAAAIkQ/y4KspFfZb8o/image_thumb%5B2%5D.png?imgmax=800
Đâu chăng tá

-
Thưa bác tân Tổng bí thư
Trước hết xin tự giới thiệu với bác, em khi nhỏ bố mẹ gọi là Thằng cu Tít, lớn lên được bạn bè phong một cái tên rất là oách, là “Đâu chăng tá”, đi bộ đội, được kết nạp vào Đảng ta, và bây giờ làm nghề cửu vạn kiếm sống suốt ngày chầu việc ở cái “chợ người” Giảng Võ, hết việc thì nghe bọn đồng liêu cửu vạn bàn chuyện nhân tình thế thái, chúng cũng ngứa mồm bàn cả việc thiên đình. Chúng em thì trình độ chính trị chỉ cao hơn bọn vịt giời tí ti, nhưng nghe được cái gì thì xin thưa với bác cái đó. Chúng nó cử em đại diện để viết những điều thỉnh nguyện này gửi bác, là tại vì, trong cái hội cửu vạn ở đây, em được bầu là có học nhất hội: Em đã học hết kỳ 1 của lớp 2. Còn chúng nó thì, đứa mù chữ, đứa mới học hết kỳ 2 của lớp 1.
Thay mặt anh em đồng liêu cửu vạn, chúng em xin gửi đến tân Tổng bí thư 6 điều thỉnh nguyện sau đây.
Điều thỉnh nguyện thứ nhất, chúng em xin chân thành chúc mừng tân Tổng bí thư đã chính thức nhậm chức sau khi được Đại hội XI bỏ phiếu tín nhiệm. Chúng em mừng thật sự là vì chúng em đã chờ đợi mỏi mắt qua hai nhiệm kỳ đại hội, nay mong có tân Tổng bí thư, hy vọng có tân chính sách để dân đen chúng em được nhờ.
Điều thỉnh nguyện thứ hai, đây là lần đầu tiên Đảng ta có Tổng bí thư là Giáo sư Tiến sỹ. Có lẽ hiếm có một đảng cộng sản nào trên thế giới chọn ra được một vị Tổng bí thư có học hàm học vị cao chót vót như vậy. Thú thực chúng em thì mù tịt, chẳng hiểu Giáo sư Tiến sỹ là cái chi chi, chỉ biết ở làng chúng em, bán ruộng bán nhà kiếm tiền gửi con ra Hà Nội học thì may lắm cũng chỉ kiếm được cái bằng Cao đẳng, Cử nhân là cùng. Chúng em hỏi những đưa đi học, từ Cao đẳng, Cử nhân chúng mày đến Giáo sư Tiến sỹ thì mất bao nhiêu thời gian. Chúng nó bảo phải mất một núi tiền loại 500 ngàn đồng. Ơ hay, mới lạ làm sao: Em hỏi chúng nó hết bao nhiêu năm tháng, mà chúng lại không tính năm tính tháng, mà tính bằng núi tiền. Vì thế mà chúng em kính trọng bác. Vậy thì chúng em xin gửi đến bác một lời thỉnh nguyện: Đương nhiên bác là Tổng bí thư thì phải nói như nghị quyết, nhưng nói thật với bác nhá: ông nội em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi. Ông nội em bào cái nghị quyết này đọc hao hao giống cái nghị quyết viết từ 50-60 năm trước đây. Thôi, chúng ta có truyền thống “nói dzậy mà không phải dzậy”. Bác cứ theo nghị quyết mà nói, vì bác là đảng viên, nhưng bác lại là Giáo sư, mà lại Giáo sư triết học hay là xây dựng Đảng gì gì đó, thế thì bác chắc là đọc thông viết thạo cái phép “Biện chứng duy vật” của ông tổ cộng sản Các Mác. Vậy thì bác cố gắng làm những việc biện chứng ích quốc lợi dân sát với tình hình hiện nay, đừng mơ hồ lùi về năm sáu mươi năm trước, còn khi nói, thì bác cứ nói như 50-60 năm trước cũng chẳng sao.
Điểm thứ ba muốn thỉnh nguyện với bác, là hai nhiệm kỳ vừa qua người ta làm rất nhiều việc rước họa xâm lăng vào nhà. Phí công chúng em đổ máu trên chiến trường. Bọn thế lực thù địch suốt ngày ra rả rót vào tai nhân dân quần chúng cách mạng của ta. Chúng nó bảo, bác là thuộc phe “thân của lạ” (ý muốn nói bác thích cái nước lạ). Chúng em chỉ mong Giáo sư hãy chứng tỏ mình không hám cái “của lạ”. Cụ thể là, sau khi nhậm chức, Tổng bí thư Giáo sư nên chọn đi thăm một cái nước không lạ lắm để hùng hồn bác lại luận điệu của chúng. Tiếp đó, phải tìm cách khôn khéo để rút cổ ra khỏi cái gông của nước lạ kia. Và nói như ông Thứ trưởng Quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh, là không để ai thương lượng trên lưng dân tộc Việt Nam. Chắc tân Tổng bí thư còn lạ gì nữa, dân tộc chúng ta vốn có tiếng quật cường, việc gì chứ việc luồn cúi người ngoài thì không bao giờ lịch sử tha thứ. Vì vậy, nếu làm được việc thứ ba mà chúng em thỉnh nguyện, chắc chắn sẽ là việc trọng đại trong nhiệm kỳ của bác mà cả nước ghi công, tất nhiên trong đó có chúng em.
Điểm thứ tư muốn thỉnh nguyện với bác, là hết nhiệm kỳ này bác đừng có đưa cái thằng Nguyễn Phú… vớ vẩn nào đó con bác vào Trung ương nhá. Xấu lắm. Vừa có bài báo trên mạng của thế lực thù địch nó nói xấu lãnh đạo của ta, nó bảo ông ta đưa con trai đi lao động ở Đức năm 1982, khi cậu ấm mới 18 xuân xanh, nghĩa là chưa học hết bậc trung học. Từ sáng tới tối phải tần tảo khắp nơi để tích góp từng cái xe đạp Mifa. Đến năm 1988 cậu ta về nước thất nghiệp. Bài báo về cuộc đởi cậu ấm bị ngắt quãng từ 1988 đến 2000. Đoạn này thì cánh cửu vạn chúng em lại biết tường tận: Cậu ấm suốt ngày lê la ở các quán trà vỉa hè trên đường Giảng Võ, Láng Hạ rao bán mấy côn-tê-nơ xe đạp, xe máy, suốt ngày nói năng lảm nhảm say rượu bét nhè. Vô nghề nghiệp, học lăng nhăng đâu đó, rồi cũng có hai cái bằng Cử nhân khoe với cánh cửu vạn chúng em. Thế là được ông bố dìu dắt làm công tác đoàn, rồi chọn được một cái chức ngon lành là Bí thư một tỉnh ngay sau lúc dân chúng hàng huyện vừa mới kéo nhau lên vây trụ sở tỉnh đường vì hình như công an trót… giết nhầm một thanh niên không đội mũ bảo hiểm thì phải. Rồi từ đó cậu ta đã dùng chức vụ này làm bàn đạp để vào Trung ương. Không phải một trường hợp ấy đâu mà nhiều vị trong Bộ Chính trị hiện nay đều đua nhau, có con cháu được bầu vào trung ương đợt này, nhằm làm chỗ thế chân mình khi hết khóa. Họ cứ tưởng thế là đắc sách lắm, nào là được đề cử ở hội trường chứ mình có giới thiệu đâu… Nhưng giới cửu vạn chúng em thì cười ha hả, thấy trước cái xu “thế Triều Tiên hóa” hình như đã không xa với đất nước nữa rồi. Cứ xem các cụ Duẩn, cụ Đồng, cụ Giáp, cụ Trường Chinh và nhiều cụ khác nữa thuộc thế hệ học trò trực tiếp của Bác Hồ, nào có hề có người nào làm cái việc lo lót chỉn chu kiểu ấy – đó mới xứng đáng là nhân cách của lãnh tụ với tầm nhìn xa vì lợi ích đất nước, dân tộc, mà không khoanh vào chút bả vinh hoa phú quý của riêng gia đình con cháu nhà mình chứ. Chỉ mong tân Tổng bí thư sẽ không lặp lại cái việc làm để miệng tiếng người đời như thế.
Điều thỉnh nguyện thứ năm. Xin tân Tổng bí thư hàn gắn vết thương dân tộc, cái vết thương rạn nứt từ ngày Đảng ta làm cuộc cải cách ruộng đất. Không biết trong nhà Tổng bí thư có ai thuộc diện bị mang ra đấu tố, rồi bị liệt vào “ngụy quân ngụy quyền” không. Tôi nghĩ là có, vì những cuộc chiến tranh diễn ra triền miên trên đất nước ta đã gây chia rẽ dân tộc vô cùng lớn, nó len lỏi vào từng gia đình ngõ xóm. Có một bộ phận rất lớn trong dân tộc không thích cộng sản, không hề mê cái lý tưởng xã hội chủ nghĩa mà họ thấy hình như chỉ có đâu trên trời chứ có thực ở cõi trần gian đầy nước mắt này đâu. Nếu Tổng bí thư có được cái nhìn quảng đại, không chấp nhất khư khư vào những tín điều, thì toàn dân tộc sẽ được nhờ, mà cái bọn “thế lực thù địch” kia tức khắc sẽ hòa vào lòng dân tộc. Cái được của dân tộc không phải là gần 4 triệu người Việt và tài sản của họ, mà cái được lớn nhất, là từ đây dân tộc sẽ trở thành một khối đại đoàn kết chống nguy cơ xâm lược nhãn tiền mà bọn “nước lạ” đang đe dọa từng ngày từng giờ trên đất nước ta.
Điều thỉnh nguyện thứ sáu, và cũng là điều thỉnh nguyện cuối cùng, là phải giải tỏa thực trạng lộng quyền của Đảng ta. Đảng ta quyền quá lớn, nhưng chẳng có chế tài nào với Đảng ta khi Đảng ta sai lầm. Giết oan hàng vạn người, kể cả đồng chí của mình, … thế mà chỉ đưa ra được một lời xin lỗi, rồi cứ lặp đi lặp lại lời khen Đảng ta đã biết xin lỗi; Đảng vừa bán đất, vừa thanh tra việc bán đất; Đảng tham nhũng, vừa lãnh đạo chống tham nhũng, thì làm sao mà thanh tra bán đất và chống tham nhũng cho đặng? Dư luận xã hội từ lâu đã bức xúc đòi hỏi phải công bố một đạo luật về Đảng. Đảng kêu gọi toàn dân phải sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật. Vậy mà chỉ trừ có Đảng là được hoạt động ngoài vòng pháp luật, thậm chí ngồi trên pháp luật. Hèn nào mà dân ta đang dần dần… nguyện một lòng theo Đảng sống ngoài vòng pháp luật, xử với nhau theo luật rừng.
Thưa tân Tổng bí thư. Em vài lời mộc mạc thô thiển. Chữ nghĩa của em khí ít. Có điều gì nghịch nhĩ xin tổng bí thư chỉ bảo.
ĐCT
HT biên tập
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN

Sớm muộn sẽ có sai lầm khi quyền lực trong tay rất ít người

Chắc chắn không có ai là toàn diện cả và trong điều kiện quyền lực nằm trong tay rất ít người thì sớm hay muộn họ cũng gây ra những sai lầm - Học giả hàng đầu nước Mỹ, GS Stephen Walt chia sẻ.

>>Việt Nam không nhỏ bé và lạc lõng bên cạnh Trung Quốc
>>Mỹ - Trung sẽ không bắt tay chia đôi thế giới
>>Không ngại chuyện Mỹ bị nhóm lợi ích Trung Quốc "lobby"
Trung Quốc không phát triển mãi mãi
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Vậy theo ông, trong vòng ít nhất là 5 năm tới, sự thay đổi của Trung Quốc như thế nào và sự thay đổi đó có có tác động gì tới chính trường Mỹ?
GS Stephen Walt: Rất khó dự đoán sự phát triển của Trung Quốc, tuy nhiên, chúng ta cũng có thể thấy Trung Quốc đang đối diện với những thách thức nội bộ rất lớn. Vấn đề thứ nhất là dân số Trung Quốc đang ngày càng già đi, dân số quá tuổi lao động đang trở thành giánh nặng cho kinh tế xã hội. Một số chính sách giúp nhiều cho sự phát triển của Trung Quốc trước đây nhưng hiện nay đang tồn tại nhiều bất cập, điều này thể hiện qua việc lạm phát đang ngày càng gia tăng của nước này.
Ông đã đề cập tới sự nổi lên của tầng lớp doanh nhân ở Trung Quốc, nếu như tầng lớp doanh nhân này của Trung Quốc mạnh như doanh nhân Mỹ, họ sẽ tác động trở lại với những chính sách của Trung Quốc. Họ là những người kinh doanh nên không muốn Trung Quốc gây thù oán với những nước xung quanh, như thế sẽ gây ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của họ.
Vì thế, tôi tin tưởng vào tương lai phát triển hòa bình của Trung Quốc nếu nhìn vào những vấn đề họ đang gặp phải, việc họ phải hành động một cách khôn ngoan, hòa bình và không tổn hại đến những nước xung quanh hoàn toàn có thể xảy ra.
Ảnh: Lê Anh Dũng
Vấn đề đặt ra là, nếu như lãnh đạo của Trung Quốc luôn luôn khôn ngoan và thông minh, và lãnh đạo của Mỹ cũng vậy, rõ ràng chẳng bao giờ chúng ta phải lo lắng. Nhưng việc đó hoàn toàn là bất khả thi. Sớm hay muôn gì thì Trung Quốc cũng gặp phải nhà lãnh đạo hạn chế hay Mỹ cũng gặp phải một nhà lãnh đạo không sáng suốt lắm, những vấn đề và khó khăn sẽ xảy ra. Tôi không lạc quan lắm, tuy nhiên tôi muốn điều tôi nói là sai.
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Chính trị Mỹ cho phép hạn chế những lãnh đạo kiểu như ông vừa nói, còn với những nước tập trung quyền lực trong một nhóm nào đó và không có sự kiểm soát, hạn chế quyền lực, sẽ dễ xảy ra hậu quả . Vì vậy, nếu Trung Quốc mở rộng dân chủ nhiều hơn thì thế giới sẽ an bình hơn?
GS Stephen Walt: Dân chủ là một cơ chế tốt, tuy nhiên, nó không phải là cơ chế hoàn hảo và có thể sẽ không giúp chúng ta tìm ra những nhà lãnh đạo như mong muốn. Điều có được là có một lãnh đạo tồi thì nền dân chủ cũng sẽ buộc họ phải nghe và nghi nhận ý kiến quần chúng. Khi họ phạm sai lầm, họ có thể nhanh chóng sữa chữa và nếu họ sai phạm nhiều lần không sửa, người dân có thể bỏ phiếu phế truất họ.
Về câu chuyện của Trung Quốc, theo tôi, trong vòng 20 vừa qua, Trung Quốc đã đưa ra các quyết sách rất khôn ngoan và đúng đắn, tuy nhiên, nhiều quyết sách sẽ khiến họ phải trả giá trong tương lai. Ví dụ như chính sách phát triển kinh tế bằng mọi giá đã ảnh hưởng đến môi trường và thiên nhiên.
Chắc chắn không có ai là toàn diện cả và chắc chắn trong điều kiện quyền lực nằm trong tay rất ít người thì sớm hay muộn họ cũng gây ra những sai lầm. Trung Quốc bây giờ đang vấp phải một số sai lầm. Với lý do đó, các nước cũng không nên nghĩ rằng Trung Quốc sẽ phát triển mãi mãi.
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Sự phát triển nào cũng không phải là mãi mãi, lên rồi lại xuống, xuống rồi lại lên, Trung Quốc bây giờ đang đi lên nhưng vấn đề là đã đến đỉnh hay chưa. Ông tiên đoán sau bao nhiêu năm nữa Trung Quốc sẽ lên đỉnh và xuống?
GS Stephen Walt: Rất khó dự đoán để đưa ra câu trả lời, vì thực chất nước Mỹ cũng có lúc phát triển không có điểm dừng, cho đến năm 2007, thách thức mới thực sự là nghiêm trọng. Trường hợp của Trung Quốc, có thể khoảng 20 - 30 năm tới họ sẽ phát triển với tốc độ chậm lại bởi những hậu quả của phát triển nhanh vừa qua, còn lúc nào họ đi xuống thì tôi không rõ.
Internet là sức mạnh tiềm ẩn
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Chuyển qua một chủ đề khác khá thú vị, đó là việc internet đã làm thay đổi loài người, thay đổi cán cân quyền lực quốc tế và lý thuyết về quan hệ quốc tế. Vậy, ông có thể đưa ra một lý thuyết mới về quan hệ quốc tế trong nền thời đại Internet , như giáo sư Joseph Nye  đã từng có lý thuyết "quyền lực mềm" ?
Ảnh: doandanchinhdang.hue.gov.vn

GS Stephen Walt: Quả tình tôi rất muốn mình có thể đưa ra một lý thuyết mới, nổi tiếng như Joseph Nye với lý thuyết "quyền lực mềm" của ông ấy. Tuy nhiên, bây giờ tôi vẫn chưa làm được. Nhưng có rất nhiều để nói về Internet.
Internet đã mang lại những cuộc cách mạng trong chính trị. Nó đã tạo ra sự giao tiếp trực tiếp với tất cả mọi người và những lợi thế cực lớn cho kinh doanh cũng như những hoạt động xã hội khác. Nhưng đồng thời nó cũng gây ra những áp lực với chính quyền, vì họ sẽ khó giữ được những bí mật. Wikileaks là ví dụ cực kỳ điển hình.
Khi một sự kiện diễn ra ở bất cứ nơi nào trên thế giới và một người nào đó có thể ghi hình, ngay lập tức, họ giúp cho cả thế giới chứng kiến được sự việc đó. Đấy chính là điều đặc biệt mà internet mang lại.
Ngay tuần này đã có một ví dụ, đó là sự thay đổi chính trị ở Tuynidi. Việc ông Tổng thống không được bầu và buộc phải rời khởi đất nước đều được cả thế giới biết đến và theo dõi. Những điều nay trong vòng hơn 10 năm trước là điều bất khả thi.
Chính quyền không thể đảo ngược xu thế này. Mặt khác, họ phải ủng hộ vì đây chính là toàn cầu hóa với mức độ thụ hưởng và lan tỏa thông tin ngày càng cao. Nhưng đó là câu chuyện lâu dài, trước mắt, vẫn không thể biết được rằng liệu phát triển của internet có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi chính trị như thế nào?
Bởi nếu như người dân tận dụng được lợi thế của internet, chính phủ cũng có thể làm được như vậy. Nếu như họ dùng internet vào mục đích làm sao nhãng quần chúng bằng cách tung ra những chương trình mang tính giải trí nhiều hơn là nhận thức, hay là tìm cách áp đặt suy nghĩ lên quần chúng. Nếu biết cách sử dụng một cách khôn ngoan, họ có thể làm được.
Theo nhận thức của tôi, internet là quyền lực cho người dân, nhưng đó là câu chuyện của tương lai xa, chưa phải ngay lập tức.
TBT Nguyễn Anh Tuấn: Vậy tương lai xa có thể là 5 năm, 10 năm nữa và Việt Nam có thể sử dụng internet để tạo ra sức mạnh mới, thông qua internet để liên kết sâu sắc với thế giới và tạo ra một sức mạnh mới cho mình?
GS Stephen Walt: Internet cũng như những cơ chế khác của toàn cầu hóa đang ngày càng tạo ra những điều kiện có thể giúp cho những nước không cần lớn, không cần có quyền lực vẫn có thể ảnh hưởng đến thế giới. Vấn đề đặt ra là không phải là diện tích, dân số mà đó là tri thức, dân trí và chất lượng của nền giáo dục, môi trường tạo điều kiện cho kinh doanh... Cũng chính từ những khả năng mới đó do internet tạo ra, sức cạnh tranh của một số quốc không chỉ là kinh tế, quân sự mà đó là văn hóa để thu hút không chỉ nước mình mà là cả thế giới nữa, và khi đó họ sẽ trở thành một cường quốc.
Điều này nước Mỹ đã làm được, họ tạo ra những thứ như phim ảnh, những thứ văn hóa phổ biến trên thế giới. Như vậy, tôi nghĩ rằng, nếu nước nào tạo ra được những sản phẩm văn hóa cho đất nước đó, họ là cường quốc. Tôi biết, Việt Nam và Vietnamnet, cũng như nhà báo Nguyễn Anh Tuấn đang có tham vọng tương tự.
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Cảm ơn ông, và cũng mong ông giúp đỡ cho Mạng doanh nhân - trí thức mới ra đời để phát triển?
GS Stephen Walt: Tôi sẽ cố gắng hết sức.
Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Vâng, thời gian cũng đã dài và câu hỏi cuối cùng tôi muốn dành cho ông đó là: Với tư cách chuyên gia quan hệ quốc tế, theo ông làm thế nào để các quốc gia quan hệ với nhau đem đến lợi ích tốt nhất. Có một mâu thuẫn là kinh tế hiện nay đã phát triển, các nước đang ngày càng đi lên, nền văn minh mới tạo cho con người gần nhau hơn. Tuy nhiên, lòng đố kỵ, hận thù trong lòng người, giữa một số quốc gia, giữa một số dân tộc vẫn chưa thể dứt bỏ . Vậy, có cách nào thưa ông?
GS Stephen Walt: Về điểm này tôi xin phép lạc quan một chút, số lượng các cuộc xung đột trên thế giới hiện nay có thể nói đang ở mức thấp nhất trong lịch sử loài người từ trước tới nay. Rõ ràng chúng ta nhìn thấy rất nhiều các cuộc xung đột nhỏ lẻ ở các nơi trên thế giới nhưng nguy cơ về một cuộc chiến tranh lớn sẽ không xảy ra. Ở châu Âu không có chiến tranh, ở châu Á trong tương lai gần chắc chắn cũng không có chiến tranh.
Tuy nhiên, tôi không hiểu được bản chất của vấn đề này cũng như rất nhiều người cũng đang đặt ra câu hỏi và băn khoăn tại sao tình hình bây giờ lại có vẻ tốt hơn so với các thời điểm khác trong lịch sử loài người. Tôi không có một lý giải chính xác nào nhưng tôi có thể đưa ra một số kiến giải, có thể tình hình hiện nay yên bình là nhờ vai trò tích cực của Mỹ ở châu Âu và châu Á, hoặc sự liên kết sâu rộng của các thị trường cũng như sự phát triển dân chủ ở một số nơi trên thế giới.
Đó là tất cả những gì gọi là tin tốt tôi có thể đem đến cho các bạn. Con tin xấu, lịch sử đã chứng minh, mỗi khi cán cân quyền lực trên thế giới có  sự thay đổi và chênh lệch đáng kể, khi ấy, tình hình sẽ không còn giữ được mức độ ổn định nữa. Vì thế, theo dự đoán của tôi, trong những năm tới đây, việc cố gắng hạn chế hoặc ngăn chặn những cuộc xung đột nhỏ lẻ nổ ra ở các nơi trên thế giới sẽ khó khăn hơn nhiều so với những gì chúng ta đã làm được trong 20-30 năm vừa rồi.
Các nước, các quốc gia sẽ phải gắn kết và hợp tác với nhau nhiều hơn để có thể ngăn chặn nguy cơ xung đột có khả năng bùng nổ ở rất nhiều nơi trên thế giới.
TBT Nguyễn Anh Tuấn: Đây là những ngày đầu tiên của năm 2011, cũng chuẩn bị vào năm mới của Việt Nam, một cái Tết đang tới với người dân Việt Nam. Không khí đầu năm bao giờ cũng rất háo hức, rất phấn khởi với nhiều dự cảm mới. Mọi người hy vọng, kỳ vọng những điều tốt đẹp. Xin mời ông gửi lời chúc mừng với người dân Việt Nam nhân dịp năm mới này.
GS Stephen Walt: Tôi xin được gửi lời chúc một năm mới nhiều điều may mắn đến cho nhân dân Việt Nam. Mặc dù Việt Nam cũng như phần còn lại của thế giới đang đối mặt với không it khó khăn cả về kinh tế và ngoại giao, thế nhưng mỗi nước chúng ta đều có thể chọn cho mình con đường đi để thành công. Tôi tin chắc tương lai của Việt Nam rất tươi sáng, tương lai này nằm trong tay chính Việt Nam, Việt Nam sẽ là người quyết định tương lai tươi sáng của đất nước mình. Mỹ cũng như các nước khác ở châu Á chắc chắn sẽ tiếp tục ủng hộ Việt Nam. Tôi hy vọng quan hệ Mỹ - Việt sẽ ngày càng tốt đẹp hơn trong năm tới và trong tương lai.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làng báo

“Chào mừng” Đại hội đảng XI:
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làng báo
Trềnh A Sáng
  
 1.  Buổi sáng không bình yên của Phạm Đức Hải

 
“Một chiều, anh Ba Đua tê lê phôn cho anh Đức Hải…”

Đã nhiều ngày trôi qua nhưng ông Phạm Đức Hải vẫn còn nguyên cảm giác sởn gai ốc khi nhớ về buổi sáng hôm ấy. Trong sự nghiệp “bỗng dưng làm tổng biên tập” của mình, ông đã không ít lần đối mặt với tình huống éo le, thậm chí nguy nan, nhưng chưa bao giờ sự thể lại đi tới một tầm mức kinh khiếp đến thế.

Đó là buổi sáng ngày 02/11/2010, buổi sáng mà tờ báo Tuổi Trẻ do ông đứng đầu đã có một nội dung khá chấn động. Trên trang nhất là hình ông nghị Nguyễn Minh Thuyết to đùng cùng dòng tít lớn: “Cần thành lập ủy ban điều tra vụ Vinashin”.

Điều tra Vinashin ở đây là điều tra Thủ tướng, tức là một kiểu luận tội Thủ tướng kiểu như đám dân chủ phương Tây!

 
***

Bối cảnh lúc bấy giờ là cuộc họp Quốc hội đang đến hồi nóng bỏng. Phe Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng dường như đang bị dồn đến chân tường. Uy tín của ông cựu y sĩ quân đội lung lay tận gốc.

Sau khi bác dự án đường sắt cao tốc do phe ông Dũng đệ trình, Quốc hội còn xới tung vụ bauxite Tây Nguyên và vụ đổ vỡ của Vinashin. Một trận bùn đỏ đâu đó tận bên Hungary tưởng đã nhấn chìm tiền đồ của “3D đệ nhị”. 

Ở Thành phố Hồ Chí Minh - thủ đô kinh tế, tài chính, thương mại của cả nước – một hiệu ứng “anti-3D” đã xuất hiện rầm rộ, với đỉnh điểm là Đại hội đảng bộ IX của thành phố.

Tại đây, Nguyễn Thanh Nghị - con trai của ông Nguyễn Tấn Dũng, đang làm lãnh đạo tại một trường đại học địa phương – chỉ được 15/400 phiếu bầu thành ủy viên. Đặc cách ra Bộ Chính Trị để đề cử ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, ông Nghị cũng chỉ được 2/15 phiếu của các thành viên chóp bu. Chống lại người con Thanh Nghị tức là một cách nói “không” với ông bố Tấn Dũng.

Báo chí - phần lớn được ông Trương Tấn Sang tiết lộ những thông tin này - dường như đoan chắc rằng Thủ tướng đã đến hồi mạt vận, nên các bài tường thuật họp quốc hội cũng chăm chắm vào những vấn đề “anti-3D”, vốn được coi là những đề tài ăn khách, hay như nhà báo trong cuộc Hồ Thu Hồng – tức blogger Beo – từng nói đó là “đề tài sang”.

Sang mà bà Beo nói có nghĩa là “sang trọng”, là “ăn khách”; nhưng “sang” cũng có nghĩa là “Tư Sang”, tức là những chuyện này do ông Trương Tấn Sang xì ra để “đánh” ông Nguyễn Tấn Dũng trong một cuộc chiến quyền lực đang đến hồi gay cấn, không thể khoan nhượng, ai cũng muốn tung chiêu độc hạ địch thủ ở đất kinh đô.
Dông dài một tí để thấy rằng cái trang bìa của báo Tuổi Trẻ vào sáng 02/11 là chấn động, nhưng cũng có những cơ sở vững chắc để nó xuất hiện, chứ không phải là chuyện “bỗng dưng nổi giận đùng đùng” như báo Thanh Niên trước đây với cái tít dại dột và bốc đồng (tất nhiên là lịch sử): “Hãy trả tự do cho các nhà báo chân chính”.

 
***

Buổi sáng hôm ấy, sau cuộc chạy bộ, một cú tắm nước ấm và một bữa sáng nhẹ nhàng, Phạm Đức Hải cầm tờ báo Tuổi Trẻ còn thơm mùi mực in lên, lòng thấy vui vui.

Trong sự nghiệp chuyển ngoặt từ cán bộ Đoàn, Đảng, tuyên giáo sang nắm đầu một tờ báo, ông chưa bao giờ thấy được một khí thế hừng hực như thế ngay tại tờ báo do ông làm CEO. Thậm chí có lúc, báo của ông làm rất tốt nhiệm vụ của một anh tuyên huấn và công an, chẳng hạn như với bài “Chuyện không bình thường” do một nhân viên an ninh văn hóa chấp bút và đề tên một độc giả rồi chỉ đạo báo Tuổi Trẻ đăng cách đây chưa lâu.

Giờ thì báo Tuổi Trẻ - dưới bàn tay của ông – đang tạo một ấn tượng ngoạn mục. Lòng ông hân hoan khi nghĩ rằng ấn tượng đó, bản lĩnh đó chắc chắn sẽ được đặt kèm tên ông.

Một cụm từ kiểu “ấn tượng Phạm Đức Hải”, “dấu ấn Phạm Đức Hải” không tệ chút nào. Tuổi Trẻ xưa nay luôn được gắn liền với tên tuổi Kim Hạnh và Lê Văn Nuôi. Lê Hoàng hoàn toàn không làm nên cơm cháo gì. Thế nên, một “ấn tượng Phạm Đức Hải” được thốt lên giữa lòng độc giả và đồng nghiệp là một viễn cảnh đầy cảm xúc.

Nhưng giữa cơn hân hoan, lòng ông cũng có chút gợn sóng. Báo Tuổi Trẻ đang đi một nước cờ mà tính chất mạo hiểm của nó thật là khó lường. Phe Ba Dũng đang xụ xuống, nhưng nếu một mai, ông ấy “rũ bùn đứng dậy sáng lòa” thì sao?

Chính trị thật khó lường. Năm xưa Nguyễn Việt Tiến đã xộ khám, tưởng chết đến nơi, ấy vậy mà một mai lại đĩnh đạc trở về, kéo theo bao án tù của nhà báo và công an đối thủ. Nguyễn Việt Tiến chỉ là con tép mà có thể làm được vậy thì giờ đây, một Ba Dũng vốn đầy thủ đoạn, nắm trong tay lực lượng công an, lật ngược thế cờ có gì là bất ngờ.

Mường tượng đến đây, ông Hải thấy chột dạ. Một cơn ớn lạnh chạy dọc cột sống, lên đến đỉnh đầu. Cảm giác bất an lúc ban sơ mơ hồ, nhưng càng rõ rệt hơn sau mỗi phút qua đi.
 
***

Giữa lúc ông Hải đang chìm trong mớ xúc cảm lẫn lộn, chợt chuông điện thoại reo lên.

Tiếng chuông quen thuộc hằng ngày, trong buổi sáng hôm ấy, là một thách thức thần kinh thực sự. Linh tính mách bảo ông đó là một cuộc điện đàm chẳng lành. Ông vừa muốn mở máy, lại vừa muốn lờ đi, không dám đối diện với thực tại. Sau mấy chục giây lừng khừng, ông dạn dĩ mở máy. Một số điện thoại lạ và một giọng nói lạ! Nhưng những lời phát ra từ đầu bên kia thì chẳng còn nằm trong hệ quy chiếu lạ quen nữa - đó là một thông báo thảm họa, một lời của tử thần.

Đầu bên kia, một người từ Hà Nội gọi vào, với lời lẽ trịch thượng. “Nguyễn Minh Thuyết là nguyên thủ quốc gia hay sao ông tương hình to tổ bố lên mặt báo thế? Báo Đoàn Thành phố muốn chống chính phủ hả?”, người kia tung ngay cú đấm chết chóc.

Ông Hải tái mặt, hai tay run cầm cập, đứng trân trối một hồi. Cũng may lúc đấy ông đang ở nhà, và một mình. Nếu không, cái bộ dạng của ông – một con người có vóc dáng nho nhã và nổi tiếng điềm đạm – sẽ là một “ấn tượng Phạm Đức Hải” – cùng tên gọi nhưng mang ý nghĩa đối nghịch với cái ấn tượng mà ông mơ hồ hình dung ban nãy - trước mắt các thuộc cấp tại Tuổi Trẻ vốn đang từng ngày thách thức khả năng làm báo của ông sẽ thật là thảm hại.

Sau cú điện thoại “trời giáng” ấy, ông Hải hối hả lên Lầu Xanh – tức tòa soạn Tuổi Trẻ ở ngã tư Phú Nhuận.

Trên đường đi, ông tranh thủ gọi điện cho một loạt thuộc cấp: Dương Thành Truyền, Vũ Văn Bình, Tăng Hữu Phong, Xuân Trung, Thạch Hãn, Đình Triều, Huy Thọ… Ông đang ở giữa một cơn khủng hoảng và ông cần đến những thuộc cấp này, để ông bớt cô đơn, và có thêm những ý kiến nhằm giải quyết khủng hoảng.

Trong số họ, Hữu Phong là cán bộ đoàn vốn quen với hoạt động hô khẩu hiệu, xếp hàng, nghiêm, nghỉ, tuýt còi và Huy Thọ chưa vững vàng lắm về mặt bản lĩnh, thì những người khác là có thể trông cậy được. Thành Truyền, vốn là bậc thầy về tuyên truyền đoàn hội, có thể đưa ra những giải pháp tháo gỡ tốt. Văn Bình dù không dính líu tới nội dung nhưng cũng có nhiều kinh nghiệm. Xuân Trung là một chuyên gia về nội dung. Thạch Hãn dù hơi kiệm lời nhưng đôi khi cũng có ý kiến hay. Đình Triều dầy thâm niên.

Giữa lúc cuộc họp khẩn sắp sửa diễn ra, Phạm Đức Hải nhận được lệnh miệng từ Ban Tuyên giáo Thành ủy triệu tập tất cả các chủ bút các tờ báo thuộc TP.HCM quản lý lên họp.

Có nhắm mắt, bịt tai thì ông Hải cũng biết được cuộc họp đó bàn về vấn đề gì. Có nhắm mắt, bịt tai thì ông cũng không né tránh được nó. Thế là ông giao lại quyền điều hành cuộc họp ở Lầu Xanh cho Thành Truyền, còn mình tức tốc trực chỉ Thành ủy.

 
***

Tại cuộc họp Ban Tuyên giáo Thành ủy, tinh thần lúc này không phải là bàn tới bàn lui, là những chỉ đạo định hướng, mà là mệnh lệnh.

Mệnh lệnh được ban ra là phải chấm dứt chỉ trích Thủ tướng, Chính phủ, chấm dứt phê phán Vinashin, bauxite… Tường thuật họp Quốc hội là phải đa chiều, trong đó nhấn mạnh những thành tựu đạt được của đất nước, những thành tích điều hành chính phủ của Thủ tướng, của các bộ trưởng… Sắp tới, khi Thủ tướng và các bộ trưởng đăng đàn trả lời chất vấn, báo chí cũng không được làm đậm những mặt tiêu cực, chưa được để làm hoang mang lòng dân, phải nêu bật các thành tựu để lòng dân phấn chấn hướng tới Đại hội XI…

Ông Hải không ngạc nhiên khi thấy nhiều vị lãnh đạo Thành ủy cũng có mặt chứ không chỉ có các cán bộ tuyên giáo như lâu nay. Đó thực sự là một cuộc họp khẩn để xử lý khủng hoảng. Các đồng nghiệp là chủ bút các tờ báo TP.HCM như Pháp Luật TP.HCM, Người Lao Động, Sài Gòn Tiếp Thị, Thời báo Kinh Tế Sài Gòn… cũng biết được tinh thần của cuộc họp ấy. Đa phần nhìn ông Hải bằng những cặp mắt ái ngại và chia sẻ.

Họp xong, ông Hải vừa chạy ra xe vừa gọi điện về tòa soạn lệnh “ban tác chiến khẩn cấp” tiếp tục ngồi đấy để ông có thể chỉ đạo kịp thời phương hướng hành động.

Và sự chỉ đạo của ông đã được thực hiện với một trang bìa Tuổi Trẻ xoay 180 độ vào hôm sau – tức ngày 03/11.

Đó là trang bìa với hình ảnh hai ông nghị “pro-3D” to chình ình, không kém hình nghị Thuyết vào ngày hôm trước. Chỉ khác ở chỗ, tít lớn và những lời nói của hai ông nghị này đều ngược lại hoàn toàn – theo chiều hướng bác bỏ ý kiến nghị Thuyết.

Với cú ngoặt 180 độ này, Tuổi Trẻ đã chính thức thay đổi chiến tuyến – từ Tư sang Ba – không phải từ nhân dân sang chính phủ như nhiều người lầm tưởng.

Sáng sớm 03/11, trên blog của mình, bà Beo – một nhân vật thuộc đám “pro-3D” – đã la toáng lên rằng “chưa bao giờ Tuổi Trẻ có một trang bìa hay như thế”. Đó là một lời reo mừng chiến thắng của bà Beo, khi Tuổi Trẻ quy phục Thủ tướng.

Ông Phạm Đức Hải thở hắt ra, chưa hoàn toàn nhẹ nhõm nhưng ít ra cũng đã tháo gỡ được phần nào nguy nan.

Sáng hôm ấy, Lê Đức Dục, Hà Thạch Hãn… lên Facebook buông những lời ai điếu, rằng làm báo thật là buồn, rằng cháu ngoan Bác Hồ…

Các thành viên Tuổi Trẻ, đặc biệt là những con người trẻ tuổi trong sáng, lại hát lên khúc tự giễu mình: “… Rằng Tuổi Trẻ nó thật lập trường, lập trường hơn cả công an”… như thuở xưa, khi Tuổi Trẻ đăng bài “Chuyện không bình thường” với giọng lưỡi sặc mùi công an.

Tuy nhiên, có một điều nằm ngoài dự liệu của ông Hải và sự suy xét của bà Beo – cũng như nhiều người khác – đó là một pha “xử lý kỹ thuật” của Tổng thư ký tòa soạn Xuân Trung.

Trong các bài tới, chúng tôi sẽ đề cập tới các vị Quang Thông ở Thanh Niên, Công Huynh ở Tiền Phong, Tâm Chánh ở Sài Gòn Tiếp Thị và nhiều người khác; chúng tôi cũng sẽ nói về ảo tưởng Hồ Thu Hồng, số phận Nguyễn Anh Tuấn, cuộc cờ của Trần Đăng Tuấn, những nhà báo “giả cầy” Đà Nẵng. Và tất nhiên, chúng tôi sẽ phân tích pha “xử lý kỹ thuật” của Xuân Trung.

Loạt bài chào mừng Đại hội Đảng XI còn tiếp tục với Phần 2 là những màn đấu đá thượng đỉnh, những cuộc thương lượng, thỏa hiệp sau cánh gà: Chiến dịch đả Ba Dũng của Tư Sang; Quả đắng và sự vớt vát cú chót của Năm Chi; Nông Đức Mạnh bị rút phép thông công; Bá Thanh mạt vận; đòn thù của Nguyễn Xuân Phúc…
 
 2. Cú đấm trong bóng đêm


Nhắc lại, buổi sáng ngày 03/11, báo Tuổi Trẻ đã quay ngoắt 180 độ so với ngày hôm trước. Trên trang bìa, họ chạy tít lớn: “Đừng vì Vinashin mà làm rắc rối thêm tình hình”. Bên dưới là hình hai đại biểu Quốc hội, cùng size với hình ông nghị Thuyết của ngày hôm trước. Chỉ khác là những thông điệp của hai ông này đối nhau chan chát với đề nghị của ông Thuyết.

Đại biểu Nguyễn Đức Kiên (Phó chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng) khẳng định Vinashin không phá sản. Còn đại biểu – tướng Bế Xuân Trường – Tư lệnh Quân khu 1, Bắc Cạn – thì nói rằng không nên lập ủy ban điều tra vụ Vinashin.

Thủ tướng lật ngược thế cờ ngoạn mục!

Dưới áp lực của những cuộc điện thoại, những lệnh chỉ đạo ngầm và nổi, Tuổi Trẻ buộc phải quay lưng lại với chính mình, đem tới những tràng cười sảng khoái cho đối thủ, những lời than thở của người yêu mến họ và sự chán nản của độc giả.

Trong hoàn cảnh bí bách cuối cùng ấy, thư ký Xuân Trung chỉ có thể với vát được tí chút “chất Tuổi Trẻ”. Đó là việc chú thích rõ ràng chức danh chính quyền và quân đội của hai vị đại biểu “pro-3D”.

Ăn cơm thủ tướng, được thủ tướng hoặc người của thủ tướng bổ nhiệm, thì dù là đại biểu quốc hội – mang tiếng là đại diện cho nhân dân, thì trước hết phải phò thủ tướng. Dạng đại biểu này nhan nhản ở Việt Nam, có lẽ nên gọi là đại biểu nằm vùng, tức là ăn cơm chính quyền, về nằm vùng trong nhân dân để chống lại nhân dân, dù được dân bầu.

Cú ngoặt của Tuổi Trẻ đánh dấu đỉnh điểm của cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng làng báo Việt Nam thời kỳ tiền đại hội.

Cơn ớn lạnh này không sôi nổi điên cuồng như thời PMU 18 với các ông Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Việt Chiến phải ra tòa và một loạt nhà báo bị rút phép thông công. Cơn ớn lạnh này âm thầm nhưng dữ dội, như một hồ nước mà bề mặt tĩnh lặng còn bên dưới chấp chứa những đợt sống ngầm quẫy đạp.

Trên thực tế, không có một cuộc bắt bớ rầm rộ với những màn buộc tội trắng trợn như ngày nào, nhưng một cuộc bố ráp – đúng ra phải gọi là khủng bố – đang được tiến hành đối với làng báo chí Việt Nam.

 
***

Buổi tối 13/10, thành phố mang tên Bác ồn ào náo nhiệt và nóng bức như mọi khi. Trước cổng số nhà 82, đường Võ Văn Tần, quận 3, một người đàn ông vừa qua tuổi thanh niên, và đã bắt đầu trở nên đẫy đà do những cuộc ăn nhậu tới bến, dừng xe bước vào. Ông đi vội vã, chỉ nháy mắt đã biến vào phía sau cánh cửa nằm dưới tấm biển “Nhà hàng Nhật Hạ”.

Bên trong, một căn phòng VIP với máy lạnh mở sẵn và hai con người ngồi sẵn đang chờ. Ông đảo mắt liếc qua, mỉm cười và chìa tay chào những con người đã mời ông đến nơi này. Những người kia đon đả, coi ông là thượng khách, hỏi anh ăn gì, dùng gì.

Người đàn ông ấy không ngờ rằng những kẻ vồ vập mình lúc ấy lại đang rắp tâm đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của ông và bữa nhậu hôm nay cũng là lần cuối cùng ông được ngồi phòng VIP. Chỉ vài mươi phút nữa, phòng VIP sẽ được thay thế bởi phòng tạm giam.

Giữa lúc cuộc nhậu đang đến hồi cao trào, với những lời đường mật đi kèm những lời bóng gió, thì một trong hai người kia nhảy thẳng vào vấn đề. Đó là khoản lót tay 220 triệu đồng để đổi lấy sự im lặng của người đàn ông đối với công việc làm ăn của tổ chức mà hai người này đại diện.

“Anh cầm tạm, có gì tụi em sẽ bổ sung sau”, người đề nghị vừa nói vừa chìa cọc tiền ra.

Sau một thoáng ngập ngừng, người đàn ông đưa tay hướng về phía những tờ polymer mang hình Bác Hồ đang tươi cười vẫy gọi.

Nhưng cũng chính lúc ấy, nụ cười Bác Hồ vụt tắt, sự vồn vã vụt tắt, thay vào đó là những khuôn mặt lạnh lùng của các đồng chí công an mặc thường phục như từ dưới đất trồi lên. Trong tích tắc, đôi cánh tay người đàn ông nằm gọn trong chiếc còng số 8. Ông bị bắt về tội tống tiền doanh nghiệp.

Tên ông là Phan Hà Bình – tức nhà báo Hà Phan – phó tổng thư ký tòa soạn báo Tiền Phong, tờ báo của tuổi trẻ, của Đoàn thanh niên Cộng sản Việt Nam.

 
***

Những người ngoài cuộc không hiểu sao một nhà báo có phần kỳ cựu như Hà Phan lại dại dột dẫn thân tới chỗ quán xá để nhận khoản tiền lớn như vầy. Đó là băn khoăn chính đáng và dễ hiểu của những người không hiểu ngóc ngách lắt léo của vấn đề.

Sự thực nó nằm ở chỗ, vụ bắt giữ ở nhà hàng Nhật Hạ là kết quả của một kế hoạch được chuẩn bị từ lâu. Nếu như vụ Hà Phan nhận tiền doanh nghiệp là chuyện “bắt tận tay day tận mặt” thì cũng có một sự thực khác: mẻ lưới này đã được những cán bộ an ninh kỳ cựu – dưới sự điều hành của một nhân vật được mệnh danh là “Beria của Việt Nam” – lên kế hoạch từ trước. Vụ bắt giữ tưởng chừng là “tiểu tiết”, “cò con” này là điểm khởi đầu của một kế hoạch phản công ở cấp cao nhất.

Ít ngày sau khi Hà Phan bị bắt, một số nhà báo khác được mời uống trà. Qua các kênh phi chính thức, công an hé lộ khả năng sẽ công bố các đoạn băng ghi âm lời khai của Hà Phan.

Trên blog của mình, blogger Beo – tức Hồ Thu Hồng – Tổng biên tập báo Thể Thao Tp.HCM nhưng đồng thời cũng là kênh phát ngôn không chính thức của công an Việt Nam – đã rêu rao về sự nhục nhã của những người làm báo. Bà bóng gió rằng một khi băng ghi âm lời khai Hà Phan được tung ra thì hàng loạt nhà báo đức cao vọng trọng sẽ trở thành những tấm gương tồi.

Rốt cuộc thì bằng ghi âm không được công an công bố, nhưng vụ việc lại có một diễn tiến hệ trọng khác.

Ngày 9/11, Cơ quan An ninh Điều tra cơ sở phía Nam của Bộ Công An đã gửi trát mời các vị Đoàn Công Huynh, Tổng biên tập báo Tiền Phong (nơi nhà báo Phan Hà Bình công tác), 2 trưởng ban của báo Tiền Phong là Nguyễn Bá Kiên – Trưởng ban Kinh tế và Phùng Công Sưởng – Trưởng ban Thời sự cùng ông Nguyễn Xuân Minh, Phó tổng biên tập báo Sài Gòn Tiếp Thị lên làm việc – thực ra là lên để điều tra và dằn mặt.

Tại cơ quan an ninh, những con người này được tách riêng ra làm việc với những cán bộ điều tra khác nhau. Các nhà báo bị triệu tập rất bất ngờ và ngồi trước họ là những điều tra viên cao cấp từ Bộ Công An, chứ không chỉ là những người ở cơ quan phía Nam này.

Ban đầu, những bằng chứng chống lại ông Huynh – qua lời khai của Hà Phan – được trưng ra. Đó là những lần bổ nhiệm sai của ông với những khoản tiền mờ ám mà ông nhận.

Thế rồi câu chuyện nhanh chóng chuyển hướng.

 
***

“Ai đã cung cấp cho các anh tài liệu vụ Vinashin?”

Giữa căn phòng thẩm cung đặc biệt với máy lạnh mở hết công suất, nhưng ông Đoàn Công Huynh toát mồ hôi. Sau lần áo sơ mi của ông, những giọt nước mằn mặn rơi thánh thót như giọt mưa thu.

Kể từ sau câu hỏi đó, trong vòng nửa tháng liên tục, ngày nào ông Huynh cùng các nhà báo kia cũng phải lên trụ sở cơ quan an ninh để trả lời những chất vấn xoay quanh vụ Vinashin.

Người tra vấn muốn biết ai đã cung cấp cho báo chí thông tin về sự thua lỗ của tập đoàn này mà suốt thời gian qua người ta đã sử dụng để chống lại Thủ tướng Dũng.

Những câu hỏi tua đi tua lại đó cho thấy người hỏi muốn biết thế lực nào đã chống lưng cho báo chí chống lại Thủ tướng Dũng. Thực tế, những người hỏi đã biết đích thị đó là ai, nhưng họ muốn có thêm những lời khai làm bằng chứng để phục vụ cho trận đấu đỉnh cao ở Bộ Chính Trị.

Đến lúc này thì ông Huynh đã biết rõ rằng vụ Hà Phan chỉ là cái cớ, những lần ông bổ nhiệm, cất nhắc sai hoặc những khoản tiền đen mà ông nhận chỉ là cái cớ triệu tập. Thực sự thì người ta muốn điều tra ông về vụ Vinashin.

Một con người cực kỳ nhanh trí, nhạy cảm như ông Huynh – người từng phụ trách mục giải đáp thắc mắc tuổi mới lớn với bút danh Chánh Văn trên báo Hoa Học Trò ngày nào – không mất nhiều thời gian để ngộ ra sự khủng khiếp của vấn đề. Ông thực sự đã trở thành một con tin trong cuộc đọ sức của những gã khổng lồ đang thao túng chính trường Việt Nam.

Khi đã nhận ra sự nhỏ bé mong manh của mình, ông buông xuôi, tuôn ra tất cả những điều mà người hỏi muốn có. Hạ cấp của ông là các trưởng ban Kiên, Sưởng cũng thế.

Lời khai được ghi âm, tức tốc chuyển ra Hà Nội.

 
***

Khi cuộc thẩm tra đối với các ông Huynh, Minh, Kiên, Sưởng đang được tiến hành thì đồng thời phe Ba Dũng cũng tung ra những thông tin úp mở để răn đe báo chí. Đó chính là lời giải thích cho sự quay đầu của Tuổi Trẻ cũng như các tờ báo khác.

Với những thông tin răn đe được tung ra một cách có chủ ý, tổng biên tập của các tờ báo hàng đầu Việt Nam như Phạm Đức Hải của Tuổi Trẻ, Nguyễn Quang Thông của Thanh Niên, Đặng Tâm Chánh của Sài Gòn Tiếp Thị… co rúm lại, không dám ho he điều gì bất lợi cho thủ tướng, cho dù phe Tư Sang vẫn không ngừng bắn tin cho báo chí kèm theo những lời trấn an quyết liệt.

Tuổi Trẻ của ông Hải từ chống Thủ tướng Dũng ra mặt giờ trở thành một tờ báo ba phải, thậm chí làm cái loa tuyên truyền cho ông Dũng.

Tổng biên tập Quang Thông của Thanh Niên vốn là một cán bộ Đoàn thì giữ đường lối trung dung, tăng cường các bài viết về Đảng, về đoàn thanh niên chứ không dám bàn đến những chuyện tiêu cực ở tầm vĩ mô nữa. Thậm chí Thanh Niên còn nêu cao lập trường, hăng hái tố cáo nhân viên ngoại giao Mỹ hành hung công an, tương tự như vụ scandal Tuổi Trẻ viết bài “Chuyện không bình thường” về ông Đại sứ Mỹ Michael Michalak cách đây chưa lâu.

Ở Tuổi Trẻ người ta không còn thấy chất trẻ như cách đây 3-4 năm trở về trước. Ở Thanh Niên người ta cũng không còn thấy sự dấn thân như ngày nào họ từng thể hiện với các vụ Năm Cam, “Hãy trả tự do cho các nhà báo chân chính”… Việc tường thuật họp Quốc hội từ đoạn Thủ tướng Dũng và nội các lên trả lời chất vấn trở về cuối là một màn đồng ca đơn điệu. Những bài viết tiền Đại hội XI và tường thuật Đại hội cũng là những dàn đồng ca đơn điệu, gồm toàn những lời lẽ sáo rỗng như “phát huy tinh thần”, “vươn lên tầm cao”, “bản lĩnh vững vàng”.

Buổi sáng thức dậy, độc giả Việt Nam cầm lên trên tay những tờ báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Người Lao Động, Hà Nội Mới… đã không tin nổi đó chính là những tờ báo mà họ từng yêu quý.

Nếu như ngày xưa người ta từng nói “Báo Nhân Dân là tờ báo mà không một nhân dân nào đọc” thì ngày nay người ta lại nói “Chỉ cần đọc báo Nhân Dân là đủ” vì mọi tờ báo đều là phiên bản của tờ Nhân Dân. Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Người Lao Động, Hà Nội Mới, Tiền Phong… đều là báo Nhân Dân cả.

Một tờ báo và một tổng biên tập được Tư Sang chống lưng, thường có những bài viết đầy chất gây gổ như VNN và Nguyễn Anh Tuấn cũng đã đầu hàng. VNN ưu tiên trang mục cho các vụ cướp giết hiếp, còn Tuấn “nát” thì đau đầu với mấy trò hacker và những tố cáo nội bộ.

Từ một vụ bắt giữ “nhỏ lẻ” nơi quán nhậu, các đạo diễn bên phía Ba Dũng đã làm nên một cuộc phản công ngoạn mục, bắt báo chí phải ngoan ngoãn vâng lời, chứ không chua ngoa như ngày trước, và qua đó có thêm bằng chứng chống lại Tư Sang trong cuộc đua quyền lực.

Đó cũng chính là lúc mà Ba Dũng từ thế bị dồn tới bờ vực với các vụ tàu cao tốc, Vinashin, bauxite… đã bật dậy, trở thành ông chủ của cuộc chơi.

 
***

Sau những cú đánh của phe Ba Dũng, bức tranh toàn cảnh báo chí ảm đạm hơn bao giờ hết. Trong cảnh tang thương ấy, ai cũng đau buồn.

Chỉ có bà Hồ Thu Hồng là hoan hỉ!

Ba Dũng thắng trong nỗ lực thâu tóm báo chí, và quan trọng hơn đã thắng Tư Sang trong cuộc chiến quyền lực. Phần tiếp theo sẽ là những khả năng đi hay ở của tổng biên tập các tờ báo lớn Việt Nam – đặc biệt là những người đã làm công cụ cho Tư Sang chống Ba Dũng những ngày qua.


Nguồn: