6/9/11

KHI TRÍ THỨC VIỆT NAM NHẬP CUỘC

 * ĐINH LÂM THANH *
Một số trí thức Miền Nam trước đây đã hăng say tình nguyện nối giáo cho giặc cũng như âm mưu với thành phần cộng sản nằm vùng nhằm phá nát hai nền Cộng Hòa. Kết quả cũng trắng tay theo số phận với đám Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, rồi và sau 1975, cũng bồng bế chạy trốn cộng sản ra nước ngoài. Tưởng rằng với một số vốn kiến thức, giới nầy sớm nhận ra được những điều hay lẽ phải, nhưng không ngờ 36 năm sau, trong đầu của họ vẫn là một đống bã đậu, không hơn không kém ! Như vậy trí thức tuy học cao hiểu rộng nhưng còn thua xa thành phần bình dân, tuy ít học nhưng họ đã thấy đâu là sự thật, đâu là con đường phải theo, phải đi để dấn thân tranh đấu nhằm đem lại tự do no ấm cho toàn dân. Thành phần mà giới trí thức xem là ít học đã bất chấp kẽm gai súng đạn và nhà tù, cam đảm tranh đấu xuống đường chống độc tài tham nhũng cũng như vùng dậy chống ngoại xâm Tàu cộng. Vậy ai hơn ai ? (xin bấm vào hình để xem trọn bài)

Xin nhắc quý vị, cộng sản đã xem trí thức như cục phân, nghĩa là một môi trường sinh dòi bọ khinh tởm nhất. Các vị trí thức không biết thân phận mình dưới con mắt cộng sản hay sao mà còn nghiêng mình dâng kiến nghị kính cẩn với những chữ thưa, trình, vâng, dạ…trong lúc tất cả người dân bình thường đều xem tập đoàn Việt gian Hà Nội là một bọn hiếp người, cướp của, tham ô, đồi trụy, lưu manh, gian xảo, bán đất bán biển lấy tiền bỏ túi. Tất cả mọi người trong nước cũng như hải ngoại, từ Việt Nam đến quốc tế đều đánh giá rằng, giới trí thức từ trước đến nay là những khối thịt biết đi, chỉ biết lo nghĩ cho cá nhân, gia đình nên trước mắt họ cuộc đời không có gì khác hơn là danh lợi và ích kỷ.

Hãy nhớ lại trước đây, trí thức núp bóng cha thầy, vác bị ăn mày bôi xấu chế độ, dụ dỗ con-nít-bà-già-trầu xuống đường quấy rối theo kế hoạch của cộng sản. Lợi dụng tự do của chế độ, trí thức thời đó hung hăng xuống đường không ngoài mục đích đánh phá hậu phương, đâm vào lưng chiến sĩ đang ngày đêm bảo vệ từng tấc đất Miền Nam, để cho lính cộng sản từ miền Bắc rộng đường xuôi Nam bằng cách xâm nhập qua vĩ tuyến 17 cũng như đường mòn HCM. Ăn phải bánh vẽ cộng sản, nghe lời xúi dục của tôn giáo…giới trí thức thời đó ráo riết đánh phá ngay từ trong quốc hội, do mấy tên dân biểu phản chiến cầm đầu, cho đến những tên cộng sản con lợi dụng môi trường đại học xuống đường náo động đường phố. Rồi khi đất nước mất, quan thầy cộng sản đã đãi ngộ gì cho đám trí thức nầy ? May mắn lắm là vài chân chạy giấy tờ, rồi trước sau cũng vất vưỡng kiếm ăn như thành phần chế độ cũ Miền Nam ! Suốt 36 năm an phận làm kẻ chiến bại, sống mặc cảm, chui rúc chạy trốn trước cao trào tranh đấu của toàn dân, giới trí thức quay mặt trước những lời kêu của dân oan, trước khí thế gậy gộc chống bọn công an của đồng bào cộng giáo, trước khí thế sôi sục của toàn dân trước việc bán đất nhượng biển của Việt gian cộng sản cho kẻ thù truyền kiếp là bọn Tàu ô phương Bắc.  

Sau 36 năm ngủ yên trong tủi nhục, may mắn thay người ta thấy vài vị trí thức tuổi đã xế chiều nhưng can đảm xuống đường ra mặt chống đối tập đoàn Hà Nội về tội bán đất nhượng biển cho Tàu cộng. Số còn lại đều mang danh trí thức nhưng hèn nhát sống chui rúc, né tránh trước các tội ác của bọn Việt gian cộng sản. Gần đây ngửi được tình thế, những nhóm trí thức nầy xếp hàng chờ lệnh để xin phép nạp lên bọn cầm quyền ‘kiến nghị’ hay lấp ló bên lề đường với một vài tấm bảng phản đối (Huỳnh Tấn Mẫn dẫn đầu !)…Ngày trước hung hăng bao nhiêu thì hôm nay lấp ló như chó ăn vụng bột. Có giỏi thì cùng xuống đường với tuổi trẻ, đòi hỏi bọn Việt gian cộng sản hãy từ chức, trao quyền lại cho toàn dân trước khi đất nước rơi hẳn vào tay kẻ thù Tàu cộng.

Việc nhân danh những nhà trí thức để nói chuyện phải trái với tập đoàn bán nước cộng sản là phước đức cho dân tộc và đất nước Việt Nam trong tình thế hiện nay. Nhưng, phải nói chuyện hoặc đối thoại thẳng thắng với tư cách của một người trí thức, yêu nước, hiểu biết đối với một tập đoàn gian dối, ù lì, bán nước hại dân chứ không thể dâng kiến nghị một cách kính cẩn gởi lên chính phủ (!!!) cộng sản qua lời lẽ của một nhóm người làm chính trị theo kiểu ăn xin. Lướt qua danh sách, nhiều người ở Paris nhận ra nhiều vị, cách đây gần 20 năm đã về Việt Nam đọc tham luận tung hô chế độ, có vị hoạt động trong nhóm Hòa Giải Hòa Hợp, hoặc có liên hệ chính trị mật thiết cũng như làm ăn với cộng sản và…thường ra vào Việt Nam như đi chợ.

Tôi thường kêu gọi việc tranh đấu dành lại tự do no ấm hạnh phúc cho toàn dân cũng như đánh đuổi ngoại xâm (Tàu cộng) thì phải chấp nhân khó khăn và phải hy sinh thật nhiều chứ không đơn giản bằng những hình thức van xin-khấn-vái-lạy-lục-kẻ-thù. Tôi cũng nghĩ rằng giới trí thức hải ngoại học cao hiểu rộng thì không dễ dàng gì thi hành rặp theo chỉ thị lỗi thời do Hà Nội dàn dựng đưa ra nước ngoài như chiêu bài Nối Vòng Tay Lớn, van xin ngụy quyền cộng sản qua tay một cộng sản cò mồi con trước đây. Xin ghi nhớ rằng Nguyễn Tiến Trung là con bài của cộng sản dựng nên để đưa ra hải ngoại với chủ trương van xin lạy lục Hà Nội ban phát một chút ân huệ tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam. Lá bài nầy bị cháy và tập thể cộng đồng người Việt Quốc Gia hải ngoại đã đồng loạt tẩy chay từ lâu.

Trở lại vấn đề, nhân danh trí thức để đặt vấn đề bán nước dâng biển của tập đoàn việt gian cộng sản Hà Nội là một việc làm khẩn cấp và cần thiết, nhưng khi đề cao vai trò và địa vị tập đoàn cộng sản bán nước hại dân Hà Nội đã làm không mang lại một kết quả tốt đẹp nào mà hoàn toàn bị phản ứng ngược. Có thể những vị trí thức đứng tên trong bản kiến nghị bị vướng mắc phải gia tài, nhà cửa, tiền bạc, công việc làm ăn, quyền lợi của tổ ấm thứ hai, thứ ba trong nước, hoặc đã dính chàm của tập đoàn cộng sản nên phải vội vã ký tên trong bản kiến nghị ?

Nếu quý vị có lên tiếng thì xin hãy lập một bảng cáo trạng ghi rõ tội tày trời với những lời chất vấn yêu cầu tập đoàn cộng sản trả lời công khai trước dư luận quốc nội cũng như quốc tế về những vấn đề sau :

- Vụ nhượng biển và các vùng đảo Hoàng Sa Trường Sa do già Hồ và tên Pham Văn Đồng ký tên cũng như Hà Nội đồng lõa xác nhận với Liên Hiệp Quốc bề rộng hải lý của bờ biển Việt Nam rập theo chỉ thị của Tàu cộng.

- Vụ bán các vùng đất giáp ranh giới trung cộng để nhận 2 tỷ Dollars của Bắc Kinh chia nhau đút túi.

- Việc trải thảm cho Tàu đỏ vào xâm nhập Việt Nam đồng thời mời Tàu qua cộng trồng người, gây giống với một số thiếu nữ nhà quê Việt Nam.

- Vấn đề Tàu cộng đưa văn hóa vào thay thế văn hóa cổ truyền Việt Nam trong mưu đồ làm nền tảng cho một chương trì đô hộ dài hạn.

Nếu Quý Vị đứng thẳng người lên để vạch tội đảng Việt Gian cộng sản thì những ai là người yêu nước, những ai ngày đêm trăn trở cho số phận Quê Hương đều phải cúi đầu kính phục. Nhưng tiếc thay chuyện nầy không xảy ra với một nhóm gồm chỉ có 36 người. Nói theo quan niệm của Quý Vị, trí thức phải là thành phần khoa bảng thì Người Việt Quốc Gia trên các vùng đất tự do chúng ta có trên năm trăm (500.000) ngàn người đã tốt nghiệp Đại Học từ cấp cử nhân trở lên. Như vậy không thể xem ‘kiến nghị’ của 36 trí thức trên đây là đại diện cho cộng đồng người Việt hải ngoại. (Rất tiếc nhà văn Doãn Quốc Sĩ, một người tôi kính trọng, không hiểu tại sao lại dính vào danh sách nầy).

Tóm lại trí thức Việt Nam đã ngủ mê một giấc dài gần 40 năm, đến chừng cảm thấy thời cơ thuận tiện thì mắt nhắm mắt mở trở mình ra quân cầu tài….Tưởng rằng quý vị trí thức nầy sẽ làm được gì lợi ích cho dân tộc và đất nước…nhưng ngược lại, kiến nghị của Quý Vị đã trở thành một trò cười cho thiên hạ.

Đinh Lâm Thanh
Paris, 05.9.2011

GIÁO HỘI KIỂU VIỆT NAM

http://www.hvhnvtd.com/
* NGUYỄN VĂN LỤC * 

Một người bạn thân trong giới truyền thông đã gửi cho tôi bài báo của ký giả BaLan Jacek Dziedzina, dài 16 trang, đăng trong tờ "Khách Chủ Nhật" sau chuyến sang VN kéo dài gần một tháng. Bài báo được đăng cách đây hơn một năm, nhưng như thể các điều nhà báo trình bày còn " nguyên vẹn như thể chuyện xảy ra mới đây".
Nhiều điều được trình bày trong bài báo làm tôi thú vị và cảm hứng từ bài viết của ký giả Ba Lan. Vì thế tôi xin dùng lại tựa đề của ông: Giáo Hội kiểu Việt Nam.

Vâng, quả thực có một Giáo Hội kiểu Việt Nam- không giống bất cứ giáo hội nào trên thế giới-.

Đó là Giáo Hội hầm trú thời xưa và nói theo danh từ bây giờ là một Giáo Hội Chui.
Thật ra trong một xã hội ít người mà nhiều ma, không cách gì người ta có được cuộc sống bình thường. Sống là người tử tế là điều không dễ gì.
Trong một xã hội toàn trị tuyền những ma cả- không phải ma cà rồng, mà là người biến thành ma, có đủ tay chân- người ta giống như những con lươn, con trạch, sống chui, sống lủi để tồn tại, sống "bên lề pháp luật".
Nói đúng ra, có một thứ luật pháp của nhà cầm quyền và có một luật lệ bất thành văn của người dân.

Vì thể nảy sinh ra rất nhiều hiện tượng chui: buôn bán chui, giấy tờ chui, bằng cấp chui, làm chui. Ngay cả Đi chui và Học chui, Tu chui.
Khi tôi về VN cũng trên dưới 10 năm, tôi đến thăm dòng Chúa Cứu Thế ở đường Kỳ Đồng. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thích thú như một khám phá vì cái gì ở đây cũng chui cả.
Cha CĐT dẫn tôi đi coi nhà sách ĐMHCG -vẫn kể như xưa- ngoài tranh ảnh tượng Chúa, tràng hạt bày công khai. Điều mà nhà nước cấm là các sản phẩm in ấn. Tôi nhận thấy khá nhiều sách mới in mà đáng lý ra không được phép in. Đọc các tài liệu chính thức của Tổng Giáo phận Sài Gòn, TGM Nguyễn Văn Bình năm lần bảy lượt làm đơn xin phép in cái này, cái nọ, như in một Bản tin địa phận. Họ hứa rồi không cho và cứ thế kéo dài cả 10 năm trời đến khi TGM chết cũng chưa nhận được giấy phép.

Tôi tò mò hỏi cha CĐT, mấy cái này có giấy phép để in không? Dĩ nhiên là không. Không mà vẫn cứ in, in thì phải bày bán công khai. Người ta biết hết chứ, nhưng cứ để yên cho làm. Cấm thì cấm đó là lệnh trên. Nhưng để cho in, xuất bản là chuyện khác.
Nhà dòng, cũng theo cha CĐT, có gần 100 tu sinh. Ban ngày, ai về nhà đó. Đi làm, ngay cả đi làm thuê, làm mướn để kiếm sống. Ban đêm tụ lại sinh hoạt, cầu nguyên, học hỏi ..Phường khóm chắc cũng biết chứ. Vấn đề là để yên hay không để yên. Vấn đề là ngoại giao, có thể là phải quấy một chút ..Muốn khó thì thật khó, mà muốn dễ cũng thật là dễ.
Nói chung, lúc nào người dân cũng ở trong hoàn cảnh phạm luật, bất hợp pháp. Vì thế  được gọi là chui. Đi bất cứ đâu Hà Nội, Sài Gòn, Hải Phòng, vịnh Hạ Long, xuống Cần Thơ, quay ngược ra Vũng tàu, lộn ra Nha Trang, lên Đà Lạt. Đi xe lửa, đi xe đò, ngủ khách sạn, đi thuyền, đi đò. Ăn uống, mua bán, giải trí, ngồi quá cà phê, chạy xe trên đường phố qua ngã tư đèn đỏ, hay chạy ngược chiều...ngay một người bán hàng rong bán hàng vô tội vạ, buôn bán lớn, buôn bán nhỏ.  Chỗ nào cũng vi phạm pháp luật,  việc làm nào dù lớn hay nhỏ cũng phạm pháp cả.
Vì thế bất cứ cái gì cũng bất hợp pháp- ngay cả cái hợp pháp cũng có thể biến thành bất hợp pháp-. Nhưng cách nào cũng có thể mua được luật pháp hoặc qua mặt luật pháp.
Giáo hội công giáo Việt Nam qua từng thời kỳ, từng giáo phận, từng giáo xứ, từng giám mục, từng linh mục mỗi ngày phải đối phó, phải suy nghĩ tìm giải pháp "nát óc" cho những vấn đề chính ra là bình thường.

Ở Việt Nam cái gì cũng là vấn đề cả, ngay cả cái không có vấn đề.
Anh phóng viên Ba Lan muốn đi thăm một người muốn gặp, cũng phải nghĩ "nát óc" để làm sao qua mặt được công an chìm.
Vậy mà vẫn không qua nổi, câu chuyện sau đây của anh kể lại hay quá, tôi không thể không trích dẫn thêm vào bài:
Hoặc chồng, hoặc nhà nước
Chỉ có điều là những thứ ấy không phải là di vật quá khứ còn sót lại.
- Em hoàn toàn tin tưởng vào Đảng – Hiền, cô sinh viên Hà Nội nhanh chuyện và hồ hởi nói chuyện chính trị. Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế bên hồ Hoàn Kiếm ngay giữa thủ đô, địa điểm ưa thích của các bộ ảnh cưới và các bài tập tai-chi buổi sáng. Hiền bỗng dưng xuất hiện không rõ từ đâu và hỏi có thể ngồi cùng hay không.
- Em nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho đất nước cũng như cho sự ổn định của nó nếu chỉ có một đảng cầm quyền mà thôi – cô nói hình như rất thật. Cô học lịch sử và muốn sau này làm giáo viên. Nhà nước bỏ tiền đào tạo các thầy cô giáo và sĩ quan công an tương lai nên Hiền không phải ưu tư chuyện kinh tế. Kết thúc đại học, cô cũng không phải lo sẽ không có tiền để sống. Giáo viên tại Việt Nam đang có giá. Rất lạ rằng giáo viên giảng dạy ở nông thôn kiếm nhiều tiền hơn là thành thị: khoảng 8 triệu đồng Việt Nam, tức là trên dưới 400 đô-la một tháng. Giáo viên ở thành thị chỉ kiếm được nửa khoản tiền đó. Hiền nói rằng chính quyền muốn bằng cách đó khuyến khích giáo viên đi dạy ở vùng xa. Còn giáo viên thành thị đằng nào cũng có nhiều cơ hội kiếm thêm bằng nghề khác.
- Còn anh, anh làm nghề gì? – Hiền hỏi. Tôi trả lời trống lảng.
- Thế anh có phải công tác khi di chuyển thế này hay không? – tôi cảm giác hình như cô bé thùy mị này đang tự bộc lộ mình là ai sau mỗi câu hỏi. Và hình như cô ta càng lúc càng mất tự tin khi tôi là người cầm trịch câu chuyện.
- Thế nếu cô phải chọn giữa trung thành với nhà nước và trung thành với chồng thì sao? Tôi hỏi và thấy cô nở nụ cười hoảng sợ và kín kẽ liếc mắt sang bên.
- Em sẽ chọn nhà nước – cô nói với giọng điềm tĩnh.
- Thế nếu nhà nước luận tội oan cho chồng của cô, bỏ anh ấy vào tù vì bất đồng quan điểm thì sao? rõ là tôi đang tra tấn cô sinh viên. Cô không còn trả lời như máy tự động nữa.
- Có lẽ em sẽ chọn nhà nước – hình như mặt tôi lúc đó trông bi thảm lắm thế nên cô sinh viên lại nói
- Nhưng nếu em tin chồng, em sẽ thỉnh cầu nhà nước thả tự do cho chồng.
Tôi xin lỗi cô sinh viên để lánh sang một bên nhấc điện thoại. Trong lúc nói chuyện, tôi thoáng thấy Hiền không còn giữ ý gì mà nháo nhác nhìn sang một hướng như thể đang tìm ai đó dù trước đó cô nói rằng không chờ ai cả.
Đó mới là cuộc sống thực- cuộc sống với nhiều mưu mô gian trá, rình mò trong chế độ công an trị.

Vai trò giáo hội-  Hay là vai trò giáo hội kiểu Việt Nam
Giáo Hội VN là giáo hội đặc biệt và duy nhất trên thế giới này. Nó tồn tại được là do sự ứng xử khôn ngoan- nhưng cương quyết- đối đầu và tương nhượng.
Vai trò sống còn của giáo hội tùy thuộc vào người chủ chiên rất nhiều- Chủ chiên đạo hạnh, chủ chiên khôn ngoan, chủ chiên càng trải qua nhiều thử thách gian nan như phải chui thì càng có dấu hiệu giáo hội nói chung được nhờ.
Và vì thế, những cái chính thức, cái công khai được nhìn nhận, cái hợp thức hóa trong một xã hội ma như thế lại đáng ngờ vực. Tệ hơn nữa là dấu hiệu suy thoái, nhu nhược, luồn cúi đồng lõa với cái xấu ..
Cái Desperate plight of Catholics in Viet Nam mà người ta muốn nói tới ở đây là tình trạng một hàng giáo phẩm bị lũng đoạn đưa đến một cái nhìn không mấy lạc quan về Giáo Hội VN chính thống !!

Điều mà những người quan tâm đến Giáo Hội lo ngại, chính là tổ chức Giáo hội thông qua những Hội đồng, những cơ chế, những chức danh, những người lãnh đạo chứ không phải mấy linh mục chui.
Chui là điều không tránh được và là điều bình thường và là sức mạnh tinh thần của giáo hội hầm trú.
Nỗi lo đến tuyệt vọng nằm ở chỗ khác chứ không phải ở chỗ ấy. Người ta càng chúi mũi dùi vào mấy linh mục Chui thì đó là mục tiêu giả, đánh giả.
Bởi vì những con người ấy, nó tượng trưng cho Giáo Hội Kiểu Viêt Nam.

Đòi hỏi hợp pháp hóa một linh mục chui trong những tình thế bất khả kháng là một đòi hỏi trẻ con và ngớ ngẩn của một tình trạng lão hóa không khôi phục!!
Xin trích dẫn bài của ký giả Ba Lan làm bằng cớ:
30 năm để thụ phong linh mục
"Cảnh vận hành trên đường phố Hà Nội phải được cho vào Danh sách Di sản Thế giới UNESCO. Kể cả ở những vùng Cận Đông, tôi cũng chưa bao giờ chứng kiến sự hỗn loạn trong phương cách vận hành tương tự như trên đường phố Việt Nam mà không gây tai nạn. Trong chuỗi xe gắn máy bất tận có khi có xe chở tủ tường cao hai mét hoặc mang con lợn ỉn bị trói đạp chân tứ phía, hoặc đèo theo dân du lịch thèm ấn tượng. Tất cả di chuyển theo phương cách giản đơn: tài xế không cần nghĩ có đi được hay không, mà chỉ quan tâm có cần đi hay không. Điều đó lý giải vì sao các ông tài lái xe máy ngược dòng đường một chiều hoặc len lỏi trên vỉa hè giữa các quán ăn di động với đống ghế nhựa.
Trên một trong những ngả đường đông đúc nhất, ngay cạnh trung tâm của khu phố cổ là thánh đường Giuse xây từ hồi Việt Nam còn là thuộc địa Pháp. Đang giữa tuần nhưng cứ một lúc lại nghe tiếng cọt kẹt của ghế gỗ khi có người rời điện thờ hoặc vừa an tọa.

Phần lớn đều là người trẻ. Chủ quản thánh địa, linh mục Antoni nói: chỉ riêng tại giáo phận này đã có tới 100 người tuổi trưởng thành nhập đạo mỗi năm còn riêng tại Hà Nội thì 300 mỗi năm. Vị linh mục ngạc nhiên bởi khuôn mặt ngỡ ngàng của tôi. Người dân tới đây rồi nghe được lời Chúa từ ngoài qua loa phóng thanh hoặc vào bên trong dự bài đọc, thấy hàng xóm láng giềng mình là dân công giáo và thế là người ta cũng muốn được là một thành viên trong cộng đồng công giáo – linh mục giải thích với tôi vì sao con số người nhập đạo lại lớn vậy. Trên toàn Việt Nam, khoảng 40 ngàn người tuổi trưởng thành nhập đạo làm con của Chúa mỗi năm – những người có liên hệ với Giáo hội Việt Nam cho biết.

Tại Hà Nội, nhà dòng được chia làm hai khu bởi số người muốn học quá đông. Một khu có tới 168 chủng sinh học, một khu 150. Không thiếu người muốn thụ phong linh mục nhưng nhà nước hạn chế số chủng sinh được chúng tôi nhận vào nhà dòng – linh mục Antoni giải thích. Tuy vậy, có những học viên nhà dòng tại Hà Nội xuất thân từ các tỉnh khác không có nhà dòng, hoặc số lượng chủng sinh bị hạn chế khiến họ không thể nhập học để sau đó làm linh mục. Kể từ năm 1954, khi người cộng sản nắm quyền tại Bắc Việt và đuổi người Pháp đi, tới tận năm 1989 không một nhà dòng nào được hoạt động hợp pháp. Đôi khi có các hoạt động của một số đơn vị đơn lẻ với hạn chế nhập học, 6 năm mới có một học viên được nhập. Các vị linh mục tương lai phải học tập trong bí mật, như một trong những giám mục chúng tôi được gặp ở miền Bắc. Chúng tôi hẹn gặp lúc tối muộn, linh mục nhắc chúng tôi đừng để lộ tên ông.
- Dẫu sao người ta vẫn biết các anh đang ở chỗ tôi – vị linh mục nói một cách điềm tĩnh.
- Các linh mục liên tục bị theo dõi, họ biết chúng tôi làm gì, đi đâu, gặp ai – linh mục liệt kê.
- Nhưng tôi chẳng sợ– linh mục nói tiếp.
- Bởi riêng tôi đã phải chờ 30 năm để được thụ phong linh mục ông nói với ánh mắt của một chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm. Ông nhập chủng viện năm 1958 nhưng chỉ một năm sau đó phải rời về nhà riêng. Như vậy vẫn chưa là gì so với hầu hết bạn bè ông từng bị đẩy vào trại tập trung chỉ bởi bày tỏ ý nguyện muốn nhập học nhà dòng. Vị giám mục này tới tận những năm 90 mới được thụ phong linh mục. Ngày nay, nhà dòng được phép mở cửa nhưng lại bị gây phiền bởi các hạn chế giả tạo: từ 7 tới 10 học viên mỗi năm tùy giáo phận. Thế nên các linh mục tương lai vẫn phải tu luyện bí mật hoặc tu luyện ở nước ngoài rồi thụ phong linh mục ở nước ngoài".

Chia xẻ với những kinh nghiệm đắt giá ấy của giáo hội Hầm Trú trong những tình huống mà khi viết những dòng này, giáo hội VN vẫn ở trong tình trạng báo động đỏ.
Đặt vấn đề chính thống hay chính đáng với một linh mục chui đang ở trong tình thế tranh đấu và đối đầu hoặc bôi nhọ một linh mục đã từng vào tù ra tù nhiều lần-hầu như phân nửa cuộc đời- hoặc có những lời lẽ biếm thị với một linh mục trẻ đáng tuổi con cháu có bề dầy tranh đấu bất khả nghi- đối với tôi là một điều xúc phạm không tha thứ được.

Vì thế, tôi không muốn tranh luận hoặc biện bạc hơn thua từng câu từng chữ với bất cứ ai "đi ngược dòng" hoặc không đồng chính kiến.
Tôi không muốn chõ mõm vào những chỗ không cần thiết phải chõ mõm vào. Hãy để cho sự việc tự nó giãi bày.
Về trường hợp cha Khải, xin ghi lại những dòng của nhà báo BaLan khi gặp ông ở xứ Thái Hà :
Giáo xứ của “những kẻ phản động”
Cha Peter Nguyễn Văn Khải nhiều lần giám chắc với tôi qua sms: “Đừng sợ, Chúa bên ta, chúng ta đâu có hãi sợ”, để trả lời cho quan ngại của chúng tôi liệu chúng tôi có gây thêm phiền toái khi lui tới thăm dòng Chúa Cứu Thế. Tất nhiên không phải lo cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ trở về Ba Lan còn những người chúng tôi gặp gỡ phải ở lại Việt Nam. Giáo xứ Thái Hà có lẽ là cộng đồng công giáo được biết tới nhiều nhất tại Việt Nam. Và cũng là một trong những giáo xứ bị chính quyền cảnh giác nhất. Chúng tôi tới hẹn bằng taxi nhưng không nói với bác tài xế địa chỉ mà yêu cầu ông đổ vài trăm mét trước điểm hẹn.
- Chúng vẫn biết là các anh đang ở đây cha Peter cười như vừa kể chuyện khôi hài độc đáo, chỉ cho chúng tôi xem máy camera treo trên cột. Trong phòng gửi đồ của nhà dòng, chúng tôi ngỡ ngàng được xem các tấm hình đã từng thấy từ trước với các giáo dân bị đánh ở Đồng Chiêm hồi tháng giêng vừa qua khi công an và quân đội tuân lệnh chính quyền trung ương phá hủy thánh giá trên đồi nghĩa địa. Máu đã chảy nhưng may thay không ai thiệt mạng. Các cha dòng Chúa Cứu Thế và các giáo dân đã tới Đồng Chiêm động viên dân chúng để rồi cũng bị đánh.
Thái Hà, lễ mi-sa buổi tối giữa tuần mà nhà thờ chật người trẻ tuổi. Kể cả khi tính rằng 60% xã hội Việt Nam là những người chưa tới 35 tuổi thì con số người trẻ có mặt trong nhà thờ vẫn là điều đặc biệt. Vào Chủ Nhật, có tới 8 lễ mi-sa được cử hành cho khoảng 2 ngàn giáo dân mỗi lễ. Tại một trong những tòa nhà hiếm hoi chưa bị chính quyền chiếm dụng của dòng Chúa Cứu Thế, một vài thân hữu đã chờ sẵn. Luật sư Lê Quốc Quân, có liên hệ với giáo phận, từng du học tại Hoa Kỳ. Sau khi trở về Việt Nam anh bị tịch thu hộ chiếu bởi trong thời gian ở Châu Âu anh từng có những phát biểu phê phán chính quyền cộng sản. Anh cũng phải ở trong tù một thời gian.
- Tôi đã quen với việc thỉnh thoảng tôi lại nằm trong sự quản lý chặt chẽ, nhiều khi tôi phải vắt óc tính sao ra khỏi nhà mà không bị phát hiện – anh nói với nụ cười trên môi. Tất cả mọi người trong nhóm này đều nói với sắc tươi sáng khi liệt kê những hiện tượng chính quyền miệt thị và trù dập. Vị truyền đạo, Antoni Nguyễn Văn Tang (cứ hai người Việt thì có một mang họ này, hưởng họ dòng vua Nguyễn) đang ngồi bên tôi cũng như vậy, anh đồng ý với tất cả những gì mọi người nói và mang kèm nụ cười sáng. Ảnh chụp anh bị đánh không lâu trước đây bởi muốn tới Đồng Chiêm từng được truyền đi khắp miền thế giới.

Phần lớn đất đai của giáo xứ Thái Hà đã bị nhà nước tịch thu. Cũng tại đây, các cuộc biểu tình khổng lồ đã xảy ra khi chính quyền lại viện cớ xây công viên để đòi lấy đi một cách bất hợp pháp mảnh đất. Vào năm 2008, một số giáo dân Thái Hà trong phiên tòa giả tạo bị kết án tù bởi tham gia “chống chính quyền”. Hàng ngàn người cầm nến cầu nguyện đòi thả tự do cho những người này. Các cha dòng Chúa Cứu Thế thì bị luận tội “lật đổ chính quyền”. Kể từ đó, giáo xứ Thái Hà liên tục bị giám sát. Những người Việt trong cuộc gặp gỡ mang cho chúng tôi xem các mảnh thân thánh giá bị phá nổ và lọ đựng hơi cay công an dùng để chống lại các giáo dân biểu tình. Trên lọ hơi cay, hàng chữ khắc rõ: Bộ Công An sản xuất. Anh luật sư hỏi địa chỉ e-mail của tôi. Tôi ghi địa chỉ lên giấy đồng thời cảm giác không khí xung quanh có phần căng thẳng. Có ai đó tiến tới vị luật sư nói lại tin gì đó. Vị luật sư nhanh chóng xé tờ giấy tôi đưa rồi nhét chúng vào sau ghế với tư thế bất an rồi ra hiệu cho chúng tôi hiểu rằng chúng tôi nên rời nơi đây.
Chúng ta liên hệ sau – với vẻ xao động mỗi lúc một tăng. Tôi kịp ghi lại địa chỉ của anh.
Đoạn trích dẫn sau đây cho thấy con người và hành trạng của cha Khải như thế nào. Ông cho biết chỉ mới gần đây sau 10 năm chịu chức, ông mới trở thành linh mục hợp pháp. Và trong giấy tờ vẫn ghi ông là một nông dân!!
Giữa một linh mục Nguyễn Văn Khải chui và bất hợp pháp và một Nguyễn Văn Khải hợp pháp có điều gì khác biệt? Và cái khác biệt đó có gì quan trọng đối với chức vụ linh mục?
Cũng xin mời bạn đọc theo dõi bước đường đi tìm Sự thật của Giáo hội Việt Nam ở vùng Sơn La của phóng viên Ba Lan mà chỉ  một việc dám đi lễ nhà thờ đã được coi là một hành vi can đảm.
Giáo hội hầm trú vẫn tồn tại ở Việt nam và sẽ còn những linh mục chui như thế bao lâu còn chế độ Cộng Sản.Va-ly đã chuẩn bị sẵn
Cha Khải nhiều khi gây cảm giác là mấy cái bẫy cộng sản giăng ra không làm cho ông mảy may bận tâm. Tuy vậy, hai ngày sau, khi chúng tôi đi Lạng Sơn, gần biên giới Trung Quốc, cha mời ba giáo dân cha tin tưởng đồng hành. – Hễ mỗi lần đi xa, cha đều đưa các anh ấy đi theo phòng khi bị công an bắt giữ. Hoặc có khi cha di chuyển bằng taxi với anh tài người công giáo. Nhiều khi công an giữ xe dọc đường, kéo anh tài xế sang một bên rồi hỏi hết chuyện nọ tới chuyện kia, để sau đó anh tài xế lại kể hết cho tôi nghe – vị linh mục nở nụ cười rốt ráo. – Trong phòng mình ở giáo xứ, cha luôn có vài món đồ đã xếp sẵn, trong trường hợp nhỡ chúng muốn tới đưa cha đi. tôi sẵn sàng ngồi tù và chẳng sợ bị đi tù – linh mục nói giọng chắc nịch. Ông làm linh mục 10 năm nay nhưng trong một thời gian dài chính quyền không công nhận điều đó.
- Chỉ mới gần đây tôi mới làm linh mục một cách hợp pháp nhưng trong chứng minh thư của tôi người ta vẫn ghi tôi là nhà nông chứ không phải linh mục – vị linh mục cười lớn. Cha bề trên đề cử ông đi Rôma để theo học thần học thế nhưng chính quyền giữ hộ chiếu của ông, không cho ông đi. Cho tới tận hôm nay, hộ chiếu của ông chưa được hoàn lại.
- Chắc chắn nếu giờ tôi mà muốn đi nước ngoài, thế nào chúng cũng cho đi nhưng khi trở về, chúng sẽ không cho tôi nhập cảnh, chúng muốn tống khứ những người như tôi– vị linh mục nói. Ông hồi tưởng hai vị linh mục cũng dòng Chúa Cứu Thế bị mất tích trong trại tập trung những năm 50 tới nay không tìm được xác. Một trong hai người đó, truyền giáo Marcel Văn có thể sẽ được phong thánh tới đây. Trong trại, ông đã bị công an đánh cho tới chết vì muốn hỗ trợ tâm linh cho tù nhân cùng trại.
- Phần lớn các trại tập trung đã được tụi cộng sản gỡ hủy để xóa bỏ tội ác trước kia. Thế nhưng cả đất nước chúng tôi là một trại tập trung khổng lồ – cha nói và trên mặt không còn lưu lại nụ cười.

Giữa búa và liềm
Lạng Sơn nằm giữa hai luồng ảnh hưởng rõ rệt, giữa cộng sản Việt Nam và cộng sản Trung Quốc. Lạng Sơn bị hủy hoại thời Trung Quốc xâm lược năm 1979. Đây cũng chính là nơi Hồ Chí Minh từng sống và sáng tác, thế nên chính quyền nơi đây mới mặc niệm ông Hồ bằng nhiệt huyết khó thấy trong quyết tâm nhấn chìm tôn giáo. Nhà thờ tại giáo xứ Bin bị tàn phá năm 1979 đã được xây lại nhưng giáo dân ở đây thì hiếm như thuốc bổ. – Người dân hãi sợ, chính quyền gây sức ép để dân không tới nhà thờ – một trong những người sống trong những căn nhà nặn từ bùn gần nhà thờ nói vậy. Anh là một trong số ít các thanh niên dũng cảm xuất hiện trong nhà thờ. Chủ chăn giáo xứ từng là quân nhân. Ông rời quân ngũ bởi thấy quân ngũ, như ông nói, không giúp giành công bằng mà chỉ phụng sự đám cầm quyền. – Còn tôi lại muốn sao phụng sự Chúa và người dân – linh mục nói. Không phải ông không từng gặp cản trở, ông từng phải chờ 2 năm để được nhập học nhà dòng.
Ở những vùng Lạng Sơn ta nhìn thấy rất rõ thành quả kinh tế Việt Nam được thế giới trầm trồ thán phục chẳng có liên quan gì tới mức sống của hầu hết người dân. Chúng tôi đứng trên đỉnh núi Minh, 1,100 m trên mực nước biển cận kề với biên giới Trung Quốc. Ba công nhân xây dựng đang quay vần trong đống vữa và gạch. Họ kiếm được 5 đô-la cho một ca 10 tiếng đồng hồ lao động. Tức là 1 PLN (tiền Ba Lan – BV) cho một giờ. Và họ không biết rõ mình đang xây cái gì. Có người đặt họ làm là làm thôi, 5 đô-la đâu phải dễ nhặt được giữa đường.
- Tụi chúng nó vẫn tới và gặng hỏi nhiều chuyện – một trong các thầy (sinh viên thần học – BV) nói. Vị giám mục của chúng tôi phải trình diện và bị công an tra hỏi. Hôm nay có vẻ êm thấm hơn nhưng bọn họ đang giám sát mọi chuyện. Thế nhưng trong lòng chúng tôi không thể có chỗ cho hận thù. Họ phải hiểu được rằng đấng ban niềm tin cho chúng tôi là tình thương, và tình thương đó sẽ có ngày chiến thắng.
Linh mục Peter thì hoài nghi nhiều hơn:
- Tôi không tin Việt Nam có thể có cách mạng nhung. Các nước Á Châu mang truyền thống chuyên chế quá lâu. Tuy vậy, các đội ngũ trí thức không thuộc hàng công giáo có nhận thấy những dấu hiệu tích cực xuất hiện trong cộng đồng công giáo. Nhóm trí thức đó nói giáo dân là tương lai của đất nước – cha nói thêm. Luật sư Quân cũng là người lạc quan:
- Giáo dân giờ chiếm 10% dân số, họ khá thống nhất và rất tích cực. Cũng bởi vậy mà nhà cầm quyền e sợ dân công giáo.Cộng đồng Phật tử, chiếm phần lớn dân số, bị chia rẽ hơn và cũng tuân thủ chính quyền nhiều hơn. Tiếc thay, phần lớn xã hội bị lay chuyển tùy vào phát ngôn của chính quyền. Nhưng tôi tin rằng 10, 15 năm nữa sẽ có những đổi thay. Kể cả những người cộng sản cũng phải thay đổi, họ đã chấp nhận thị trường tự do, nhiều khía cạnh đã thay đổi khác xưa. Cần phải thâu phục cả những người cộng sản nữa để có thể mở đường cho thay đổi – Quân nói với giọng đầy thôi thúc.
Chúng tôi tới Sơn La bằng cái matiz nhỏ chật, 5 người ngồi trong. Chúng tôi đổi thẻ điện thoại.
- Bao giờ tôi cũng làm vậy để tụi chúng không biết tôi ở đâu – một trong những người chúng tôi được làm quen nói vậy. Sơn La là nơi mà mọi hoạt động tôn giáo đều bị cấm tiệt.
- Không có nhà thờ, không chùa chiền chi hết – anh Quân nói. Chính quyền khẳng định rằng vùng này không có ai là người công giáo thế nên đâu cần nhà thờ hay linh mục ở đây. Ấy vậy mà mỗi năm số dân công giáo mỗi tăng. Chỉ riêng trên quốc lộ số 6, một mình linh mục Khải đã lập nên 5 cộng đồng công giáo và tới giảng đạo ở những miền quê. Tại một trong những làng nhỏ, chúng tôi vào điện thờ dựng dưới hầm một xưởng ô-tô. Khi có thánh lễ, bao giờ cũng có ai đó đứng ngoài trông coi xem có công an tới hay không. Cứ hai tuần linh mục lại tới một lần. Nhiều khi cha làm lễ trong bộ áo quần “thường dân” phòng khi có kiểm tra đột xuất. Cùng lắm sẽ biện hộ rằng đó là tụ họp để cầu nguyện chứ không phải để làm thánh lễ.
- Đằng nào thì bọn họ cũng không thể nhận ra ai là linh mục nếu tôi không vận áo choàng đen. Bọn họ cho rằng lễ cầu nguyện không nguy hiểm bằng lễ mi-sa – cha mỉm cười nói thêm. Có 3 người phụ nữ H’ mong đi cùng với vị linh mục của chúng tôi. Các bà các cô đây đã nhập đạo mấy năm trước. Trước đó, họ chỉ thờ tổ tiên như bao người. Họ trở thành người công giáo nhờ công lao của các nhà nữ truyền giáo lưu lạc. Ba người phụ nữ kể rằng sau khi họ nhập đạo, cán bộ huyện tới gặp họ và còn cho tiền để thuyết phục họ bỏ đạo.

Trong một làng khác cách đó 100 km, ở sườn núi phía trên, chỉ có hai hộ gia đình nghèo là không lay chuyển khi bị đe dọa và vẫn duy trì đức tin. Hai năm trước, cán bộ xông vào nhà rồi vứt bỏ Thánh giá, tranh tượng. Người cha trong gia đình thấy thế liền nói: các anh có thể vứt hết nhưng rồi thế nào tôi cũng lấy lại được. Mà kể cả khi không tìm lại được chúng, các anh vẫn không thể vứt bỏ đức tin trong lòng tôi.
Cha Khải nói:
- Nhờ những người như thế mà các hộ gia đình đã lỡ chùn lòng bởi đe dọa rồi kí giấy bỏ đạo giờ lại muốn quay lại với giáo hội.
Đọc hết những dòng này, thật khó cho Giáo Hội hầm trú VN biết là bao !!

TẠI SAO PHẢI THAY ĐỔI ĐƯỜNG LỐI TRANH ĐẤU ?


ĐINH LÂM THANH

*****

Nhiều người, trong đó có những vị trí thức cũng như các bạn trẻ thường nói với tôi rằng cuộc tranh đấu chống cộng sản của người Việt Quốc Gia Hải Ngoại đã trên 36 năm nhưng vẫn chưa đi đến đâu ! Chúng ta cần xét lại và phải thay đổi đường lối tranh đấu cho thích hợp với tình thế hiện tại. Trước lời khuyên nầy, thật tình tôi cũng ghi nhận và để tâm suy nghĩ về những gì tôi đã làm trong thời gian qua. Và ngày hôm nay, nhân tiện đọc bài "Xuân Hòa Giải Dân Tộc" phổ biến ở trên net, tôi xin mượn bài viết nầy để bày tỏ thiển ý của một người tranh đấu chống cộng, không ngoài mục đích trả lời những người đã trực tiếp nói chuyện với tôi cũng như với tác giả bài  kêu gọi hãy từ bỏ quá khứ và bắt tay hòa giải với cộng sản trên các diễn đàn.

Để đi vào vấn đề, xin tóm tắt thành 3 điểm chính mà nhiều người đã đặt ra với tôi :

1. Trước đây, tranh đấu chống cộng sản xem như có lý tưởng nhưng bây giờ thì đã lỗi thời ! Vì một khi Tàu cộng xâm chiếm Việt Nam thì cộng đồng người Việt Quốc Gia phải bắt tay với cộng sản để chống lại ngoại xâm.

2. Bây giờ không còn là thời điểm tranh đấu quyết liệt nhằm giải thể hay xóa bỏ đảng cộng sản, mà phải xem cộng sản là một thành phần của dân tộc. Cần phải mở một lối thoát bằng cách hòa giải hòa hợp để hàn gắn những đau thương giữa người quốc gia với cộng sản.

3. Cộng đồng người Việt Quốc Gia đã làm được gì sau trên 36 năm chống cộng sản bằng mồm và tranh đấu một cách "quá khích" ? Chính hình thức chống cộng nầy đã làm cho giới trí thức cũng như thành phần trẻ hải ngoại chán nản và xa lánh ! 

Qua các lời khuyên trên tôi hình dung được những người đã liên hệ với tôi thuộc thành phần nào và họ đang làm gì để cổ võ cho âm mưu hòa giải hòa hợp. Mục đính của nhóm người nầy là chữa cháy và chạy tội cho Hà Nội đồng thời cứu nguy cho tập đoàn lãnh đạo đảng cộng sản đang lún dần xuống vực thẳm.

Xin trả lời từng điểm một :

1. Viện cớ Tàu cộng xâm chiếm Việt Nam để kêu gọi bắt tay với đảng cộng sản Việt Nam chống Tàu là hình thức tuyên truyền không công cho cộng sản. Thật vậy, mới nghe qua thật chí tình chí lý, vì một khi giặc đến nhà thì tất cả mọi người phải gác qua một bên những bất đồng chính kiến để cùng chung sức chống kẻ thù. Nhưng nghĩ lại thì đúng là một nghịch lý, nhất là khi đế cập đến tình trạng đất nước hiện nay. Lý do thật đơn giản, trước tiên phải hiểu tại sao Tàu Cộng vào xâm chiếm Việt Nam một cách quá dễ dàng qua âm mưu nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á. Có phải do cộng sản Hà Nội vừa nhượng, vừa bán, vừa dâng từ đất đến biển cho quan thầy của chúng. Thì tại sao người Việt Quốc Gia không hỏi tội bọn bán nước rước voi về giày xéo quê hương mà phải bắt tay với chúng để chống Tàu ? Thằng ăn trộm trong nhà đập vách, lấy gạch, bán trâu, bưng đồ đạc trong nhà đen dâng, đem bán cho người ngoài thì phải nọc thằng ăn trộm nhà ra mà đánh mới phải. Lý do nào không đá động đến thằng ăn trộm nhà mà ra đường gào lên chửi bới người được dâng biếu hay kẻ bỏ tiền ra mua đồ trộm, rồi kêu gọi mọi người hợp tác biểu tình chống người thụ hưởng ! Đồng ý rằng việc chống Tàu cộng, kẻ thù tryuền kiếp của dân tộc Việt Nam, là cần thiết và cấp bách. Nhưng không thể mù quáng nghe lời những tên cò mồi tại hải ngoại để rồi người Việt Quốc Gia cong lưng đi đỡ đạn cho tập đoàn cộng sản. Lá bài hợp tác với cộng sản để chống Tàu là một âm mưu ấu trĩ của cộng sản mà chỉ có những người vô ý thức hay bọn cò mồi đón gió cũng như nằm vùng tung ra và cổ võ rầm rộ trong thời gian qua.    

Tàu cộng càng ngày càng xâm lấn vào nội bộ Việt nam qua nhiều mặt, không những việc chiếm cứ lãnh hải, lãnh thổ, khai thác bauxite mà còn rất nhiều phương diện khác… từ chính trị, quân sự, văn hoá, thương mãi và nhất là gây giống. Chừng vài tháng hoặc một năm nữa những đứa con hai dòng máu Tàu-Việt sẽ chào đời ào ạt và một ngày rất gần đây chúng sẽ lan tràn từ ải Nam Quan đến đến mũi Cà Mau. Lúc đó thì việc đồng hóa dân tộc Việt Nam sẽ xem như đã xong một đoạn đường dài.

Một điều cần phải ghi nhớ nằm lòng : Ngày nào đảng cộng sản còn trên đất nước Việt Nam thì ngày đó Tàu cộng vẫn là quan thầy và xem Việt Nam như một chư hầu hay chỉ là một tỉnh nhỏ. Như vậy, qua lời kêu gọi hợp tác với cộng sản Việt Nam để chống Tàu có nghĩa là đám cò mồi đang hướng dẫn người Việt Quốc Gia hãy duy trì sự sống còn đảng cộng sản Việt Nam để cho Tàu dễ dàng đô hộ. Đây là một âm mưu mà thành phần cò mồi đã lập lờ đi khi chúng đề cập đến việc chống Tàu.

Chúng ta cần sáng suốt để ghi nhận : Tàu cộng không thấy khó chịu cũng như quan tâm khi chúng ta chống chúng nó. Nhưng bí ẩn bên trong là làm thế nào để người Việt Quốc Gia hải ngoại không được đụng đến đảng cộng sản Việt Nam ! Đây là điểm then chốt. Vì Tàu cộng biết rằng chúng ta hô hào chống chúng nó thì cũng như nước đổ lá môn. Nhưng một khi chế độ Hà Nội bị giải thể, nước Việt Nam sau nầy đi theo con đường không cộng sản thì Tàu cộng sẽ hỏng chân, đồng thời chắc chắn bị chận đứng con đường xâm lăng và âm mưu thanh toán luôn cả vùng Đông Nam Á. VẬY CHỈ HÔ HÀO CHỐNG TÀU CỘNG MÀ KHÔNG ĐÃ ĐỘNG GÌ ĐẾN VIỆC CHỐNG CỘNG SẢN VIỆT NAM LÀ ĐI VÀO ÂM MƯU CỦA BỌN GIẶC TÀU. Nếu còn nghe theo việc cổ võ bắt tay hòa giải hòa hợp với cộng sản nữa thì đúng là chúng ta đã đem nước Việt Nam dâng hai tay cho bọn Tàu cộng. Chính hành động nầy là hình thức giúp cho Tàu cộng duy trì và biến mảnh đất thân yêu của chúng ta trở thành một tỉnh nhỏ của kẻ thù truyền kiếp. Hãy nghĩ lại hỡi những ông trí thức cò mồi mất gốc, những ông bà đối lập cuội VT và những anh chị em trẻ ăn phải bã của cộng sản ! 

2. Kết quả đại hội đảng vừa qua cộng sản đã tuyên bố thẳng thừng là không đa nguyên đa đảng, mà chỉ có độc nhất một đảng cộng sản mà thôi. Vậy người Việt Quốc Gia hải ngoại nghĩ gì về các cò mồi chính trị hay nằm vùng cứ gào ngày gào đêm đa nguyên đa đảng và hòa giải hòa hợp với cộng sản ? Nhiều nhân vật lịch sử, kể cả các tay trùm cộng sản đã nói "Cộng sản không thể thay đổi mà phải thay thế". Nhưng tại sao một số trí thức cũng như thành phần trẻ hải ngoại lại lên tiếng phải xét lại đường lối tranh đấu và bắt tay với cộng sản để xây dựng đất nước ? Không kể thành phần trí thức đỏ, mà trong đó gồm một số trí thức du học từ thời Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa. Họ là những người nhờ ân huệ của các chính phủ Miền Nam trước, ra nước ngoài du học để mai sau về giúp nước. Chúng tôi là những người ở lại buộc phải bỏ đời sống dân sự, bỏ lỡ công danh nữa chừng để cầm súng chiến đấu bảo vệ cha mẹ và tài sản gia đình họ. Chúng tôi vui lòng hy sinh xương máu và tính mạng để những người được chế độ, thế lực và tiền bạc ưu đãi được yên tâm ra nước ngoài học cái hay cái tốt xứ người. Nhưng không ngờ, vừa ra đến hải ngoại thì đã làm tay sai cho cộng sản Hà Nội, đắc lực phá nát chế độ tự do tại quê nhà trong đó có gia đình dòng họ của thành phần du học. Tưởng rằng những người trí thức tương lai nầy lầm lẫn lúc đầu, nhưng không ngờ đến ngày nay họ vẫn còn chạy theo chiếc bánh vẽ của cộng sản. Đến giờ nầy, nếu nói rằng họ là thành phần trốn quân dịch ngày trước thì cũng còn nhẹ hơn những danh từ khác mà người Việt Quốc Gia hải ngoại có thể gán cho họ.

Đến giờ phút nầy những ai còn ca bài hòa giải hòa hợp với cộng sản thì thật là người không có mắt. Có thể ví dụ để cho những người đui dễ hiểu : Cộng sản xem như là một loại vi trùng vô cùng độc hại. 56 năm qua chúng ta đã diệt trừ chúng bằng những viên trụ sinh cực mạnh. Ngay nay đã thấy hiệu quả vì những con vi trùng gian manh cứng đầu đó đang từ từ đi vào cõi chết. Tại sao lại hô hào đổi bằng các loại thuốc bổ để chúng bình phục trở lại. Quan niệm của tôi, Việt Nam muốn đạt đến tự do dân chủ dân quyền và no ấm hạnh phúc cho người dân thì chế độ  cộng sản thì PHẢI BỊ THAY THẾ hay PHẢI BỊ TRIỆT TIEU chứ không thể vực chúng nó dậy để bắt hoà giải hay van lơn cộng sản chấp nhận đa nguyên đa đảng… Tranh đấu là một mất một còn, không thể quỳ lạy van xin như chủ trương của con rối cò mồi Nguyễn Tiến Trung quỳ dưới bệ rồng đỏ để van xin một chút ân huệ cho tự do dân chủ.  

Ngoài ra cần biết thêm một điều nữa : Kết quả của đại hội đảng cộng sản vừa rồi đúng là một hình thức thay phiên nhau để cai trị và chúng bắt đầu đưa con cháu là những tên ăn hại đái nát xã hội Việt Nam vào trung ương bộ chính trị nhằm tiếp tục con đường sắt máu của chúng. Ngoài ra đại hội cộng sản đã khẳng định Không Đa Nguyên Đa Đảng mà vẫn tiếp tục con đường cộng sản độc nhất để cai trị thì đúng là một cái tát vào mặt những tên cò mồi cứ kêu réo đa nguyên đa đảng, hòa giải hoà hợp … Hãy mở mắt ra những ông trí thức "đang mê ngủ" những bà "chống bạo động" và những bạn trẻ "đòi thay đổi" !!!

3. Vấn đề "chống cộng bằng mồm" thì Luật Sư Lê Duy San đã viết một bài thật hay. Đây là câu trả lời thật thấm thía cho thành phần lếu láo và bôi bác người Việt Quốc Gia hải ngoại. Trong phần thứ 3 nầy, tôi xin trả lời về vấn đế chống cộng quá khích và bất bạo động của một số người như đã nói ở trên.

Cả thế giới vừa chứng kiến ngọn lửa bạo động từ Tunisie đã hạ bệ tên tổng thống độc tài một cách quá dễ dàng và tổn thất xương máu không đáng quan tâm. Kết quả đem lại chiến thắng vẻ vang cho riêng dân Tunisie đồng thời chứng minh cho thế giới việc vùng dậy của người dân trong một nước, dù ở dưới chế độ nào, là một sức mạnh phi thường không một thế lực nào có thể ngăn cản. Sự vùng dậy của người dân Tunisie qua hình thức bạo động đã gây thành một giây chuyền lan từ Bắc Phi qua Trung Đông và sẽ tiếp tục ở Âu và Á Châu. Hà Nội đã thấy hiểm họa nầy trước sau gì cũng sẽ xảy ra cho tập đoàn cộng sản cầm quyền nên chúng đã chỉ thị cho thành phần nằm vùng, hòa giải hòa hợp phải ra mặt lên tiếng vừa bào chữa vừa đánh trống lảng, hầu xoa dịu và chuyển hướng tranh đấu của các phong trào trong nước cũng như hải ngoại nên đi theo con đường ru ngủ cố hữu của chúng. Trong 36 năm nay cũng vì tranh đấu bất bạo động mà mầm mống cộng sản càng ngày càng mạnh. Trong quá khứ chúng ta đã vuột mất nhiều cơ hội, chẳng qua là vì chúng ta sợ sệt, trùm chăn để xin hai chữ bình an. Xin  nhớ rằng không có một cuộc tranh đấu nào, không có một cuộc cách mạng nào không mà đổ máu, không có chết chóc… Muốn thay đổi một chế độ, nhất là một chế độ sắt máu, ù lì như cộng sản thì không thể chờ phép lạ, chờ Mỹ, chờ Âu-Châu can thiệp hoặc…nằm ngữa há miệng ra để đợi trái chín rơi vào cổ họng. Tranh đấu là phải dấn thân, phải đổ mồ hôi, đổ nước mắt và đổ máu thì may ra mới đánh thức được khối đa số quần chúng đang sợ sệt cũng như các nhà dân chủ salon, các nhà trí thức mê ngủ, các nhà tranh đấu trùm chăn ! Chủ trương "bất bạo động" là chủ trương của VT, là một đảng với cái vỏ bên ngoài chống cộng, đóng vai đối lập cuội. Những người lãnh đạo đảng VT đã đi đêm hợp tác để mưu đồ chia cái bánh vẽ cầm quyền với cộng sản trong tương lai. Đảng nầy cũng là con cờ của Mỹ mà Mỹ sẽ xử dụng với hai mục đích : Một là dùng đảng VT làm áp lực răn đe cộng đồng Người Việt Tỵ Nạn chống cộng trên một vài điểm nào đó. Hai là xử dụng đảng VT làm thành phần hòa giải trong giải pháp chính trị với cộng sản Việt Nam một khi thời cơ chín mùi. Như vậy chúng ta đã thấy, trong quá khứ Mỹ vì quyền lợi, họ đã xử sự một cách "đểu cáng" với một đồng minh ưu tú, là tiền đồn chống cộng ở Đông Nam Á. Nay Mỹ lại âm thầm "nuôi" VT trong chương trình thương thuyết với một vài giải pháp với Hà Nội, nếu "lợi thì ăn không lợi thì chạy làng" trong danh dự. Nếu vậy thì thật là một đại họa cho Dân Tộc và Đất Nước Việt Nam !    

Từ lâu tôi đã khẳng định một điều rằng chế độ cộng sản sẽ bị giải thể tại nội địa và bằng con đường độc nhất do sức mạnh của người dân trong nước. Nay với những luồng gió bạo động ảnh hưởng từ những nước bị áp bức thì chế độ cộng sản cũng phải lãnh lấy những hậu quả tương tương tự. Cả dân tộc đang chờ một cuộc tự thiêu giống như hành động của người thanh niên Tunisie (hy vọng chuyên viên đạo diễn tuồng tự thiêu dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa tái xuất hiện biểu diễn vài màn để tạo khí thế !). Đây chính là ngòi nổ, là phát súng lệnh cho toàn dân đứng dậy. Đến thời kỳ chín mùi, cuộc tranh đấu chống cộng sản phải xảy ra và sẽ thành công. Chỉ cần vài giọt máu, một xác người thì trang sử sẽ lật qua. 

Điều tối cần thiết là thanh niên phải can đảm đừng sợ, trí thức trùm mền phải tỉnh giấc, các nhà dân chủ sẵn sàng ra khỏi "salon" và giáo hội không còn cấm cản con chiên xuống đường. Cộng sản có thể đàn áp một người, mười người, trăm người … nhưng chúng không thể ra tay sát hại khi hàng vạn hàng triệu người dân xuống đường đồng loạt. Tôi đoan chắc luồng gió bạo động từ Bắc Phi và Trung Đông sẽ thổi đến Việt Nam trong nay mai và cuộc chiến lật đổ đảng cầm quyền cộng sản cũng xảy ra và sẽ hoàn tất tốt đẹp trong một vài ngày gần đây mà thôi.

Đinh Lâm Thanh
31 Janvier 2011

GƯƠNG SÁNG DÂN CHỦ-TUNISIA, BELGIQUE: TIẾNG NÓI CỦA DÂN, TIẾNG NÓI CỦA DÂN CHỦ


Phan Văn Song
Paris 28 tháng giêng 2011. Hôm kia  khi viết xong bài thì ở Ai Cập dân chúng xuống đường biểu tình đòi Tổng thống Hosni Moubarack phải từ chức. Effet domino hay effet ketchup. Hiện tượng vết dầu loan, hay hiện tượng ketchup. Chai Ketchup chúc đầu mãi nay đã vọt ra. Cách mạnh Bông  Lài đang đơm hoa kết trái. Ở Ai Cập con đường đầy máu cả ngàn người đang bị đàn áp vào tù ; hôm qua 4 người ngã gục, hôm nay lại tám người nữa. Tổng Thống Moubarack ra biện pháp mạnh, tung quân đội vào đàn áp, thiết luật Thiết quân Luật. Chờ xem, Quân đội cũng như ở Tunisie sẽ là cái chìa khóa. Cuộc đọ sức giữa cái Phải Dân Chủ và cái Trái Cường quyền Độc tài.
Vox populi, vox Dei. Ý Dân Ý Trời
Từ thời xa xưa, từ thời  những Cộng Hòa La – mã, vào thế kỷ thứ V trước T.C. đã có từ ngữ nầy. « Tiếng nói của Dân, tiếng nói của Trời ».. Trước thời huy hoàng của Đế quốc La – mã, dân Hy – Lạp cũng đã biết tổ chức những thị xã (bắt đầu từ thế kỷ thứ VIII trước T.C.) thành những đơn vị hành chánh nho nhỏ rồi. Ngay từ thế kỷ thứ  V trước T.C. sau khi đã đánh đuổi được đoàn quân xâm lược của đế quốc khổng lồ Ba Tư, Hy Lạp đã bước vào một thời đại huy hoàng, với những nhà hiền triết như Parménide, Empédocle, Leucippe, họ cho ra đời một trường phái mới, với những nguồn tư tưởng mới, tư tưởng Dân chủ đa nguyên, với một một cái nhìn mới, cái nhìn Dân chủ, đa nguyên, cho một thế giới mới, thế giới Dân chủ : thành phố Athène với một chế độ Dân chủ là cái nôi của một nền văn minh mới, với nhiều trường phái tư tưởng chánh trị và trường phái nghệ thuật đầy sáng tạo đa nguyên đa diện. 
Sau thời kỳ huy hoàng của Hy Lạp đến thời kỳ của La – mã. Người La – mã  là người có đấu óc tổ chức.  Những người La-mã đầu tiên thễ hiện dân chủ qua những tổ chức comita (tạm dịch là hội nghị – assemblée hay comice). Các hội nghị ấy là cái điển hình của một thể chế dân chủ trực tiếp,  đây là một cố gắng đại diện cho tất cả những thành phần xã hội hay thành phần sắc tộc có mặt trong thành phố. Thành phần quý tộc trong các hội nghị lập thành một Hội đồng thành phố các bô lão (conseil municipal des anciens). Hôi đồng thành phố các bô lão cuối cùng biến thành Sénat (tạm dịch là Thượng Viện) các Bô  lão. Theo truyền thuyết La – mã, Sénat đầu tiên gồm 300 bô lão (patres) của ba sắc tộc đầu tiên có mặt ở La – mã. Đó là 300 vị sénateursnghị sĩ đầu tiên của La – mã.
Về sau dân chúng và các bô lão cần một người lãnh đạo chánh trị duy nhứt gọi là rex. Rex do dân bầu, và các bô lão sẽ là những cố vấn tham mưu.
Nếu Dân Chủ Démocratia là của Hy – lạp thì Cộng hòa – République là do từ ngữ "Res publica", tức là "của công" của La Mã. Lãnh đạo, quản trị là coi sóc chăm sóc, làm việc cho của công, cho cộng đồng. Tiêu đề của Cộng hòa La – mã là "Senatus Populusque Romanus" - Pour le Senat et le peuple Romain, cho Thượng Viện và Nhơn dân La – mã. Câu nầy nói lên cái đoàn kết của Thượng Viện La – mã, nơi các đại diện những gia đình quý tộc La – mã và toàn thể các công dân La – mã. Vox Populi Vox Dei.
Như vậy, như chúng ta đã thấy từ ngàn xưa, vai trò người dân đã được đặt lên ngang hàng các quyền chức lãnh đạo. Những nhà chánh trị, những lãnh đạo một đất nước, một lãnh thổ đều cai trị quản trị do dân và vì dân, họ là những nhà đại diện nhơn dân quản trị một lãnh thổ, nhơn danh nhơn dân của lãnh thổ ấy.
Vox populi, Vox Dei. Đó là những thời đại huy hoàng của những thể chế Dân chủ và Cộng hòa.
Thế nhưng nhơn dân có thật sự cai quản là một chuyện khác. Vì quyền hành cuối cùng vẫn do các người đại diện nhơn danh Nhơn Dân.
Nhưng chẳng chốc, vì lòng tham lam, các bô lão, các quý tộc, các thành phần chức sắc hoặc cần một vị lãnh đạo, hay ngược lại có thể có một vị quan chức đầy tham vọng được bầu lên hoặc tự phong lên một chức vụ duy nhứt, chức vụ Rex tức là Vua . Vua – Rex cho một lãnh thổ nhỏ, Đế -Emperator dùng cho ông Vua đã bắt đầu tham lam đi cướp đất người, để chinh phục. Emperator -Empereur – Đế.  Dân Tàu thêm mầu Vàng cho xôm tụ Hoàng Đế (Yellow Emperor).  La – mã có tục lệ các Hoàng Đế lên ngôi tại mặt trận, các tướng khoác Long bào cho Hoàng Đế trước ba quân, (cũng  như ở Việt Nam ta có Lê Hoàn được các tướng khoác Long Bào trước ba quân để thành Vua Lê Đại Hành). Nhưng khi được làm Vua thì không muốn xuống nữa, và cũng vì vậy, sợ đủ chuyện, sợ bị ám sát, sợ bị hạ bệ do đảo chánh, nên phải mua chuộc để có thêm tay chơn bộ hạ vây cánh. Nếu không mua chuộc được dân,  phải làm cho dân sợ, phải khủng bố, phải  đàn áp, phải có Công An riêng, lính hầu riêng, khám lớn, khám nhỏ, trại tập trung, trại cải tạo… Ngự Lâm Quân, Mật Vu, Công An ..KGB.. Stasi.
Nhưng không phải tự nhiên thành bạo chúa đâu? Những người bắt đầu một triều đại bao giờ cũng một minh quân, có tài quản trị ba quân, biết đảo chánh, biết làm cách mạng thay đổi một thời kỳ đen tối thành sáng sủa hơn. Chính thời gian cầm quyền đã biến các minh quân thành bạo chúa. Vì vậy không được cầm quyền lâu. Một thể chế muốn có dân chủ phải biết thay người lãnh đạo. Néron, Caligula trước khi biến thành những bạo chúa là những minh quân. Các Hiến Pháp các quốc gia dân chủ trên thế giới ngày nay đều hạn chế nhiệm kỳ các vị Chủ Tịch Nước, Tổng Thống ..kể cả các Đảng phái, người  cầm quyền phải thay đổi, thay thế. Check and Balances, Kiểm soát và Thay thế là nền tảng của Dân chủ.
Trở lại thời La – mã, các tướng lãnh các bô lão và nhơn dân bầu Rex,  lên ngôi Rex thì nhơn danh Dân, nhưng khi làm Vua thì phải Trị dân. Vì chức vị do Dân Bầu, quá nguy hiểm ! Dân bầu được thì Dân hạ bệ được. Nếu mua chuộc không đủ, trị dân không xong, thì  chức Vua phải do Ý Chúa do Ý Trời, vì vậy phải Thần thánh hóa cái chức vụ Rex ấy,  bày đặt nói là do Thiên mệnh,  và nếu cần nói hơn nữa,  nói Thiên Tử chẳng hạn, và buộc dân xem như ông ông Thần. Chế độ Dân chủ, chế độ Cộng Hòa của những Văn minh La-Hy chẳng chốc biến thành những chế độ Quân chủ Thần quyền của những thời đại đen tối Trung Cổ Âu Châu. Đó là ta nói chuyện bên trời tây, Âu Châu. Á Châu ta thì khỏi nói ? Chiến Quốc, Xuân Thu, Tam Quốc của Tàu ; Sứ quân , Trịnh Nguyễn của Việt nam. Sử ký Á châu có bao giờ nói đến người dân đâu ? Toàn chuyện các quan, các vua hết đánh nhau, nôi chiến để giành đất lẫn nhau, nếu có ngoại xâm  đánh đuổi ngoại xâm cũng để giữ đất nước, nhưng khi hết ngoại xâm lại giành đánh giết lẫn nhau. Mỗi lần thay triều đại là mỗi lần làm cỏ sạch triều đại, chế độ cũ. Trần Thủ Độ bắt cháu lấy dì, để đổi máu mũ,  giết cả họ nhà Lý trừ hậu hoạn, buộc gia đình nhà họ Trần phải lấy nhau để giữ cho máu mũ không bị lai đi. Thiếu Đức thiếu luân lý như vậy, nhưng lại có công giữ  được đất nước mà Nhà Trần được sử ký Việt nam ghi tên nhớ ơn. Chỉ vì trong những quốc nạn biến cố Nhà Trần biết dựa vào dân và được cả toàn dân ủng hộ chống ngoại xâm. Nhà Lý cũng thế chỉ cần có một  Tướng tài ba Lý Thường Kiệt với "Nam Quốc Sơn hà Nam Đế cư" khẳng định rõ ràng Không gian sanh tồn của dân tộc Việt là toàn dân Việt đã dám hy sanh đánh quân Tống. Chỉ cần một bài Hịch là Đức Trần Hưng Đạo đã thúc được lòng yêu nước của toàn dân Việt.
Vox Populi Vox Dei. Ý dân Ý Trời
Ngày nay, thế giới đang tự ru ngủ với những tập tục « tự cho là Dân Chủ ». Ai ai ngày nay cũng biết rằng Dân chủ là cái cần thiết cho một quốc gia, cho một dân tộc. Mọi người từ thường dân đến chánh khách đều nói từ ngữ Dân chủ trong những bài nói bài viết chánh trị. Và mọi người đều quan niệm rằng Dân chủ sẽ đến với Kinh tế Thị trường . Kinh tế thị trường mọi người có cái ăn, có cái mặc và có xài, có sắm, có tiêu thụ, nói tóm lại có Phát triển. Khi có Phát triển, chẳng bao lâu thì Dân chủ sẽ đến. Từ 1848, Karl Marx (Các Mác) cũng đã nói như vậy rồi. Trong Tư Bản Luận, Các – Mác, sau khi nghiên cứu tư bản trung lưu Anh quốc (le capitalisme bourgeois anglais) kết luận rằng kinh tế thị trường sẽ đem lại Dân Chủ . Vì Kinh tế thị trường sẽ tạo ra giai cấp tư sản  trung lưu, giai cấp tư sản trung lưu rất cần ổn định, vốn liếng để đầu tư sáng tạo sản xuất. ..vi vậy sẽ cần Dân Chủ.
1. Trường Hợp Tunisie
Hai Tuần qua ở bên kia bờ Địa Trung Hải, chỉ cần  mười ngày biểu tình là  đã làm sập một chế độ 23 năm cầm quyền. Chế độ Ben Ali, độc đảng, độc tài, gia đình trị, tham nhũng, công an trị. 23 năm trị vì, bàn tay sắt trong chiếc găng nhung. Chế độ Ben Ali là biểu hiện của cái lý thuyết Các Mác. Tạo kinh tế thị trường, tạo một giới trung lưu tư sản  doanh thương, tạo công ăn việc làm cho dân. Sáng tạo, sản xuất, thị trường, củng cố phát triển, xây nhà cao ốc, tạo khách sạn, hôtel,  xây biệt thự … Làm giàu, làm giàu … thì dỉ nhiên có dân chủ. Và Tunisie được thế giới xem là nước có phát triển có dân chủ. Bất kể Ben Ali được bầu 5 lần, mỗi lần độc diển, số phiếu gần 100 %, bất kể người ngoại quốc khi đến làm ăn ở Tunisie đều phải đút lót, thông cảm, bôi trơn, biết điều.. Bất kể ai cũng biết là tất cả gia đình Ben Ali và vợ Ben Ali đều cầm tất cả những ngành doanh thương kỷ nghệ ở Tunisie.. Bất kể ở Tunisie không có một tờ báo tư độc lập, không có một đài phát thanh truyền hình độc lập… Bất kể, bất kể. … Không một ai  nói đến nhơn quyền ở Tunisie, trái lại, ca tụng : hãy xem, dân Tunisie, có quyền làm ăn, buôn thúng bán bưng,.. Nhưng không ai thấy dân Tunisie không có quyền chủ trích, phê phán…. Hãy đi du lịch. Tunisie đi ! Tunisie đẹp lắm, rẽ lắm, dân Tunisie làm công rất rẽ. Hãy đầu tư ở Tunisie đi ! dân Tunisie khéo tay, lương rẽ. Tunisie ở gần nước Pháp chuyên chở rẽ,  vé máy bay, vé tàu rẽ. Dân Tunisie biết tiếng Pháp ; các dịch vu- trả lời qua điện thoại đặt bên Tunisie rất rẽ. Nói tóm lại , thiên hạ mê Tunisie, một chế độ tiên tiến, phụ nữ được giải phóng, giáo dục thoải mái, kinh tế mở cửa, Tunisie là một quốc gia (có một bề ngoài ) phát triển, đang lên, đầy triển vọng cho khu vực Địa Trung Hải. Ngành du lịch mở cửa cho du khách ra vào, rộng rãi. Công dân buôn bán tự do với du khách. Không ai nhìn thấy dân chúng Tunisie đang bị kềm kẹp.



Trong nước không có một tự do ngôn luận ư ? không có một tờ báo đối lập ư ?, không có một đài truyền thông đối lập ư ?, không có một người bất đồng chánh kiến ư ? vì họ đã hoặc ly hương hoặc ở tù. Cũng như các quốc gia chậm tiến đang lên có chỉ số phát triển cao như Việt Nam, như Trung Quốc, như Ai Cập, . . thiếu dân chủ thiếu nhơn quyền, chả sao.  Vì các quốc gia chậm tiến ấy có một quan niệm Dân chủ một quan niệm Nhơn quyền  khác các người  Âu Tây . Và cứ thế giòng sông Phát trìển, giòng sông đầu tư và lợi nhuận lặng lẻ trôi. Những nhà đấu tranh dân chủ ?, những nhà bất đồng chánh kiến ? bị đàn áp, bị đi tù, người Âu tây chúng ta đã có những cơ quan từ thiện và lương tân theo dõi, nào Amnesty International, nào Human Rights Watchers, và chúng ta cũng có một Hội đồng Nobel trao giải Nobel Hòa Bình để cứu mạng. Thật đáng hảnh diện cho giải Nobel khi giải Nobel Hòa bình được tặng cho những vị Tổng thống Mỹ cựu hay đương nhiệm như Jimmy Carter và Barack Obama, và cho cả những cựu hay đương nhiệm tù chánh trị như Bà Aung San Sưu Ky và ông Lưu Hiển Ba… Với giải Nobel hòa bình chúng ta có thể đem lại Dân chủ cho Thế giới chậm tiến .

Đang viết đến đây thì tôi nhận được một bài dịch do một bạn đồng môn Yersin gởi cho Việt Thức của bài viết của Ông Jacques Attali  đã đăng trên tuần báo Express của Pháp tuần trước. Jacques Attali,cựu đảng viên Đảng Xã hội Pháp từng là cố vấn chánh trị cố Tổng Thống  François Mitterand Pháp (1916 – 1996 ), thuộc phái tả, là một tay bình luận gia chánh trị , kinh tế hàng đầu của nhóm trí thứcphái tả  Pháp của những năm 1990/ 2000. Vừa qua Ông được Tổng Thống Nicolas Sarkozy giao cho nhiệm vụ thành lập một ban nghiên cứu tình hình kinh tế những năm sắp tới, hậu khủng hoảng kinh tế và tài chánh,  và đề nghị những biện pháp cải tổ. Đầu năm 2010, ông đã đệ trình bản báo cáo ấy với những đề nghị táo bạo gây xôn xao một dạo cho dư luận các chuyên gia kinh tế và chánh trị Pháp.
Quý vị có thể tham khảo bài viết trên trên Vietthuc.org.
Lý luận của ông Attali cho là lý thuyết của Các – Mác, ngày nay vẫn đúng. Muốn có Dân chủ phải có Phát triển qua Kinh tế thị trường  Nhưng tại sao  Tunisie đã qua giai đoạn Kinh tế thị trường,  nhưng vẫn không  có Dân chủ . Và muốn được Dân Chủ Dân chúng phải xuống đường đi tìm Dân chủ. Và như vậy đừng hòng trông mong Trung Quốc Việt Nam Ai Cập Phi Châu Algérie hay Syrie … một cách tự nhiên, Dân chủ phải do dân tự tìm lấy không ai cho cả. Và cũng không phải do tư bản vào đầu tư phát triển mà Dân chủ đến.
Tất cả những quốc gia chậm tiến  kể trên đều phải trải qua một cuộc Cách Mạng để tìm Dân Chủ ! Nhưng không được Cách mạng kiểu Mác xít vì  những cuộc Cách Mạng kiểu Mác Xít đều biến thành những Độc tài cả ! Những anh hùng giải phóng nhơn dân ngày xưa,  nay đã biến thành những nhà độc tài khác máu với nhơn dân mình : Cuba, Việt Nam, Trung Quốc Bắc Hàn, … Lybie, Syrie, Ai Cập.
Và Attali phân tách để có một cuộc Cách Mạng thật sự Dân chủ. Quốc gia đó, phải hội đủ 5 điều kiện:
1. Một giai cấp trung lưu tư sản có trí thức và đủ sức mạnh sáng tạo và tổ chức. Điều kiện nầy Việt Nam ngày nay bắt đầu có. 
2 . Một quân đội thế tục – dân sự (anh bạn tôi muốn dịch từ laïque , từ laïque ý muốn nói là không dính líu gì đến Tôn giáo,) Tôi không đồng ý quan điểm của Attali, Laïque là ở trường hợp Tunisie, cả quốc gia Tunisie là Laïque, Tunisie cấm không cho các thiếu nữ đội khăn tôn giáo đến những nơi công cộng. Tunisie cấm những đảng phái có mầu sắc tôn giáo. Nhưng một quốc gia như Tàu  hay Việt Nam ? Điều kiện nầy không có, Tàu và Việt Nam không phải thế tục, laïque, Tàu và Việt Nam chống Tôn giáo, nhưng Đảng Cộng sản và thuyết Cộng sản là một Tôn giáo, với các linh mục chánh ủy ,các chi bộ Đảng là nhà thờ..   Quân đội phải độc lập. Làm sao Quân đôi làm Cách mạng  khi Quân đội bị quân  ủy thuộc Đảng Cộng sản  nắm mọi  quyết định?
3 . Một giới trẻ không còn gì để mất. như giới trẻ Việt Nam?
4 . Sự thiếu vắng một nhà lãnh đạo được lòng dân và có khả năng thu hút quần chúng. Người lãnh đạo phải được phát từ dân. Đã qua rồi cái thời các lãnh đạo… bao năm lê chơn tìm đường cứu quốc, đã qua rồi cái thời các lý thuyết nhập cảnh từ phương xa, Cộng sản, hay Nhơn Vị, đã qua rồi cái thời đi tìm triết lý cuộc sống, từ người nước ngoài Khổng tử hay Jésus, và cũng đã qua rồi cái thời phải đi tìm đàn anh đở đầu, Tàu, Nga, Tây hay Mỹ. Người Việt Nam hãy lớn lên, hãy tự tin, hãy trưởng thành để lo đến cái thân mình.   

5 . Một môi trường thuận lợi. Môi trường Việt Nam  hôm nay thuận lợi rất thuận lợi ; Chưa bao giờ Đảng Cộng sản Việt Nam cầm quyền yếu như thế nầy. Dân chúng Việt Nam hết mê hết sợ, phỉ nhổ ngạo báng, động một chút là xuống đường, phản đối không bằng lòng. Chưa bao giờ bạn bè ngoại quốc nó khinh như thế nầy. Thụy Điển người bạn muôn đời, người bạn từ những thời chống Mỹ cứu nước, nay đã hết kiên nhẫn , vì tham nhũng, vì gian manh, đã đóng cửa Tòa Đại sứ hổng thèm chơi với thằng bạn du côn nữa. Và Nhựt bổn, người bạn Nhựt bổn bao nhiêu năm chịu đựng nay, cũng bỏ.

Ngày hôm nay, khi tôi viết những giòng nầy. Dân chúng Tunisie vẫn tiếp tục xuống đường biểu tình. Nhưng trong ôn hòa, không xô xát, hổn loạn, nhưng vẫn cương quyết. Họ đòi gi? Họ đòi phải có một chánh phủ đàng hoàng và tử tế, biết tôn trọng dân và lẽ phải, công bằng, dân chủ, và sạch sẻ nghĩa là  không xử dụng lại những viên chức cũ lem nhem, có dính líu với   thời Ben Ali. Dẹp bỏ tất cả cựu viên chức của Đảng cầm quyền cũ. Bất kể Tunisie không có người giỏi , bất kể không có chuyên viên… Nhưng nhân  dân Tunisie vẫn tin tưởng rằng, sau cuộc Cách mạng, với tin thần với lòng yêu nước, với đạo đức Tunisie vẫn vượt qua mọi trở ngại.


2. Trường hợp Belgique - Vương quốc Bỉ

Như chúng ta cũng đã biết Vương quốc Bỉ gồm có hai phần khu vực với hai ngôn ngữ khác nhau với những tập tục khác nhau. Một vùng gần biên giới Pháp, gọi là Wallonie, nói ngôn ngữ Pháp, tập tục sanh hoạt giống người pháp. Và một vùng phía Bắc thủ phủ Bruxelles, nói tiếng Hoà lan, flamand tập tục và sanh hoạt giống người Hòa lan. Cả hai ngôn ngữ nầy đều là hai quốc ngữ của Vương quốc Bỉ .  Các công chức Bỉ bắt buộc phải nói cả hai quốc ngữ. Anh bạn nhà báo truyền hình Đỗ Hiếu của Đài RFA, dân Bruxelles thứ thiệt từng là công chức Bỉ  biết nói cả hai quốc ngữ Bỉ !

Vương quốc Bỉ không có chánh phủ từ hơn 10 tháng nay. Lý do, các nhà chánh trị Flamands, muốn ly khai thành lập một nước Bỉ hoàn toàn của  dân Bỉ gốc Flamands,  không bằng lòng có dân Bỉ gốc Wallons trong nhà nước, trong các nội các, trong cả các quyết định chánh trị ; viện cớ rằng Wallonie nghèo, dân Wallon không xứng đáng vi không có phát triển không có một nền kinh tế cao, và Flandres ngày nay phải nuôi sống Wallonie. Cũng như dân miền Nam Việt Nam Sàigon và đồng bằng sông Cửu Long đòi bỏ miền Bắc và Hà nội nghèo nàn, không có sanh hoạt kinh tế chỉ đề Sài gòn nuôi mấy năm nay.

Từ mười tháng nay, Vương quốc Bỉ đang bị khủng hoảng chánh phủ không thành lập được, do các nhà chánh trị và các Đảng phái cầm quyền hay đối lập cãi cọ nhau.
Tuần qua dân chúng Bỉ xuống đường biểu tình, đòi các nhà chánh trị phải giải quyết, phải có nội các, phải có thủ tướng điều hành. Vox Populi , vox Dei. Nhà vua hứa sẽ giải quyết mọi mâu thuẩn để mau lẹ có một nhà nước điều hành.
Hai trường hợp người dân đã đứng lên, quyết định vận mạng đất nước mình.
Và Việt Nam?
Hãy nhìn vào Tunisie, 23 năm độc tài, cũng dùi cui, cũng lựu đạn cay, cũng đàn áp, bỏ tù. Hôm nay, Công An đã xin lỗi dân, Quân đội, (dám từ chối không bắn vào dân), ngày nay đứng ra bảo đảm với người dân là chăm sóc để giữ Dân chủ trong tất cả những chuyển tiếp, trong tất cả mọi quyết định để thành lập một nội các tạm thời, trong cuộc bầu cử tương lai.



Tunisie đã trưởng thành, dân chúng Tunisie hết mê hết sợ đã dám đứng lên giành quyền tự chủ vận mạng đất nước mình.
Cách mạng Bông Lài đã thành công
Chừng nào cách mạng Bông sen? Thời cơ đã đến. Nước đã mất đất, Nước đã mất biển, Nước sẽ mất Dân.
Nếu Dân  Việt Nam không đứng lên giữ nước
Dân Việt Nam  sẽ mất luôn tiếng nói, sẽ mất luôn quốc ngữ.
Còn chần chờ gì nữa?

Hồi Nhơn Sơn 25 tháng giêng 2011
Phan Văn Song

Thời kỳ sụp đổ hàng loạt các tà quyền độc tài trước và sau ngưỡng cửa thế kỷ 21

Submitted by Huyền Thoại on January 29, 2011 – 6:53 amNo Comment
Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh
Đức Quốc, thứ sáu, ngày 28 tháng 01 năm 2011
lễ kính thánh Thomas thành Aquin, tiến sĩ hội thánh
Chế độ Cộng sản sụp đổ ở Đông Âu
Khi các chế độ độc tài Cộng sản Đông Âu sụp đổ toàn vẹn, từ những nước chư hầu đến mẫu quốc Liên Xô, cái nôi của Chủ nghĩa Cộng sản bất nhân, đều làm thế giới ngạc nhiên và khốn xiết vui mừng. Một thử nghiệm vĩ đại lịch trong sử thế giới đem áp dụng chủ nghĩa Karl Max và Lê-nin đã thất bại hoàn toàn. Chỉ trong vòng vài ba năm (1989-1991), tất cả các nước Đông Âu Cộng sản độc tài đều sụp đổ. Khởi đi, bắt đầu từ nước Ba-lan với công đoàn Solidarnoşć. Công đoàn công nhân lấy tên hiệu là Solidarnoşć (Liên kết). Liên kết còn phản ảnh là tinh thần Hiệp Thông. Biểu dương tinh thần Liên kết là một trong những nguyên tắc quan trọng của Học thuyết Xã hội Công giáo: Nguyên tắc Liên kết, nguyên tắc Phụ túc, nguyên tắc Công ích và nguyên tắc tình thương đặc biệt dành cho người nghèo. (Có dịp, chúng tôi sẽ trình bày rõ về những nguyên tắc này).
Sự thành công của Công đoàn Solidarnoşć là nhờ vào sức mạnh của niềm tin và nhờ vào lòng tin trông cậy vào Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa, mà hầu hết 38 triệu người dân Ba-lan thờ kính. Qua biến cố này, chúng ta rút ra một kinh nghiệm qúy báu sau: Càng bị bách hại, đức tin người Ky-tô hữu càng phát triển vững chắc. Một Phong Trào Công Giáo Chống Cộng phát xuất từ trong lòng nước Cộng sản Ba-lan. Và như chúng ta đã biết: Khi nước Cộng sản Ba-lan sụp đổ năm 1989, thì kế tiếp sau đó, là những nước Cộng sản độc tài toàn đảng trị sụp đổ theo: Rumänien (25/12/1989), Bungarien, Hungari (Ungarn 3/1989), Thiệp Khắc, Đông Đức và cuối cùng là Liên Xô. Nội trong vòng ba năm, từ năm 1989 đến 1991, những nước Cộng sản đổ như những con cờ Đomino cứ tuần tự thay phiên nhau sụp đổ. Cả thế giới mừng rỡ hân hoan như món qùa tinh thần vô giá đón chào thế kỷ 21.
Trước ngưỡng của thế kỷ 21 là sự sụp đổ các nước Cộng sản độc tài toàn trị tại Đông Âu. Sau ngưỡng cửa thế kỷ 21, có nghĩa bắt đầu từ năm 2011, là sự sụp đổ toàn vẹn của các nước độc tài còn lại trên thế giới, trong đó có nhà nước Cộng Sản Việt Nam. Lịch sử thế giới bước sang trang. Trật tự thế giới được xếp đặt lại.
Độc tài sụp đổ ở vùng Trung Đông và Bắc Phi Châu
Đầu năm 2011, cả thế giới ngạc nhiên và vui mừng nhìn thấy người dân Tunesien đứng lên lật đổ chế độ độc tài Zine el Abidine Ben Ali. Và liên tục, chúng ta cũng đang thấy người dân Algerien và Ai-Cập cũng đang xuống đường giải thế chế độ độc tài tham nhũng. Tại thủ đô Algier của Algerien, tại Thủ đô Amman của Jordanien, dân chúng hô to những khẩu hiệu: „Bánh mì và tự do“; „Chấm dứt việc đàn áp!“, „Đất nước thuộc chúng tôi“, „Dân là chủ!“ „Mubarak cút đi“ v.v. Hàng ngày hàng ngàn dân đổ xô ra đường phát lên những ngọn lửa, tạo ra những tia sáng chống lại sự thảm trạng kinh tế èo oẹt tại Marrokko, Algerien, Maurentanien và Ai-Cập. Và đây sẻ chỉ là câu hỏi của thời gian, chừng nào sự bạo động đứng dậy của người dân sẽ lây truyền sang Syrien, Libyen và Yemen. Một biến động hay có thể nói được rằng, đây là một chấn động lớn cho thế giới người Hồi Giáo mang tính cực đoan bảo thủ và bạo lực. Phải chăng những tà quyền Hồi giáo sẽ bị sụp đổ, khởi đi từ nước Tunêsien?
Chúng ta đều mừng cho những quốc gia Hồi giáo tại Bắc Châu Phi và Trung Đông đang đứng lên dành lại quyền làm người, thoát khỏi ách nô nệ kìm kẹp. Trong nước, thì dân Tunesien xua đuổi những kẻ độc tài như Ben Ali. Ra ngoài, thì quốc tế truy nã tay cường hào ác bá cùng với vợ là Leila Trabelsi cùng những thành viên thuộc gia đình trị độc tài tham nhũng, nhất là bên vợ. Những kẻ bất nhân này, không những không có chỗ đứng trong lòng dân tộc của họ, mà không những vậy, họ cũng không có chỗ đứng trong lòng nhân loại văn minh thế giới. Họ chạy đâu cho khỏi lưới trời! Chạy Trời sao cho khỏi nắng là vậy! Và chắc chắn đây cũng là hình phạt tiêu liệu cho tất cả những tay cai trị độc tài bất nhân thất đức. Và chúng ta cũng chiêm niệm vui mừng thầm chung và tâm niệm với nhau rằng, „Rồi cũng sẽ có một ngày tới phiên Cộng sản Việt Nam mà thôi!“.
Tại sao chúng ta có quyền hy vọng và lạc quan như thế?
Lý do các nước độc tài Cộng sản sụp đổ tại các nước Đông âu, là vì những nước này có guồng máy cai trị khắc nghiệp bởi một tập đoàn độc tài độc đảng gian manh và độc đoán. Đây là mẫu số chung của tấ cả những chế độ Cộng sản dẫn đến sự sụp đổ hàng loạt của các nước Cộng sản tại Đông Âu. Cuộc sụp đổ Domino này minh chứng rằng, các tà thần không thể chiến thắng con cái của Thiên Chúa. Tiếng kêu la của Mẹ Giáo Hội Ba-lan đã làm cho các tà quyền thi đua ngã đổ và nhờ đó biến đổi thế giới, lập ra một trật tự thế giới mới.
Tại sao chúng ta gọi những chế độ Cộng sản, những chế độ độc tài toàn trị là tà quyền? Một tà quyền, là bởi vì con người bị sống quằn quại trong một môi trường bất nhân và thậm chí bị sát hại. Nó là một thứ quyền lực hủy diệt sự sống đang đe dọa thế giới này. Và vì thế mới có quyền lực của những ý hệ khủng bố dã thú. Mọi hành động bạo lực đàn áp là các thứ thần ác cần phải được lột mặt chỉ tên. Nó làm nung lay nền tảng luân lý và tôn giáo. Và vì thế, mới có các thứ „ý thức hệ thuốc phiện“, „ý hệ tuyên truyền ru ngủ ngu dân“, „ý thức hệ tham những bóc lột“ v.v. Một quyền lực giống ngư một con mãng xà dữ tợn luôn muốn đòi ăn tươi nuốt sống con người. Nó giương nanh vuốt ra đòi xâm phạm đến nhân phẩm và cấu xé nhân cách con người. Nó là một ngụy thần cần phải sụp đổ. Những ý thức hệ này đã và đang nhồi sọ xâm nhập vào tâm hồn trong trắng của thế hệ trẻ con em chúng ta. Muốn con cái chúng ta thành công và thành nhân kiểu ngụy thần cần phải sụp đổ. Ví, chinh nó đã và đang mãnh liệt áp đặt trong lòng dân tộc như một lãnh Chúa. Mẹ Giáo Hội, mà chúng ta là thành phần, sẽ cứu rỗi chúng ta thoát khỏi những tà thần ma quái này, vì đức tin là nền tảng của trái đất này, nếu chúng ta biết gắn liền đức tin này vào Mẹ Thiên Chúa với đức khôn ngoan thật thà dũng cảm.
Mô hình chính trị mới
Dù là những thần tượng như Hitler, Lenin, Stalin, Saddam Hussein hay Ceauşescu v.v.. được suy tôn thần thánh hóa. Nhưng tất cả những thần tượng này cũng đã sụp đổ. Dù trong nước Nga còn một vài tượng Stalin hay Lenin chưa bỏ vào kho tàng hay phá hủy đi chăng nữa, nhưng chế độ này đã sụp rồi. Cũng vậy, dù thần tượng Hồ Chí Minh còn trong lăng tìm mọi cách để ngâm ướp giữ nguyên hình hài con người. Nhưng thật sự, chế độ này đã thối nát và tan rữa, chỉ là cái xác không hồn, giống như Hồ Chí Minh chết chưa chôn. Và chế độ này đã thối rữa chưa mang xuống mồ mà thôi! Nguời dân không ai muốn nhìn, muốn ngó và muốn ngửi những loại thần tượng này. Những qủy thần này phải sụp đổ. Mọi thống lãnh, mọi quyền lực sụp đổ là tùy thuộc Chúa duy nhất là Đức Giêsu Kitô. Chúng sụp đổ, vì tự chính nó là tà quyền, và vì nó là những quyền lực hủy diệt thế giới.
Các nước độc tài còn lại trên thế giới có hai mẫu số chung. Nó còn ác nghiệp hơn những nước Cộng sản Đông Âu cũ. Mẫu số thứ nhất đó là độc tài. Mẫu số này đã bị sụp đổ trước ngưỡng cửa thế kỷ 21 tại Đông Âu. Mẫu số thứ hai là độc tài gia đình trị tham nhũng qua cách cha truyền con nối. Một mô hình chính trị thời đại kiểu mới: Vừa độc tài đảng trị vừa vương quốc! Chúng tôi gọi đó là mô hình Vương Quốc thể chế đảng chủ. Nhìn qua những nước độc tài Tunesien, Ai Cập, Algerien, Jordan, Marokko, Bắc Hàn, Cu-Ba, Miến điện, Campuchia, (Irak thời Saddam Hussein) và Việt Nam thì cũng đều có mẫu số chung đó.
Tại Việt Nam, thì Nguyễn Tấn Dũng truyền ngôi cho thái tử đảng là Nguyễn Thanh Nghị; Còn Nông Đức Mạnh, dân tộc Tầy, con rơi của Hồ Chí Minh một tội đồ dân tộc, truyền chức lại cho cậu ấm là Nông Quốc Tuấn. (Chúng tôi xin mở ngoặc ra đây để nói vài lời về dòng họ Nông Đức Mạnh: Đây là dòng họ khát máu, một dòng họ mọi rợ. Vì người cha là Hồ Chí Minh, giết mẹ của con mình. Bố giết vợ giết mẹ của con mình. Và người cha sẵn sàng để mẹ của con mình làm thú vui cho thần cận của mình. Chúng ta cứ thử tưởng tượng xem có man rợ không? Đâu là hình ảnh hòa thuận hạnh phúc của vợ chồng? Còn đâu hình ảnh tình mẫu hệ tình phụ tử?) Và mới đây, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, qua Lời Chứng Số 5 (15-01-2011), đã bạch nhật hóa những hành động dã thú man rợ của Hồ Chí Minh trong thời gian ở Pắc-Bó. Còn Nguyễn Tấn Dũng có thua kém gì hơn Nông Đức Mạnh không?
Cha ông chúng ta có câu:
„Cha mẹ để của bằng non
Không bằng để đức cho con ở đời“.
Dủ của cải có cao như núi, có rộng bằng biển cả cũng bị tiêu tan bay hết, nếu cha mẹ không để đức lại cho con. Cha mẹ mà ăn ở ác đức thì đời sau con cái sẽ bị người đời khinh khi. Vì chính sự ngông cuồng, sự bất nhân bất chính sự gian ác dẫn đến sự suy vong của dòng họ. Không ai lấy sự gian ác mà xây dựng hạnh phúc bình an cho mình. Không ai xây dựng sự giầu sang bền vững trên xương máu đồng bào.
Còn bao nhiêu ‘hạt giống đỏ’ trong Trung Ương đảng Cộng Sản Việt Nam? Bao nhiêu người là con cán bộ lão thành, những người sẽ tiếp nối sự nghiệp cách mạng của cha ông mình ở Việt Nam? Và bao nhiêu người là con cán bộ đương chức?
Nếu như trường hợp của Nguyễn Chí Vịnh, con Nguyễn Chí Thanh, hai ông Phạm Bình Minh, con của cố bộ trưởng ngoại giao Cộng sản Nguyễn Cơ Thạch không có gì để bàn luận nhiều. Thì ba trường hợp của Nông Quốc Tuấn, Nguyễn Thanh NghịNguyễn Xuân Anh, bí thư quận ủy Liên Chiếu, thành phố Đà Nẵng, con trai Ủy viên chính trị khóa X, Nguyễn Văn Chi đã được dân chúng râm ran bàn luận khá xôi nổi.
Trước đó vài tháng ở Bắc Hàn, con trai út của nhà lãnh đạo Kim Yong-il là Kim Jong-un, 27 tuổi, được phong hàm đại tướng, mở đường cho một sự nối ngôi của gia đình độc tài họ Kim này.
Ăn oán thì phải trả báo
Đó là quy luật Thiên định. Cả dòng họ sẽ bị tủi nhục và xỉ vả suốt đời trong giòng lịch sử dân tộc và nhân loại. Đức mới là nhân tố quyết định quan trọng trong việc xây dựng ấm no hạnh phúc hòa bình công chính trường kỳ.
Trong lịch sử thế giới thời Trung cổ và cận đại, có một vị bạo chúa và chế độ tà thần nào để lại gia nghiệp cho con mà tồn tại phát triển được bền vững lâu dài, mà không bị lịch sử lên án? Hãy xem gương những lãnh Chúa Nêro thời La mã! Từ Trần Thủy Hoàng đến Từ Hy Thái Hậu đến Mao Trạch Đông của Tầu, từ Đức quốc xã Hitler đến Lênin và Stalin của Hồng quân Đỏ Nga, Saddam Hussein, Polpot của Khờ-Me đỏ, hai vợ chồng Nicolae và Elena Ceauşescu ở Rumänien bị kết án tử hình ngày 25-12-1989 v.v. Họ để lại gì cho dòng họ? Lịch sử kết án họ ra sao?
Thử hỏi, Hồ Chí Minh đã để lại những đức hạnh gì cho Nông Đức Mạnh và Nông Đức Mạnh đã để đức gì lại cho Nông Quốc Tuấn? Thử hỏi, đời cha ăn mặn đời con không khát nước? Cha mẹ lúc sống gây thù chuốc oán thì đời sau thù hận đó con cháu phải trả.
Nông Quốc Tuấn, chịu trách nhiệm về cái chết của người thanh niên Nguyễn Văn Khương tại đồn Công an. Một kẻ giết người làm bí thư tỉnh ủy Bắc Giang cai trị dân. Cha nào con nấy! Con nào có khác cha! Đất nước dân tộc đồng bào chúng ta sẽ đi về đâu, khi những kẻ giết người thì lãnh đạo còn nạn nhân thì bị cầm tù kết án? Kẻ giết người thì cầm quyền, còn những vị luật sư bảo vệ quyền làm người và bảo vệ sự sống con người như Luật sư Lê Thị Công Nhân, Luật sư Nguyễn Văn Đài, Luật sư Lê Công Định, Luật sư Cù Huy Hà Vũ, Luật sư Lê Trần Luật, Luật sư Huỳnh Văn Đông, Blogger Anh Ba Saigon Luật sư Phan Thanh Hải v.v. thì bị giam cầm hay khủng bố. Chính họ là những vị xứng đáng đã và đang và chắc chắn sẽ là những người cầm cân nẩy nực cho người dân. Thử hỏi, đất nước con người Việt Nam sẽ đi về đâu, nếu kẻ giết người thì cai trị, thay vì bị trừng trị?
Đâu đâu cũng thấy bóng kẻ giết người cướp của như trường hợp của Nguyễn Bá Thanh, tỉnh ủy Đà Nẵng. Thử xem dòng họ Nguyễn Bá Thanh và những tay sai suốt đời bưng bô cho tên Cộng sản này sẽ đi về đâu? Nên ghi nhớ một điều: Khi muốn xóa đi những dấu vết tội phạm, thì chính những kẻ ngu xuẩn làm tay sai sẽ bị „ông chủ“ thủ tiêu trước hết.
Thử hỏi, đây là một một chính quyền thương dân phục vụ cho dân hay đây là một băng đảng cướp, giết người lấy của?
Giầu đâu ba họ, khó đâu ba đời!?
Không ai giầu mãi, mà cũng không ai nghèo mãi. Đừng ỷ giầu mà khinh thiên hạ, và cũng đừng vì nghèo mà tủi thân. Nếu biết tu chí làm ăn thì có lúc sẽ giầu. Từ đời Hồ Chí Minh đến Nông Đức Mạnh, đến Nông Quốc Tuấn là ba đời. Nhưng tục ngữ Đức có câu: đừng tâng bốc sớm, khi trời chưa tối. Xem dòng họ Hồ để lại gì sau đời thứ ba là Nông Quốc Tuấn? Hễ đời cha giầu thì đời con bắt đầu phá sản. Nếu con không phá sản thì cháu cũng phá mà thôi. Phải sống có đức thì mới bền vững. Giầu đổi bạn, sang đổi vợ. Thử coi những kẻ có quyền thế, kẻ sang có gang có thép, đối xử với người vợ mình như thế nào?
Tất cả những nước độc tài này đang tìm cách củng cố địa vị cai trị và làm giầu qua quyền lực của họ bằng cách cha truyền con nối. Nhìn chung, những nước này tạo ra mô hình thể chế chính trị mới, đó là: Thể chế độc tài, độc tài đảng trị và thể chế vương quốc. Cái „điểm son“ của mô hình chính trị mới này, đó là làm lùi lại tiến bộ của xã hội. Tất cả nền kinh tế những nước này đều giống nhau, từ Việt nam đến Tunêsien, là những quốc gia nghèo đói về kinh tế, lạc hậu về chính trị, man rợ về nhân quyền, băng hoại về đạo đức, ngu dân về giáo dục, tham nhũng trong quản trì tài sản quốc, đàn áp trong chính quyền, gian ác trong chính sách và bán nước hại dân trong ngoại giao.
Như chúng tôi đã trình bày: Thể chế độc tài Cộng sản đã sụp đổ trước ngưỡng cửa thế kỷ 21. Thể chế còn lại, mà chúng ta gọi là Thể Chế Độc Tài Đảng Trị Vương Quốc hoặc Vương đế thể chế đảng chủ sẽ sụp đổ sau ngưỡng cửa thế kỷ 21. Hiện nay là Tunesien đã hoàn tất, Ai-cập và Algerien, Marrokko đang tới phiên, và Việt Nam, Bắc hàn, Cu-ba, Miến-Điện cũng đang rục rập.
Nhìn người nghĩ ta!
Đúng vào ngày Quốc tế Hòa bình, ngày 01.01.2011, Linh Mục Nguyễn Văn Lý kêu gọi toàn dân toàn quân giải thế chế độ Cộng sản Việt Nam. Cũng nhằm vào ngày này, lần đầu tiên trong lịch sử giáo hội Công Giáo, Đức thánh Cha Bênêtiktô XVI, kêu gọi đòi hỏi tự do tôn giáo, con đường duy nhất dẫn đến hòa bình. Ngài lên tiếng bênh vực cho con cái của mình đang bị đàn áp bách hại. Cũng ngày này, Ngài gián tiếp đòi hỏi một thể chế dân chủ pháp trị nhân bản. Đối tượng cho Thông điệp này, thứ nhất, là những quốc gia độc tài, những nước Cộng sản, một bóng ma, một tà thần, một thời kỳ qủy Vương ra đời. Thứ hai, Cha chung Bênetiktô XVI cũng gửi thông điệp này đến những con cái Chúa đang bị bách hại tại Việt Nam, Cu-ba, Trung Quốc v.v..
Nhưng nực cười ở chỗ. Hai Cha con: Linh Mục Nguyễn Văn Lý và Đức Thánh Cha Bênetiktô XVI, kêu gọi thiết lập thể chế dân chủ đa nguyên pháp trị, thì tại những quốc gia Hồi giáo hưởng ứng và đáp lời kêu gọi này mau trước. (Linh Mục Nguyễn Văn Lý kêu gọi giải thể chế độ Cộng sản Việt Nam. Đức Thánh Cha Bênetiktô gián tiếp kêu gọi thiết lập chính thể dân chủ, nói chung).
Người Hồi giáo gây sức mạnh đối với tà quyền và tạo làn sóng nổi dậy của người dân, chống lại độc tài đảng trị vương quốc. Trong khí đó, thì đời sống của người dân Việt Nam so với quốc gia Tunesien hay Ai-Cập còn thua gấp ba lần. Hóa ra, giá trị con người của những quốc gia này còn hơn Việt Nam gấp ba. Thế mà họ đã phải vùng lên dành quyền tự quyết, quyền tự chủ và quyền biểu quyết con người.
Thế còn người Việt Nam? Giá trị nhân phẩm nhân cách người Việt Nam ở đâu? Còn phải thấp hơn tới đâu nữa mới thật sự vùng lên? Một tủi nhục quốc thể? Một Dân tộc hèn nhát?! Một dòng máu bị liệt kháng? Một chủng tộc triệu chứng diệt vong? Nếu qủa đúng như vậy, thì hỡi ơi! Đấy là niềm tự hào của một dân tộc với 4 ngàn năm văn hiến đó ư? Thật là tủi nhục cho dân tôi. Tối ngày nghe Cộng sản hát, người dân chỉ còn biết khen hay và cam phậm cúi mặt làm thân trâu ngựa suốt đời.
Lời kêu gọi giải thể chế độ độc tài
Ngày 01.01.2011, còn là ngày lễ kính thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời. Ngày đầu tiên trong Năm mới đê dâng kính Mẹ Thiên Chúa, cũng là ngày cầu hòa bình cho thế giới. Năm 431, Công đồng Êphêsô đã tuyên xưng tín điều Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Gần đây nhất, Công đồng Vaticanô II, một lần nữa, đã xác nhận Đức Maria là Mẹ Chúa Cứu Thế và cũng là Mẹ Thiên Chúa. Đức cố giáo Hoàng VI đã chuyển lễ Mẹ Thiên Chúa ngày 11 tháng 10 sang đầu năm Dương lịch, tức nhằm ngày 01.01. Và cũng minh định ngày đầu năm là ngày cầu hòa bình thế giới. Vai trò Mẹ trong công cuộc cứu chuộc nhân loại rất quan trọng, vì Đức Mẹ sinh ra Chúa là Hoàng Tử Hòa Bình, với lời ca hát của các sứ thần: „Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm“.
Chính sứ điệp giải cứu con dân Chúa thoát khỏi ách tà quyền Công sản gian ác, đã được Đức mẹ hiện ra tại Fatima, vào ngày 13.10.1917 phán hứa: „Hãy ăn ăn đền tội, đọc kinh cầu nguyện, nước Nga, sẻ trở lại. Trái tim Mẹ sẽ thắng“. Và qủa thật! Trái tim Mẹ đã thắng. „Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người nữ, giữa dòng dõi mi và dòng dõi của người; người nữ ấy sẽ giẫm nát đầu mi.“ (Sách Sáng thế 3, 15). Các Giáo phụ thời đầu như thánh tử đạo Giustiô (150 sau Công nguyên) và thánh Irênê (177 sau công nguyên) đã thấy sách Sáng thế 3,15 như là lời tiên tri đầu tiên trong Kinh Thánh. Và cái nhìn tiên tri này đã được cắm rễ xâu chắc trong Tân Ước. Sách Khải huyền 12,1-9 mạc khải người nữ có một người con (Đức Giêsu), người con ấy đang dẫn đến sự thất bại của “con rắn xưa, được gọi là Ác Thần hay Satan.” (Khải huyền 12, 9). Rõ ràng đó là một hình ảnh về sự hoàn tất của Sáng thế 3,15.
Sứ điệp Fatima đã ứng nghiệm: không riêng gì nước Nga, mà tất cả các chư hầu của nước Nga đều trở lại. Và để khởi xướng cho „nước Nga trở lại“, Thiên Chúa đã chọn quốc gia Balan, một nước với 95% là người Công giáo với lòng thờ kính Mẹ Thiên Chúa một cách đặc biệt. Quốc gia Công giáo Ba-lan đã khơi mào cho biến cố này. Thiên Chúa đã dùng vị Giáo Hoàng thuộc nước Cộng sản, để nói lên niềm tin vững mạnh trông cậy vào Thiên Chúa. Dù lớn lên và trưởng thành dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, nhưng đức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, người có tước hiệu rất kính Đức Mẹ Totu totum (tất cả của con thuộc về Mẹ và cho mẹ), đã là biểu tượng và biểu dương cho niềm tin bất khuất: Càng bị bách hại khốn khổ đớn đau tới bao nhiêu, niềm tin tin vào Thượng đế và Mẹ Maria càng cao bấy nhiêu.
Đã bao lần Mẹ đã bảo vệ che chở cho Ngài, nhất là nhằm ngài bị ám sát tại quảng trường Thánh Phêrô, ngày 13-05-1981, đúng vào ngày Đức Mẹ hiện ra tại Fatima. Và để đánh dấu niềm tin ấy, Giáo Hội sẽ cân nhắc Người lên bậc Á thánh đúng vào ngày Chúa Nhật, lễ Thương Xót của Chúa, (năm nay nhằm ngày lao động quốc tế ngày 1-05-2011) mà chính Ngài đã sáng lập, và cũng đúng là ngày Ngài ra đi khỏi trần thế (2-04-2005 †). Ngài thiếp lập lễ kính lòng Thương Xót của Chúa, Ngài chết giáp ngày lễ này, và được phong Chân Thánh cũng trong lễ ấy. Một sự trùng hợp thật ngẫu nhiên hay đây là một „dấu chỉ lạ đời“ mà Thiên Chúa chỉ tõ tường tận cho nhân loại?
Dựa vào đâu, mà chúng ta biết được sự tiếp tay của Mẹ trong công cuộc cứu chuộc trần thế?
Mối liên hệ giữa Thánh Mẫu và Mẹ Giáo hội, chúng ta chú trọng đến cuốn Khải Huyền. Ở đó, trong đoạn 12, chúng ta có thể thấy cái tổng hợp này:
Một người nữa mặc mặt trời, đội 12 sao và chân đạp mặt trăng, hạ sinh. Và Bà hạ sinh với tiếng kêu đau đớn. Bà hạ sinh với khổ đau cả thể. Chúa Kytô luôn được tái sinh qua tất cả thế hệ và vì thế đảm nhận việc qui tụ loài người lại trong Người. Người được sinh ra, như thánh Gioan nói ở đoạn 12 Phúc Âm của ngài, là để lôi kéo tất cả lại cùng Người và trong Người. Người đã được hạ sinh là để giải thoát toàn thể thế giới.
Nhận định chung
Lại một lần nữa, thuộc hạ của nhóm cướp của giết người của tên Nguyễn Bá Thanh dàn dựng những màn đấu tố tại Đà nẵng, xét xử những người giáo dân can đảm của giáo xứ Cồn dầu, quận Cẩm Lệ, tỉnh Đà Nẵng, vào ngày 26-01-2011.
Chúng tôi viết kính tặng những anh chị em giáo dân đã và đang can đảm làm chứng tá cho Công lý và Hòa bình. Đoạn Thánh vịnh 82 kết thúc bài này: Thánh vịnh tố cáo những thẩm phán bất công và tiên tri viễn tượng sẽ xẩy đến cho chế độ ác nhân thất đức, thể hiện những màn đấu tố vụng về:
„1 Thánh vịnh. Của ông A-xáp.
Thượng Đế chủ toạ triều đình thiên quốc,
Người xử án giữa chư thánh chư thần:
2 “Tới bao giờ các ngươi còn xử án bất công,
hay còn thiên vị phường gian ác?
3 Hãy bênh quyền lợi kẻ mồ côi, người hèn mọn;
minh oan cho người khốn khổ, kẻ bần cùng,
4 giải phóng ai hèn mọn, ai nghèo túng,
cứu khỏi nanh vuốt bọn ác nhân.
5 “Vậy mà chúng chẳng hay chẳng hiểu,
cứ bước đi, giữa tăm tối mịt mù,
khiến nền tảng địa cầu phải lung lay nghiêng ngả.
6 Ta đã phán: Hết thảy các ngươi đây
đều là bậc thần thánh, là con Đấng Tối Cao,
7 thế nhưng rồi phải chết không khác kẻ phàm nhân,
và có ngày sụp đổ như mọi bậc quan quyền.

8 Tâu Thượng Đế, xin Ngài đứng dậy mà xét xử địa cầu,
vì chính Ngài làm chủ muôn dân.“
Anh chị em là con cái của Chúa là con cái Đấng Tối Cao. Đồng bọn nhóm Nguyễn Bá Thanh và tập đoàn tay sai Hán Cộng là phường gian ác. Ngày sụp đổ mọi bậc quan quyền ác nhân chỉ là thời gian. Và sự sụp đổ chế độ thất đức này là tất yếu sau ngưỡng cửa thế kỷ 21.