1/4/10

Những căn bệnh đang huỷ hoại xã hội Việt Nam


“…nếu không có một sự thay đổi toàn diện, triệt để về mặt thể chế chính trị thì mọi sự “sửa chữa” kiểu như thay tên Đảng, thay tên nước, thay đổi nhân sự này chính sách kia… cũng chỉ như những cố gắng vá víu tạm bợ, che chỗ này vá chỗ kia trên ngôi nhà đã thực sự mục ruỗng…”

Từ năm 1989 đến 1991, thế giới đã chứng kiến sự sụp đổ hàng loạt của các nước nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản ở Đông Âu và Liên Xô. Hơn 20 năm qua, nếu có dịp đến thăm các quốc gia này, người ta sẽ thấy rằng chính phủ mới và nhân dân tại các nước này đã kịp làm được khá nhiều điều; đời sống kinh tế, xã hội của người dân tốt hơn hẳn so với trước kia, nhưng vẫn còn rất nhiều việc mà chính phủ và nhân dân họ phải nỗ lực thực hiện để xoá đi di sản do những năm dài dưới chế độ cộng sản để lại trên con đường trở thành những quốc gia phát triển, giàu mạnh, dân chủ, tự do. Và tuỳ theo nội lực của từng nước mà quá trình này nhanh hay chậm, nhẹ nhàng hơn hay nặng nề vất vả hơn.

May mắn như nước Đức, nhờ có Tây Đức với một tiềm lực kinh tế hàng đầu của châu Âu, vậy mà trong những năm qua chính phủ Đức đã phải đổ không biết bao nhiêu tiền để vực dậy Đông Đức, xoá đi khoảng cách về mọi mặt giữa hai bờ Đông Tây. Nhưng dù sao, các nước Liên Xô và Đông Âu vẫn có những nội lực nhất định – các nước này trước khi đi theo con đường xã hội chủ nghĩa đã là những quốc gia có nền kinh tế công nghiệp tư bản bước đầu, có nền văn hoá dày dặn, người dân của họ dù sao cũng đã hiểu thế nào là dân chủ, tự do… nên quá trình thay đổi thế chế chính trị cũng đỡ nhọc nhằn vất vả hơn những quốc gia không có được những “hành trang” như vậy. Ví dụ như Việt Nam chẳng hạn. Đôi khi nghĩ đến một ngày nếu vận hạn của đất nước đã qua, Việt Nam may mắn chuyển đổi thể chế chính trị thành một quốc gia dân chủ pháp trị, thì một điều có thể thấy trước đó là cái giá phải trả do di họa của những năm cầm quyền của Đảng Cộng sản Việt Nam để lại trên đất nước này phải nói là vô cùng nặng nề, và những mất mát, thiệt thòi là vô cùng lớn.

Thứ nhất là ở Việt Nam, thời gian cầm quyền của Đảng Cộng sản cho đến nay đã kéo dài hơn một số quốc gia khác – 65 năm trên miền Bắc và 35 năm trên toàn lãnh thổ, nên cái hại cũng nặng nề hơn. Thứ hai là do nội lực của đất nước và của dân tộc, trước khi có Đảng Cộng sản lãnh đạo cho đến ngày nay, Việt Nam vẫn chỉ là một nước nông nghiệp nghèo nàn đang phát triển, từ hạ tầng cơ sở vật chất kinh tế, kỹ thuật… đều chưa có gì đáng kể. Cộng với một tầm nhìn ngắn, văn hoá “lùn” của các thế hệ lãnh đạo nối tiếp nhau từ trên xuống dưới, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy cái hại lâu dài, hoặc vừa làm vừa phá, hoặc chỉ lo vơ vét, tham nhũng mà không nghĩ gì đến tương lai của đất nước và dân tộc, nên sau bao nhiêu năm cầm quyền, trên khắp đất nước nhìn đâu cũng thấy dấu vết của sự phá hoại trên mọi lĩnh vực. Bao nhiêu đất dọc theo biên giới phía Bắc, biển, đảo… đã mất, biết bao giờ mới đòi lại được! Rừng bị tàn phá, tài nguyên bị khai thác một cách vô tội vạ, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề, một số sông ngòi bắt đầu khô cạn, bây giờ người ta lại bắt đầu phá nát Tây Nguyên với những dự án khai thác bauxite lợi ít hại nhiều, bộ mặt các thành phố lớn, nhỏ thì hỗn độn, quy hoạch yếu kém, kiến trúc lộn xộn một cách không thể sửa chữa nổi v.v. Chưa nói đến cơ cấu luật pháp hay một nền giáo dục yếu kém cần phải xây dựng lại từ đầu, rất mất thời gian. Chưa kể cả một xã hội bị băng hoại về mặt đạo đức, những giá trị, chuẩn mực bị lệch; con người hoặc bị nhồi sọ bởi lối giáo dục tuyên truyền một chiều phải mất thời gian mới hiểu ra được đâu là sự thật đâu là dối trá, hoặc bị tồi tệ đi do phải sống trong một môi trường xã hội có quá nhiều điều không tử tế v.v. Nhưng điều nguy hiểm nhất đối với số phận của đất nước và dân tộc Việt Nam là: nếu sự thay đổi thể chế chính trị đến chậm thì nguy cơ phụ thuộc, thậm chí mất nước vào tay nước láng giềng phương Bắc là điều mà hiện nay nhiều người đều đã thấy.

Có những di hại có thể thấy rõ vì nó hữu hình và có thể xây dựng lại, có thể hồi phục sau một thời gian vài ba thập niên tuỳ theo. Nhưng có những cái di hại vô hình khó thấy hơn mà hậu quả của nó thì rất nặng nề và sự điều chỉnh, sửa chữa cũng vô cùng khó khăn, mất thời gian. Đó là những di hại về văn hoá, con người, về tinh thần mà những quốc gia đã từng trải qua chế độ do đảng cộng sản lãnh đạo đều phải trả giá.

Môi trường sống bị ô nhiễm, bị huỷ hoại. Môi trường tinh thần cũng vậy. Có những căn bệnh tinh thần mà nếu sống trong một xã hội như xã hội Việt Nam hay Trung Quốc (vốn là một hình mẫu để chính quyền Việt Nam bắt chước theo y hệt nên những căn bệnh cũng giống nhau) lâu ngày con người sẽ bị lây nhiễm ít nhiều mà không hay.

Bệnh vô cảm

Xã hội Việt Nam bây giờ có quá nhiều điều phi lý, trái tai gai mắt, và cũng có quá nhiều những bi kịch, những câu chuyện thương tâm. Mỗi ngày mở những tờ báo ra, bật TV lên, hoặc ngay trong đời sống thường ngày, người ta phải đọc, nhìn, nghe hay chứng kiến tận mắt biết bao nhiêu chuyện như vậy. Tổng Giám đốc X bị bắt vì tham nhũng hàng tỉ đồng. Công ty Y bị phát hiện có dấu hiệu lừa đảo, làm thất thoát hàng trăm tỉ. Một khu nhà hay một cây cầu vừa mới xây đã bị sập, lún vì làm ăn gian dối, bớt xén vật tư. Một bữa tiệc sinh nhật của con cái một “quan lớn” tốn kém hàng trăm triệu đồng trong đó chủ nhân bữa tiệc vung tay tặng các bạn mỗi người một chiếc xe gắn máy hiệu @. Một em bé chết oan vì bị điện giật trên đường do dây điện bị hở, không ai chịu trách nhiệm. Một tai nạn giao thông thảm khốc do đường hẹp, lô cốt chặn, chen lấn nhau hoặc đôi khi chỉ vì do chất lượng đường sá tồi khiến người đi xe ngã xuống và bị xe tải phía sau cán lên. Một người phụ nữ nghèo đi mót cà phê bị chó nhà giàu cắn chết nhưng công an lại không truy cứu tội hình sự người quản lý trang trại đã để mặc chó cắn chết người v.v. Đầu tiên khi đọc hoặc nghe những chuyện như vậy, người ta phẫn nộ, bức xúc, thương cảm. Nhưng rồi hằng ngày cứ phải đọc mãi, chứng kiến mãi với mức độ phi lý, bất công ngày càng lớn hơn, người ta thành quen đi, không còn ngạc nhiên trước bất cứ chuyện gì nữa. Người ta quen dần với những điều không tử tế, với cái xấu, cái ác… và trở nên vô cảm dần dần mà không hay.

Tai hại của điều này là đến lượt mình, mỗi người khi phải làm một điều không tử tế hoặc không lương thiện sẽ tự bảo rằng chung quanh mình ai cũng làm như vậy, ai cũng đang sống như vậy, có sao đâu!

Cái xấu, cái ác lên ngôi

Chưa cần phải từ nguồn báo chí truyền thông của “thế lực thù địch” nào, chỉ cần theo dõi báo chí trong nước, do nhà nước kiểm soát nội dung và cho phép phát hành, cũng có thể thấy ở Việt Nam hiện nay, cái xấu, cái ác đang lộng hành ra sao. Có nhiều người sẽ bảo: xã hội nào mà chả có cái xấu, cái ác! Ở Mỹ chẳng hạn, cũng có những cảnh bạo lực, giết người, thậm chí sát nhân hàng loạt… đó thôi. Nhưng vấn đề ở đây là cái xấu, cái ác, sự thiếu lương thiện đang tràn lan ở mọi cấp độ từ những hành vi nhỏ nhặt hằng ngày như chen lấn giành đường nhau, dúi tiền cho cảnh sát giao thông để được cho qua khi bị bắt lỗi và cảnh sát cũng thản nhiên nhận tiền như là chuyện bình thường phải vậy, hoặc sẵn sàng cãi vã, chửi bới nhau thậm chí đánh nhau chỉ vì những chuyện xích mích không đáng… cho đến những hành vi ở mức độ lớn hơn. Nhiều khi rùng mình vì mức độ trơ tráo vô đạo đức trong những hành vi tội lỗi, như khi một ông hiệu trưởng không những dụ dỗ, ép dâm hàng loạt học sinh tuổi vị thành niên mà còn buộc các em phải lên giường với hàng loạt quan chức để có lợi cho mình; hay mức độ dã man một cách thản nhiên như khi một con người có thể để mặc cho đàn chó cắn xé đồng loạt đến chết mà không cứu; hay những cô cậu học sinh còn ở tuổi cấp hai có thể thản nhiên đánh bạn, thản nhiên quay video clip tung lên mạng và những học sinh khác thì ngồi xem mà không phản ứng gì. Khi một xã hội mà những điều không tử tế, cái xấu, cái ác đã trở thành chuyện bình thường trong khi điều tử tế, cái đẹp, cái thiện dần trở thành hiếm hoi, bất bình thường thì đó là điều thực sự phải báo động đỏ từ lâu rồi.

Sự bạc nhược, cầu an

Khi phải sống chung quá lâu với những điều bất công phi lý, với các xấu cái ác đang tràn lan, và biết rằng có kêu thì cũng chẳng thay đổi được gì, số đông người Việt dường như đã chọn cho mình một “phương châm” sống an toàn, đó là mặc kệ, mọi chuyện đã có nhà nước lo, họ chỉ lo kiếm sống, lo cho bản thân và gia đình. Và điều đó tạo ra một căn bệnh khác cũng phổ biến không kém: sự bạc nhược, cầu an. Đối với đám đông này, đừng nói với họ về sự thối nát của chế độ, về gánh nặng nợ nần đang đổ lên đầu các thề hệ sau do việc vay nợ nước ngoài, việc mất đất mất biển và cả nguy cơ mất nước trong tương lai, việc các nước khác người dân được có những quyền gì cũng như nhu cầu tự do dân chủ trong nhân dân… Họ sẽ lảng tránh, sợ hãi, không tin, và tiếc thay con số này vẫn còn khá lớn. Chưa kể những kẻ mà quyền lợi gắn chặt với chế độ này và vẫn cố sống cố chết bênh vực cho chế độ này là không tính đến. Đó là lý do vì sao một đảng cầm quyền có quá nhiều sai lầm và tội lớn đối với đất nước, với nhân dân trong suốt bao nhiêu năm qua như Đảng Cộng sản Việt Nam lại vẫn tiếp tục tồn tại.

Sự giả dối

Trong lịch sử giành chính quyền và giữ chính quyền của mình, Đảng Cộng sản Việt Nam đã sử dụng rất nhiều “chiêu thức”, trong đó có sự dối trá, mỵ dân. Có thể nói sự dối trá, nói một đằng làm một nẻo là “chính sách” xuyên suốt trong đối nội cũng như đối ngoại của Đảng Cộng sản Việt Nam từ bao lâu nay. Và từ bao nhiêu nay người dân Việt Nam đã phải sống trong một môi trường giả dối, từ khi còn đi học trẻ em Việt Nam đã phải học tin vào những điều giả dối cho đến khi trưởng thành nhìn xung quanh xã hội toàn những điều giả dối – bằng giả, hàng giả, chất lượng công trình và cả chất lượng tác phẩm văn hoá văn nghệ nhiều thứ cũng là giả… Và cũng như các căn bệnh đã kể trên, đến một lúc nào đó sự giả dối cũng trở thành căn bệnh phổ biến trong xã hội – người ta chạy theo thành tích, chạy theo những giá trị ảo, giá trị giả bên ngoài và đánh giá nhau cũng bằng những cái bên ngoài đó như căn nhà, chiếc xe, áo quần, mảnh bằng phó tiến sĩ, tiến sĩ “mua”… mà không xét đến giá trị thật bên trong của một con người.

Hoài nghi và mất lòng tin

Và khi phải ăn uống hít thở hằng ngày với một bầu không khí giả dối như vậy thì lẽ đương nhiên con người trở nên mất lòng tin, hoài nghi vào tất cả mọi thứ. Từ một nguyên nhân sâu xa nhất là sự sụp đổ của toàn bộ hệ thống lý luận chính trị Mácxít-Lêninnít, lý thuyết về chủ nghĩa xã hội chủ nghĩa cộng sản… mà bao nhiêu năm nay Đảng và nhà nước Việt Nam vẫn ra sức nhồi nhét vào đầu người dân, trong lúc chưa tìm ra được một hệ thống lý luận khác để thay thế (thật ra thì đã có sẵn những hệ thống lý luận của các nước Dân Chủ pháp quyền khác để mà học hỏi nhưng vấn đề là nhà nước Việt Nam không muốn học!), cùng với sự xuống cấp, tha hoá về mọi mặt trong đời sống đạo đức xã hội, khiến con người mất lòng tin và căn bệnh hoài nghi này cũng phổ biến không kém. Điều tai hại hơn là người ta không tin cả vào những điều tốt, sự tử tế.

Xã hội Việt Nam hiện nay là một môi trường mà cái ác cái thiện lẫn lộn, môi trường văn hoá nghệ thuật cũng vậy – cái đẹp cái xấu lẫn lộn, thật giả lẫn lộn, dễ làm cho con người, nhất là giới trẻ, bị nhiễu về mặt nhận thức, thẩm mỹ cho đến phương hướng, mục đích sống… không biết phân biệt, thẩm định hay dở, đúng sai. Xã hội cứ thế mà nhiễu loạn cả lên.

Và tất cả những căn bệnh đó như những tế bào ung thư đang tàn phá cả xã hội Việt Nam mà nếu không có một sự thay đổi toàn diện, triệt để về mặt thể chế chính trị thì mọi sự “sửa chữa” kiểu như thay tên Đảng, thay tên nước, thay đổi nhân sự này chính sách kia… cũng chỉ như những cố gắng vá víu tạm bợ, che chỗ này vá chỗ kia trên ngôi nhà đã thực sự mục ruỗng từ bên trong mà thôi.

Nguồn: Talawas, 28/03/2010
Song Chi
Vô Thượng Sư Thanh Hải lấy chồng.

Đặng Thị Trinh tự xưng mình là Thanh Hải vô thượng sư.

Để bản tin đuợc ấn tuơng hơn, ht đã sưu tầm những hình ảnh :tuơi mát" cuả bà, đã lột xác từ một nguời đàn bà VN thành một nguời đàn bà Âu tây cho bản tin thêm hấp dẫn. ht đã dung cả môt buổi chiều đi qua rât nhiều trang mạng để sưu tầm những kiểu áo này. Sau này, tât cả những quần aó cuả bà đều do một tay bà vẽ kiểu, chỉ có một mà không có hai. Mỗi lần bà gặp đệ tử bà đều xuất hiện trong một bộ đồ mới, may bằng những chât liệu thuợng thặng hạng nhât đínk kèm theo những viên châu báu vô giá do tiển thâu đuợc từ những tín đồ cuả bà trên khắp nơi cuả thế giới. Lạ lùng thay các tin đồ mới sau khi gia nhập đã đuợc bà tâm ấn là biến thành một nguời bỏ tất cả liên hệ với gia đình bố mẹ, vợ con sẵn sàng hy sinh đi theo hầu hạ bà, và dĩ nhiên lợi tức nguời đó tìm ra là dâng hiến hết cho bà. Từ đó cuộc đời cuả họ dâng hiến thành nô lệ cho bà vô điều kiện.
Cuộc đời tình ái cuả Vô Thuọng sư càng thăng hoa hơn thời gian khoảng 10 năm về truớc, bà đuọc Công Chuá Lào quốc mời sang chơi, và ở đó bà đã gặp nguời tính mới, và tình yêu đã nảy sinh. Kêt quả cuộc tình kín đáo này đã cho bà một bé trai, va nguời yêu mới cuả bà dĩ nhiên đã là một đệ tử thuần phục và ngoan ngoãn đuợc hầu hạ bà đêm ngày không rời buớc. Nhũng lúc bà tắm đều bằng sữa tuơi. Chỉ có những nam đệ tử tâm huyết đã đuợc tâm ấn là đuọc phục vụ cho bà mà thôi. Và dĩ nhiên sữa tuơi cuả bà tắm rồi đuợc những đệ tử cuồng tín thụ huởng một cách vô cùng hân hạnh và trân trọng.



Ht biêt rõ gia đình cuả chị Diễm Châu ở miền Nam Houston, thật nhiều năm về truớc chị nồi tiếng vói quán Diẽm Châu, đặc biệt chuyên về bánh khọt, bánh bèo. Chi chỉ có mấy cô con gái và 1 con trai duy nhất, câu này đang học bác sĩ. Ấy thế mà chỉ 1 chuyến đi chơi cùng bạn, tham gia một buồi thuyêt giảng cuả Thuợng sư mà không hiều sao sau đó cậu đã bỏ nhà ra đi hầu hạ và biến thành đệ tử trung thành cho Vô Thuợng sư, bỏ học bác sĩ, cho dù mẹ cuả cậu và các em gái năn nỉ khóc lóc cũng không lay chuyên đuợc câu. Vì thế coi như chị mât luôn đứa con, mà thời gian truớc đây vô cùng hiều thảo. Bây giờ ht đã hiểu tai sao mà ai cũng nghe lời bà răm rắp. Nhiều gia đình khác ỏ Houston cũng lâm vào cảnh chia tay như vậy. Bà đã dung phép thuật cuả đạo Silk mà làm ra những cảnh nhà tan cuả nát như vậy.
Vô thuợng sư ngày xưa
Vô thuợng sư ngày nay
Nhiều vị đã có dịp đi nghe cô Thanh Hải giảng đạo dưới hình thức là một tu sĩ Phật Giáo, nhưng với nội dung, nếu vị nào hiểu được một phần giáo lý của đạo Phật, đều cho rằng luận điệu của cô Thanh Hải là phá hoại Phật Giáo. Vấn đề cô Thanh Hải giảng đạo tạo ra sự bất bình sâu rộng trong Giáo Hội Phật Gíao Trung Hoa Dân Quốc và toàn thể Phật Giáo đồ xứ này; lại đang lan rộng ra trong hang lãnh đạo và toàn thể Phật tử Việt Nam hải ngoại.
Thanh Hài Vô Thuơng sư
Với sự việc trên, tôi đã hiểu rõ từ lâu, vì tại Đài Loan đã có nhiều tờ báo Phật Gíao phê bình về luận điệu phá hoại ấy. Nhưng tại Đài Loan số người Việt Nam theo tôi được biết thyì đếm không hết mười đầu ngón tay, mà cô Thanh Hải là người Việt Nam nên tôi không đành làm công việc đổ dầu vào lửa, mặc dù trong giới Phật Giáo Đài Loan nhiều lần yêu cầu tôi lên tiếng, vì họ biết tôi cũng là người Việt Nam. Nhưng có nhiều người cho cô Thanh Hải là đệ tử của tôi nên đã có nhiều lời trách tôi tại sao tôi cho cô Thanh Hải làm việc như vậy. Do đó mới có lá thư này.
Thanh Hải Vô Thuơng sư



Theo tôi được biết, cô Thanh Hải sanh tại tỉnh Qủang Ngãi, miền Trung Việt Nam, học tới năm Đệ Nhị, năm 19 tuổi rời khỏi Việt Nam ra nước ngoài, có quốc tịch Anh, tại Tây Đức có chồng làm Bác Sĩ đã từng quy y với Thấy Thích Như D9iển với pháp danh là Thị Nguyện, sau đó sang Ấn Độ học với mấy vị Lạt Ma Tây Tạng, rồi theo học với một người Ấn Độ theo đạo Sikh tên là Jampa Ghesbe Ngawang Dargey và học với một người Ấn Độ khác tên là Thakar Singh, được truyên cho “năm câu chú”, “phương pháp ấn tâm” và “huyễn pháp Thanh Sắc Quang Ảnh”.
Thanh Hải vô thuợng sư New year 2008



Cô Thanh Hải đã xuất gia từ Ấn Độ. Năm 1983 đến Đài Loan thọ giới Tỳ Kheo Ni, tự xưng là người Việt Nam, nên Giáo Hội Phật Giáo Đài Loan gọi điện thoại đến tôi nhờ tôi cho Thanh Hải tá túc cho đến khi tham gia tọ giới. Tôi liền bằng lòng. Vì cô Thanh Hải không muốn dung pháp danh Thị Nguyện, nen yêu cầu tôi cho pháp hiệu nên tôi đã cho pháp hiệu là Thanh Hải. Sau đó, tôi biết Thanh Hải tu theo ngoại đạo, tôi khuyên nên bỏ và cố gắng học Phật, nhưng THanh Hải không nghe, rồi sau đó ra đi. Từ khi Thanh Hải bắt đầu truyền đạo thì không đến tôi nữa, vì Thanh Hải biết là tôi không hài long về việc Thanh Hải dùng hình thức người xuất gia của Phật Giáo mà truyền bá tư tưởng ngoại đạo.



Alu,... cục cưng của em đóa hủh? Tối nay anh mún đi vũ trường nào để em đặt chổ V.I.P trước?
Cô Thanh Hải khi bắt đầu truyền đạo, vì muốn đạt đến mục đích bất chánh, đánh lừa thính giả có cảm tình với Phật Giáo hay những tín đồ đạo Phật mà không rõ giáo lý của đạo Phật nên đưa ra đề tài là “Phương Pháp Quán Âm” và tự xưng là Hiện Tại Phật. Cô Thanh Hải lại dung chiêu bài “tức khắc khai ngộ, một đời giải thoát” để dụ người vào lưới ngoại đạo.
Môt trong những đam mê cuả bà là tự vẽ kiiểu quần áo thời trang cho chính bà



Cô Thanh Hải nói dối rằng giảng dạy phương pháp Quán Âm, nên mọi người đều nghĩ rằng phương pháp tu hành của D9ức Quán Thế Âm Bồ Tát, mà sự thật dạy quán “Thanh Sắc Quang Ảnh”, không dính dấp gì với Đức Quán Thế Âm Bồ Tát cả, lại tự xưng là Hiện Tại Phật. Căn cứ nơi kinh Phật, đây là một tội đạ vọng ngữ rất nặng, chỉ có kẻ hành ma đạo mới dám nói như vậy mà thôi. Nếu ai có chỉ trích thì Thanh Hải nói với tín đồ là người ta đố kỵ. Thanh Hải phải trả lời sao về những lời chỉ trích của toàn thế giới trí thức Phật giáo Đài Loan đều cho rằng Thanh Hải đã phá hoại Phật Giáo vì Thanh Hải đã dung hình thức là một tu sĩ của Phật Giáo mà giảng nội dung đều là của đạo Sikh? Đôi khi Thanh Hải có đề cập đến kinh Phật, nhưng giảng giải sai lầm và phê bình Phật Giáo là thế này là thế nọ. Thật sự Thanh Hải chưa từng có thời gian nào để học Phật. Thanh Hải khi đề cập đến kinh Phật với mục đích chỉ để huyễn học long người rằng Thanh Hải là người đã từng nghiên cứu kinh Phật mà thôi. Thanh Hải dung phương pháp ấn tâm chỉ là sự phái âm binh để khống chế người theo đạo. Đây là phương pháp dung chú thuật của ngoại đạo thường thấy nhiều nơi. Phương pháp này chỉ có thể h uyễn hoặc những kẻ hiếu kỳ mê muội mà thôi. Những người chánh tín đạo Phật không ai dung và tin phương pháp đó.



Ngài còn rực rỡ hơn nữ hoàng cuả lòng ai đó
Nếu chúng ta quy y với Phật thì đời đời kiếp kiếp gặp Phật pháp tu hành cho đến ngày thành Phật. Nếi ai quy y với Thanh Hải thì đời đời kiếp kiếp quanh quẩn trong rừng ngoại đạo, vĩnh viễn trong sáu nẻo luân hồi, muôn kiếp cũng khó gặp được chánh pháp của Phật, nói gì đến chuyện giải thoát, giác ngộ. Thanh Hải với chiêu bài khai ngộ giải thoát chỉ là một thủ đoạn đánh lừa quần chúng mà thôi.



Do đó người Phật tử chân chính chẳng những không tin theo Thanh Hải, mà còn có bổn phận phải giảng giải để mọi người cùng biết Thanh Hải không phải là một vị chân chánh Tỳ Kheo Ni của Phật Giáo. Những lời Thanh Hải giảng giải không phải là những lời Phật dạy.



Thanh Hải còn làm một điều trái luật của Phật nữa là Thanh Hải là một vị Tỳ Kheo Ni mà dám độ cho hang nam chúng xuất gia thọ Tỳ Kheo giới làm đệ tử của mình.



Tiên sống



Nếu Thanh Hải mặc sắc phục ngoại đạo truyền giáo pháp ngoại đạo thì trong giới Phật Giáo không ai chỉ trích Thanh Hải cả.



Sau đây một lần nữa chứng tỏ hung hồn rằng Thanh Hải cố ý dung tư cách của một Tỳ Kheo Ni Phật Giáo truyền đạo, rồi thêm vào đó là chú thuật của ngoại đạo để phái âm binh khống chế người nghe, toàn là thủ đoạn mới hấp dẫn người nghe. Nếu từ khi bắt đầu Thanh Hải dung hình thức là một ngoại đạo truyền đạo Sikh thì sẽ có mấy người muốn đi nghe và tin theo?



Câu chuyện là thế này: Năm ngoái thầy của Thanh Hải (Thakar Singh) đến Đài Loan giảng đạo, vì ông ta nghe tin Thanh Hải giảng đạo tại Đài Loan rất có nhiều người nghe theo. Ông ta cho thuê hội trường nhiều nơi và nhiều ngày, lại đăng trên nhiều tờ báo lớn vào những cột báo phải tốn nhiều tiền lien tiếp cho nhiều ngày, hội trường thì có thể dung nạp hang bao nhiêu ngàn người. Nhưng mỗi lần ông ta giảng chỉ vỏn vẹn có ba bốn chục người đến nghe mà thôi. TRong số thính giả này tuyệt đại đa số là hiếu kỳ, vì ông ta tuyên bố rằng ông ta là thầy bổn sư của Thanh Hải, nên mấy người đó nghe xem như thế nào thôi. Trong số thính giả đó có ai quy y theo ông ta. Rất oái oăm, suốt thời gian ông ta đến ở và đến ngày ra đi, Thanh Hải không dám kiến diện ông ta một lần. Điều này khiến cho ông ta rất tức giận ngay trong buổi giảng, trách Thanh Hải đã lạnh nhạt quá đáng. Ông ta nói tại sao Thanh Hải mỗi khi qua Ấn Độ đều đến ở với ông lâu ngày thầy trò nồng hậu, mà sao khi ông ta từ Ấn Độ xa xôi lại không tiếp đón? Ông ta lại trách Thanh Hải giảng đề tài bậy bạ. Ông ta nào có dạy “phương pháp Quán Ẫm”.



Sự thật, ông ta nào có biết Thanh Hải rất khổ tâm khi nghe tin ông ta sắp đến và ở lại suốt cả một thời gian dài. Thanh Hải làm sao dám tiếp. Vì nếu Thanh Hải tiếp xúc với ông ta thì ăn làm sao nói làm sao với hang đệ tử của Thanh Hải. Vì đệ tử Thanh Hải những tưởng từ lâu nay thầy mình là một vị tu sĩ Phật Giáo Phật Giáo chân chánh mới tin và theo Thanh Hải. Bây giờ đùng một cái, thầy bổn sư của Thanh Hải vốn là một người theo đạo Sikh (tín đồ của đạo Sikh đã giết bà Thủ tướng Ấn Độ) và từ lâu nay tu theo phương pháp của thầy dạy chỉ là phương pháp của đạo Sikh mà thôi. Lại ông ta trách Thanh Hải giảng giải với đề tài “phương pháp Quán Âm” không giống như ông ta đã dạy Thanh Hải. Ông ta không biết rằng Thanh Hải chỉ lợi dụng đề tài ấy mới có thể mê hoặc lôi kéo người nghe, kỳ thật nội dung đều y theo ông ta đã dạy không sai đâu đừng lo. Ngoài những điều ông ta dạy ra, Thanh Hải nào có biết phương pháp Quán Âm thật sự là gì?



Tạm viết ra mấy hang trên để mọi người cùng hiểu cô Thanh Hải truyền đạo là như vậy đó, mà có người mê muội cho Thanh Hải là một nữ Thánh, cho Thanh Hải là một Phật tại thế.











Thư gửi ngài bộ trưởng giáo dục

by Trương Thái Du
.Kính thưa ngài bộ trưởng,



Chúng tôi thật sự bàng hoàng khi xem clip một học sinh nữ và chúng bạn hành hạ kẻ đồng trang lứa của mình, tại đây hoặc tại đây.



Không từ nào diễn tả được sự dã man, vô học và vô văn hóa của kẻ thủ ác. Nhưng tại sao cái ác lộng hành thanh thiên bạch nhật, giữa trung tâm thủ đô ngàn năm văn hiến của nước Việt Nam, tại vườn hoa phía sau tượng đài vua Lý Thái Tổ bên hồ Gươm?



Trong clip, có ít nhất sáu nam nữ tuổi học trò làm khán giả, chứng kiến kẻ ác hành hạ nạn nhân. Ít nhất hai kẻ còn tham gia đánh hôi, một người nam ngồi trên ghế đá đưa mắt láo liên cảnh giới. Có tiếng nói đề xuất gí mặt nạn nhân vào ống xả xe máy (chắc đang còn nóng chảy mỡ). Không một ai đứng ra can ngăn kẻ thủ ác.



Cô nữ sinh ngoài một câu khóc than rất nhỏ lúc đầu, chỉ còn lại sự im lặng và cố gắng lấy tay che mặt. Cô không hề kêu gào, phản kháng, hoặc ít ra là van xin, bỏ chạy.



Như vậy clip ghi hình đã đưa người xem đến tận hai thái cực của hành xử: Dã man hết mức và Ươn hèn đến độ không thể chấp nhận.



Thưa ngài bộ trưởng, việc làm rõ kẻ thủ ác và nạn nhân trong clip ở trên là chuyện nhỏ và không khó thực hiện. Song, câu hỏi vì sao nền giáo dục Việt Nam đã tạo ra một thế hệ học trò quái dị và quái đản như thế này, thiết nghĩ không nên coi thường. Đây không phải là clip ghi hình đầu tiên cho thấy sự phá sản của môn học Giáo dục công dân dưới mái trường của một xã hội có định hướng Xã hội chủ nghĩa.



Cái day dứt của một người phụ huynh trong tôi là, các thầy cô giáo đã không trang bị được cho học sinh của mình bản năng tối thiểu sẵn có của một con thú, đó là gặp hiểm nguy không thể đương đầu thì phải bỏ chạy hoặc hô hoán, gào thét phản ứng bằng tất cả sức lực mà mình có. Hay là nói cách khác, đau lòng hơn, chính nền giáo dục của gia đình và xã hội Việt Nam đương đại đã tiêu diệt bản năng phản kháng nguyên sơ nhất của con người sinh học.



Tôi rùng mình khi nghĩ rằng tương lai của đất nước này nằm trong tay của lớp người đang ngồi trên ghế nhà trường hôm nay.

Đổ thừa xã hội. Đổ rác Việt Nam

Đổ thừa xã hội. Đổ rác Việt Nam

I.
Ở Hà Nội, Tết vừa qua người ta xả rác vô tội vạ, ở Việt Nam có phong tục đi lễ các đình, chùa vào tháng giêng, chỗ nào người cũng xả rác… Đó là phát biểu của một cư dân Hà Nội trong phóng sự “Nạn đổ rác lén trên đường phố Hà Nội”[1].
Nhưng đây không phải là một nạn duy nhất. Xã hội ta còn vô số nạn. Công khai, không cần lén lút.
Chúng ta có những kẻ say rượu, phóng thích sự thoả mãn đến cuồng loạn[2]. Phóng thích ở đây là đứng chỗ cấm không được đái để làm chuyện đái không được cấm. Cũng chẳng cần bảng cấm, chẳng cần say sưa, người phụ nữ ngoại hình xinh đẹp ngồi phơi mông phóng thích ngay giữa vườn hoa đẹp[3]. Ở đâu cũng có sự phóng thích không đúng chỗ, nhưng chỉ có Việt Nam ta mới phóng thích được một tấm ảnh cực kỳ ấn tượng như thế.
Chúng ta có những kẻ phóng thích sự thỏa mãn trên vỉa hè. Không phải là những vòi nước nhân tạo, chẳng là rác phế thải, rác được ruồi đậu kiến bu, mà là rác rưởi cuồng loạn đổ xuống đầu một cô gái bị nắm tóc đánh đập dã man, được phổ biến tràn lan trên YouTube[4]. Blogger Trương Thái Du gọi đó là sự dã man, vô học và vô văn hóa của kẻ thủ ác[5]. Sự cuồng loạn độc ác này dưới bậc một thứ rác rưởi khác. Đó là loại rác xác chết tuổi chưa quá 20 ngồi trên ghế đá lạnh lùng như đá. Nhìn. Nếu chúng còn sống thì ít ra, dù vì sợ hãi liên lụy hay tôn thờ chủ nghĩa mackeno, chúng đã đứng lên đi chỗ khác.
Chúng ta có những rác rưởi cắt ngang hàng trong xã hội được mang tên xếp hàng cả nước, vỉa hè là xa lộ, đèn đỏ là đèn xanh, thời thượng là quán Chưởi Hà Nội, đm không ăn thì xéo đi, khách hàng nườm nượp kéo vào để nghe chưởi. Ăn mới sướng. Chúng ta có rác PMU18, rác dầu Dung Quất, rác công an vòi tiền doanh nghiệp, rác nhà giáo thâm niên 30 năm, đáng tuổi cha chú, ai đời làm chuyện đó [6]cùng VIP chủ tịch xứ giang hồ mua dâm nữ sinh[7].
Chúng ta có con đường rác cộng sản. Nồng, tanh. Hoa sữa. Gợi nỗi đau chuyện bị chèn ép. Chúng cướp dưỡng khí, dường cô lập tôi giữa rừng người. Trong những bài thơ và những bài hát. Ngợi ca hoa sữa. Khiến thời gian nực cười. Vẻ lãng mạn tồi tàn. Mùi hoa nhắc nhớ mùa thu đương trị. Đã quen với việc hiện diện của chúng. Người ta có thể dễ chấp nhận. Trên mảnh đất này. Một kiểu chánh trị đậm mùi.[8]
Và vì thế
Chúng ta có rác

Màu đỏ
Như loài cỏ
Ngỡ là chuyện nhỏ
Nên không ai dọn bỏ
Chúng tôi luôn hốt hoảng nhưng biết làm thế nào!?
Đành bỏ ngỏ..!!! [9]
Nên chi rác trở thành bãi, bãi thành đồi, đồi thành núi.
Rác bùn bauxite nhuộm đỏ quê hương.
Rác giao kèo đốt rừng thế hệ.
Rác hiệp định cắt đứt giang sơn.
Rác 79, 88 cùm đời tuổi trẻ.
Rác số 4 tám mươi triệu dân đen làm trâu ngựa.
II.
Và…
Thế là chúng ta đổ thừa. Tất cả đều do bàn tay rác rưởi của đảng dinh quan(g) và dĩ đại. Chính xác. Còn ai trồng khoai đất này. Vì đảng 10 năm trồng cây nên 50 chục năm Tàu khựa trồng rừng. Vì đảng 100 năm trồng người nên ả xinh đẹp ngồi tênh hênh giữa phố tưới hoa, nên tuổi trẻ mang dòng máu man rợ và trái tim vô cảm. Nên xe leo vỉa hè. Bao tiền vào túi công an. Nữ sinh vào tay hiệu trưởng. Biển Đông mặn xì dầu và đỏ máu ngư dân. Ải Nam Quan sặc mùi giò cháo quảy. TV tưng bừng phim dài đại hán. Siêu sao nước mắm mang họ Triệu, Châu, Chấn, Lâm, Nhật, Thiên, Đan. Bác Mao chui vào phòng nhân dân ba ngày tết mừng đảng trước mừng xuân sau. Bởi do đảng 21 năm trị vì một nửa chữ S phía trên dòng sông Bến Hải, 35 năm cai trị toàn bộ cái đòn gánh nên đất nước mới cong quằn, dân Việt đóng lại vở tuồng truyền thuyết Lạc Âu – 3 triệu đứa con lao đầu ra biển, mấy chục triệu ở lại với rừng hoang.
Thế chúng ta chụp ngay cái hình dơ dáy, vớ ngay cái youtube khốn nạn, vác ngay cái bài báo rác rưởi… viết thêm lời bình dài ba bốn trang hoành tráng nhưng tóm gọn chỉ cần một câu: tất cả đều do cái đảng chết tiệt này mà ra. Và chúng ta tiếp tục phất ngọn cờ chính nghĩa: phải tố cáo tội ác của đám độc quyền cai trị này. Chúng ta đã và đang làm chuyện cần làm. Im lặng là đồng lõa với tội ác. Không vạch trần, không nhắc nhở cho nhau, lâu ngày ở riết gần đống rác sẽ quen mùi. Vậy mà đã mấy chục năm – cái chuyện cần thiết đó.
Và…
Thế là đảng đổ thừa. Tất cả đều do tàn dư của cuộc chiến đã sau 35 mùa lá rụng. Tất cả là vì diễn tiến hòa bình của thằng đế-quốc-không-có-nó-thì-nghèo-mạt-rệp. Tất cả cũng bởi bè lũ phản động, gián điệp, khủng bố, tay sai – ngày xưa là đám tàn dư ngụy quyền chạy ra nước ngoài, ngày nay là đám vô ơn được bác và đảng nuôi nấng từ cái nôi màu đỏ. Còn đảng ta? Sai trái? Có sai trái nhưng chỉ là hiện tượng. TW đúng nhưng già khụ nên trên bảo dưới không nghe. Cũng yêu nước thương nòi nhưng phu nhân già, công nương trẻ yêu hột xoàn 5 cara, quý tử mê chiếc Phantom và thân già Trường Sơn đã lỡ nghiện những con số không ngoằn nghèo trong chương mục Thụy Sĩ.
Thế là đảng ta đem bác ra sơn phết lại thành tư tưởng Hồ Chí Minh làm bùa thiêng điều khiển âm binh, đem 16 chữ vàng ra rao giảng nghĩa bầy tôi, đem điều bảy tám chín ra còng đầu thiên hạ. Đa nguyên: tù. Dân chủ: tù. Tân hiến pháp: tù. Phóng sự tham nhũng: tù. Can du-đãng-đệ-tử-công-an đánh chồng: tù. Biểu tình chống Tàu khựa ngoài đường: tù. Chui vào nhà toạ kháng tại gia: cũng tù. Yêu nước không yêu đảng: tù luôn. Đứng đái ngoài đường, nắm tóc đạp đầu phụ nữ, mua dâm nữ sinh, công an vòi tiền, tổng bí thư, tổng giám đốc, tổng trên tổng dưới lượm phong bì trên bàn dưới ghế: vờ. Đã nói, hơn ba năm nay đồng chí thủ tướng từ bi bác ái chưa kỷ luật một ai.[10]
Trên mảnh đất gần 90 triệu người, chủ đất nước có, đầy tớ nhân dân có, cùng nhau xả rác và đổ thừa. Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam xem chừng đổi thành Đổ thừa Xã hội Đổ rác Việt Nam chắc hẳn hợp tình hợp cảnh hơn.
III.
Nhất định rằng đảng cầm quyền phải chịu trách nhiệm trước những vấn nạn của đất nước. Chính họ cướp lấy quyền độc tôn lãnh đạo, độc quyền bám chặt mái chèo con thuyền dân tộc. Nhất định rằng từ các anh – những người tháng tám, các anh đâu rồi thấm mệt rồi chăng[11] cho đến những cựu, nguyên, cố đồng chí lúc nắm quyền hung hăng, về vườn lên tiếng sửa sai cho đẹp lòng lịch sử cũng phải cúi đầu nhận lỗi trước tổ tiên. Nhưng 90 triệu công dân Việt Nam cũng phải chịu trách nhiệm với lịch sử, với danh dự của dân tộc, và với thế hệ mai sau về những núi rác này. Khi du khách nước ngoài chụp bức ảnh người phụ nữ Việt Nam làm chuyện vệ sinh giữa phố thị; khi hành khách, nhân viên phi trường Thái Lan thấy chúng ta cắt hàng; khi người tiếp viên Singapore nghe chúng ta oang oang trên máy bay như giữa chợ trời; khi gã dắt mối Nam Vang rao hàng với những tên Mỹ trắng – gái đây gái đây người Việt xinh đẹp; khi những lão già người Đài kháo nhau muốn lấy vợ và có luôn người ở thì xách một cô gái Việt về nhà; khi những tên chủ Khựa bảo nhau muốn có nô lệ rẻ tiền thì gọi đám môi giới Việt Nam; khi những tên Tây ba lô muốn thỏa mãn thú tính bằng những đứa bé cả gái lẫn trai 9, 10 tuổi thì rủ nhau đến làng Việt Nam Svay Pak… thì chẳng ai lôi đảng cầm quyền ra để mà quy tội đó là nguồn gốc của những điều xấu xa hay tủi nhục. Họ chỉ nhìn thấy trước mắt: những con người Việt Nam.
Nhất định rằng vận mạng của hơn 80 triệu dân không thể tiếp tục bị định đoạt bằng một nhúm người trong căn phòng đóng cửa. Nhất định rằng độc tài phải ra đi và ngọn cờ dân chủ phải được giương cao. Mấy mươi năm qua, phong trào dân chủ dưới chế độ toàn trị đã trải qua muôn ngàn thử thách để sống còn và từng bước vươn lên. Có những người đã nằm xuống. Có nhiều người đã đánh đổi tự do bằng ngục tù để làm những viên gạch lót đường. Nhưng đích đến dân chủ giống như đỉnh núi cao, chỉ một số người có đủ nhiệt huyết, can đảm để dấn thân từng bước leo lên. Còn lại đa phần vẫn đứng bên lề, buông xuôi, hay đồng tình trong yên lặng hoặc góp đôi lời cổ vũ. Đối với nhiều người, sự bưng bít thông tin và miếng cơm manh áo hàng ngày đã là lớp sương mù, mây xám che kín mặt trời dân chủ. Họ không biết, nên không cần, nên chẳng quan tâm. Các lý do đó cộng thêm nhiều lý do khác mà ngày hôm nay chúng ta có những anh hùng, anh thư, những nhà dân chủ đấu tranh kiên cường; nhưng những người con yêu của tổ quốc này không có đám đông quần chúng.
Thế nên câu hỏi đặt ra: ngọn cờ dân chủ có phải là ngọn cờ duy nhất?
Dân chủ là đích đến rốt ráo nhất để mọi người dân Việt có thể phát huy vai trò quyết định vận mạng chung của đất nước. Sớm hay muộn, ngày đó phải tới vì đấy là quy luật tất yếu của lịch sử. Nhưng vào giai đoạn đổi đời đó, dân chủ có thể sống còn và bền vững trong bối cảnh một xã hội đã bị phá sản đủ mọi mặt? Nếu vẫn còn nguyên thói quen “xả rác”, tâm lý thờ ơ, vẫn sống mackeno, và “chuyện chính trị tớ không quan tâm” thì: lấy gì để tin chắc rằng chính phủ mới sẽ giải quyết được hỗn loạn xã hội của buổi giao thời? lấy gì để đảm bảo những lãnh đạo dân chủ này tiếp tục giữ lòng trong sáng và không tự tung tự tác khi quyền lực đã ở trong tay và người dân lại tiếp tục phó thác, bỏ mặc? lấy gì để đảm bảo nền chính trị không trở lại lối mòn độc tài, dù cánh cửa đa nguyên vừa được hé mở?
Có được một môi trường dân chủ đa nguyên mới chỉ là điều kiện cần. Có một cộng đồng dân tộc ý thức trách nhiệm công dân và tham gia vào sinh hoạt dân chủ mới là điều kiện đủ. Không thể chờ đến khi có dân chủ đa nguyên mới bắt đầu những nỗ lực cầm máu tổ quốc đang mỗi ngày mỗi chảy. Khó mà xây dựng lại đất nước khi mà dân phong và dân khí đã quá kiệt quệ. Cùng lúc, phong trào dân chủ khó để vươn vai Phù Đổng nếu không có quần chúng tham gia và nếu thành công thì cũng không bảo đảm được sự thăng hoa của dân tộc với tình trạng đất nước mỗi ngày một tồi tệ thêm.
Vì thế bên cạnh ngọn cờ dân chủ làm tiên phong, đất nước chúng ta cần thêm những ngọn cờ song song cùng xung trận. Ngọn cờ dân sinh. Ngọn cờ xã hội. Ngọn cờ giáo dục. Ngọn cờ dân trí. Ngọn cờ văn hóa. Ngọn cờ môi sinh… Những ngọn cờ này sẽ mở ra cơ hội cho nhiều người đóng góp trong khả năng cá nhân, hoàn cảnh thực tế, quan niệm sống và mức độ dấn thân khác nhau của mỗi người. Đạt được đích đến dân chủ là một tiến trình đấu tranh chính trị, nhưng muốn có đông đảo quần chúng tham gia cần khởi đầu bởi những đòi hỏi phi chính trị. Sẽ dễ dàng hơn trong việc vận động người dân tham gia đấu tranh cho những khát vọng thực tế, sát sườn với khó khăn trong đời sống của họ. Một người mẹ sẵn sàng lao vào lửa cứu con. Một người cha sẵn sàng đối diện tù tội để đấu tranh nếu cả gia đình con cái nheo nhóc bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cũng người cha người mẹ đó lại không sẵn sàng bước qua ranh giới giữa cam phận và vùng lên cho giấc mơ dân chủ xa vời, đôi khi xa lạ đối với họ.
Khởi đầu của những ngọn cờ này là từng bước xây dựng lại tinh thần nhận lãnh trách nhiệm và có trách nhiệm góp phần giải quyết những vấn nạn xã hội. Không trông mong vào đảng và nhà nước. Không chờ đợi thiện chí của những kẻ cầm quyền. Bắt đầu bằng sự vận động nhau lên tiếng nói. Tiếp nối là những nhóm người có cùng mục tiêu nhắm tới cho một lãnh vực nhỏ. Chưa cần chính thức lập hội. Chỉ cần có nhau. Đây cũng là những hạt mầm cần thiết để xây dựng nền tảng của một xã hội công dân.
Những ngọn cờ này cũng sẽ góp phần xây dựng sức mạnh cho phong trào dân chủ. Những người dân quê Hà Tĩnh ngày hôm nay cùng nhau kết đoàn, ôn hòa đòi hỏi cán bộ xã phải xây dựng những chòi nghỉ mát, sau khi đã bắt dân làng đóng tiền từ cả năm trước, sẽ quen dần để sẵn sàng tham gia vào những đòi hỏi cao hơn trong tương lai. Có người sẽ trở thành một lãnh đạo tài giỏi, giàu kinh nghiệm đấu tranh thực tế, và quan trọng hơn cả, có quần chúng bên cạnh cho phong trào dân chủ.
Chúng ta đang có ngọn cờ tranh đấu cho biển Đông, ngọn cờ môi sinh Bauxite, ngọn cờ bảo vệ rừng đầu nguồn. Nhiều tầng lớp, thành phần xã hội đang gia tăng nhập cuộc. Những thành quả đã bắt đầu thấy được. Chế độ đã có những nhượng bộ vì áp suất của phong trào. Trên mỗi ngọn cờ đều không thấy thêu chữ Dân chủ và in hình Tự do. Nhưng có ai nói rằng nó đã không góp phần gia tăng sức mạnh quần chúng, không tiếp hơi và góp phần đẩy mạnh tiến trình dân chủ hóa Việt Nam?
Cuộc cách mạng của người Việt Nam ngày hôm nay không còn đơn thuần là một cuộc cách mạng dân chủ. Điều đó đang được chứng minh bằng thực tế. Nó cũng không nên là một cuộc cách mạng hai giai đoạn – giải quyết độc tài rồi mới xây dựng lại từ đầu. Chúng ta cần một cuộc cách mạng phục hưng, toàn dân và toàn diện.
IV.
Sau khi ra tù, Ls Lê Thị Công Nhân đã khóc và nói, “Người Việt Nam mình có 90 triệu người, 87 ở trong nước và khoảng 3 triệu ở nước ngoài. Tôi chỉ là một phần trong 90 triệu người đó mà thôi. Tôi không bao giờ hoang tưởng hay kiêu ngạo về bản thân mình và tôi nghĩ là với những gì mà tôi đã làm thì có lẽ hơn cả những gì mà cá nhân tôi trong tỉ lệ dân số có thể làm được. Đó là quá sức của tôi rồi. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ không từ bỏ…”
Chúng ta khâm phục và yêu mến Lê Thị Công Nhân. Tinh thần dấn thân, trái tim dũng cảm và lòng thủy chung với lý tưởng của chị là một tấm gương sáng ngời.
Chúng ta không hoang tưởng sẽ có nghìn người sẽ giống như Lê Thị Công Nhân. Nhưng chúng ta có thể nuôi hy vọng rằng mỗi con người Việt Nam quan tâm đến vận mạng của đất nước sẽ bắt đầu cúi xuống nhặt những cọng rác đang vương vãi chung quanh.

Đất nước tôi cần
triệu người tầm thường
nhập cuộc phi thường
hơn là một minh quân,
triệu khán-giả-quan-toà[12]

[1] Nạn đổ rác lén trên đường phố Hà Nội, http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...010200557.html
[2] Ở nơi có giấc mơ chèm nhẹp, thơ Trần Tiến Dũng, http://www1.voanews.com/vietnamese/b...-87261592.html
[4] Youtube – Quai nu danh ban da man, http://www.youtube.com/watch?v=_AeIU...layer_embedded
[6] Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh: ‘Tôi bị bất lực’, http://vnexpress.net/GL/Phap-luat/2010/01/3BA18429/
[7] Chủ tịch tỉnh Hà Giang mua dâm nữ sinh do hiệu trưởng môi giới, http://clbnhabaotudo.multiply.com/journal/item/908/908
[8] Hoa sữa – thơ Bùi Chát
[9] Bài thơ một vần – thơ Bùi Chát
[10] Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: “Hơn 3 năm nay, tôi chưa kỷ luật ai”, http://www.tuoitre.com.vn/tianyon/In...ticleID=348716
[11] Bài thơ tháng tám – thơ Bùi Minh Quốc, http://www.thica.net/2008/12/06/bai-th%C6%A1-thang-tam/[12] Bình thường đất nước tôi – thơ VĐH, http://vudongha.wordpress.com/2009/0...E1%BB%9Bc-toi/

Mời TQ dự Lễ dâng hương Liệt sĩ Trung cộng ở VN!

Tin nóng: Tỉnh Lạng Sơn Mời Đoàn đại biểu Trung Quốc tham dự Lễ dâng hương tưởng niệm Liệt sỹ Trung Quốc nhân "Tiết Thanh minh 2010"

Theo công văn chỉ đạo số 218 – UBND-KTTH của Ủy ban Nhân dân tỉnh Lạnh Sơn (tỉnh giáp biên giới với Trung Quốc) ngày 26 tháng 03 năm 2010 gửi các Sở Ngoại vụ, Sở Lao động, Thương binh và Xã hội, Uỷ ban nhân dân huyện Hữu Lũng, do ông Dương Công Đá ký. Sau khi xem xét Tờ trình số 21/TTr-SNgV ngày 22 tháng 3 năm 2010 của Sở Ngoại vụ về việc mời Đoàn đại biểu Trung Quốc tham dự Lễ dâng hương tưởng niệm Liệt sỹ Trung Quốc nhân "Tiết Thanh minh", Uỷ ban nhân dân tỉnh Lạng Sơn có ý kiến chỉ đạo đón tiếp Đoàn đại biểu Đại sứ quán Trung Quốc tại Việt Nam và đại biểu cựu binh Trung Quốc vào dự Lễ dâng hương tưởng niệm Liệt sỹ Trung Quốc tại huyện Hữu Lũng theo đề xuất của Sở Ngoại vụ. Chi tiết công văn ở đây(http://www.mediafire.com/?qtu2ymnzg2z) hoặc http://www.mediafire.com/file/3zotmi...congvan218.pdf
Cùng với dịp Tết Thanh minh 2010, tỉnh Quảng Ninh (tỉnh tiếp giáp với trung Quốc) cũng chỉ đạo Sở Ngoại vụ phối hợp với Liên hiệp các tổ chức hữu nghị tỉnh và Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức thăm viếng nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc tại Cẩm Phả, Quảng Ninh. (http://www.quangninh.gov.vn/So-Ngoai...on/0037a4.aspx)

Các nghĩa trang này là nơi chôn cất lính Trung Quốc chết trong chiến tranh biên giới giữa hai đảng Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc vào năm 1979, nay đã bị Chính quyền Việt Nam theo lệnh quan thày Trung Cộng đổi tên thành Nghĩa trang Liệt Sĩ Trung Việt.

Trung Quốc chủ tâm gây ra cuộc chiến ngày 17/2/1979. Trung cộng theo lệnh của Đặng Tiểu Bình, muốn dạy cho Việt Nam một bài học vì đã đưa quân sang xâm lấn Cam Bốt. Cuộc chiến gây ra thiệt hại rất nặng cho cả 2 nước. Trung Quốc tổn hại nặng về binh lính (26 ngàn chết, 37 ngàn bị thương và 265 bị bắt làm tù binh), còn Việt Nam bị thiệt hại lớn về sinh mạng, đặc biệt của dân thường (2000 bộ đội và hơn 28 ngàn thường dân chết, 32 ngàn bị thương, 1.638 bị bắt), quân Trung Cộng đã phá tan nhà cửa tại Lào Cai, Đồng Đăng, Lạng Sơn, san bằng bình địa thị xã Cao Bằng trước khi rút và đặc biệt về lãnh thổ thể hiện trong Hiệp ước biên giới Việt Trung ngày 30-12-1999. Thê thảm nhất là ở Bát Xát, Lào Cai, hàng trăm phụ nữ trẻ em bị hãm hiếp, bị giết chết một cách dã man ngay trong ngày đầu tiên quân Trung Cộng tiến sang. Tất cả đều bị kết liễu sinh mạng bằng dao, đa phần bị ném xuống giếng, xác bị chặt ra nhiều khúc. Tuy rút về phía biên giới, Trung Quốc vẫn tiếp tục pháo kích vào làng xóm Việt Nam và chiếm đóng những cao điểm chiến lược vùng biên giới, dẫn đến nhiều xung đột đẫm máu kéo dài tới năm 1988.

Vậy mà 30 năm sau, cả lính lẫn nhân dân Việt Nam bị hy sinh đều không được nhắc nhở, không được kỷ niệm cho phải phép.

Sau cuộc chiến, Lính Trung Cộng bị chết được gom lại và chôn cất trong các nghĩa trang dọc các tỉnh biên giới ở Việt Nam.

Chính bọn xâm lược mưu chiếm lãnh thổ Việt Nam ngày xưa, nay lại bị chính nhà cầm quyền Hà Nội hợp thức hóa và còn tỏ vẻ mang ơn, khi nhà nước Cộng sản Việt Nam mời Trung Quốc sang dự Lễ dâng hương, đặt vòng hoa viếng thăm nơi này như một hình thức mang ơn quan thày Trung cộng

Cộng sản Việt Nam đã hoàn toàn qui phục Tàu cộng? Các nghĩa trang liệt sĩ Trung cộng trong chiến tranh biên giới Trung-Việt đang được đổi tên thành "Nghĩa Trang Liệt Sĩ Trung-Việt". Việc sát nhập lãnh thổ Việt Nam vào đất Trung cộng đã quá rõ! Bọn xâm lược mưu chiếm lãnh thổ Việt Nam từng ngày nay đã được bọn CSVN "hợp thức hóa". Mang ơn sự xâm lược? Ô nhục không bút mực nào tả xiết!

Nghĩa trang liệt sĩ Hoàng Đồng - Lạng Sơn có người Việt đã chết trong cuộc chiến nay. Những tấm bia trong nhà tưởng niệm ghi tên các liệt sĩ đã hy sinh. Có người ghi hy sinh chống Mỹ, có người ghi hy sinh chống Pháp. Rất nhiều vị liệt sĩ chỉ ghi hy sinh với lý do "bảo vệ tổ quốc" đó là những liệt sĩ hy sinh từ năm 1979 đến năm 1988.

Đây là những người lính ngã xuống trong ngày đầu đánh chặn bọn xâm lược Trung Quốc đã tràn sang biên giới Việt Nam. Các anh đến biên cương từ mọi miền đất nước.

Nghĩa trang liệt sĩ Long Châu (Thủy Khẩu) tiếp giáp với tỉnh Cao Bằng trước đây từng là của Việt Nam, là nơi đã xảy ra giao tranh ác liệt với Việt Nam trong chiến tranh biên giới 1978-1988.

Và vòng hoa ghi: "… HĐND-UBND-UBMTTQ Xã Đề Thám, Đời Đời Nhớ Ơn Các Liệt Sĩ Trung Quốc".

"Trong chương trình lữ hành từ Quảng Tây sang Việt Nam theo các cửa khẩu Móng Cái hoặc Hữu Nghị Quan. Thăm viếng các nghĩa trang liệt sĩ trong chiến tranh biên giới Trung-Việt là một niềm tự hào của người dân Trung cộng. Những nghĩa trang này khi xưa là đất VN, nay là đất Trung cộng. Có xương cốt tàu phù, kim tĩnh chôn xuống rồi thì mới khó đòi. Đặc biệt nguy hiểm hơn là có sự tiếp tay của chính quyền Việt Nam!

Một nghĩa trang với tượng màu trắng (thuộc vùng biên giới giáp tỉnh Lạng Sơn)

Tại sao đảng Cộng Sản đi làm tay sai ?

Hiện nay, theo dõi một số trang mạng về sự kiện nhà cầm quyền Hà Nội cấp phép các tập đoàn kinh doanh khoáng sản Trung Cộng tiến hành thăm dò, khai thác mỏ bôxít tại Tây nguyên đa số tập trung vào những nhận định sau:

1/ Khai thác Bôxít gây thảm họa ô nhiễm môi trường sinh thái
2/ Hủy diệt nền văn hóa Tây Nguyên
3/ Làm cho đời sống nhân dân Tây nguyên rơi vào khó khăn, cộng sản Việt nam trấn áp, cướp đoạt đất đai của đồng bào dân tộc thiểu số, Trung cộng kiểm soát, gây chia rẽ, kích động hận thù, ly khai, bất ổn xã hội
4/ Chính sách di dân của chính phủ Trung cộng hình thành cộng đồng Hoa kiều tại Tây Nguyên và họ sẽ trở thành chiến binh chiến đấu phục vụ tổ quốc Đại hán.

Tôi cho rằng tất cả những nhận định đó điều chính xác, tuy nhiên chưa đi sâu vào trọng tâm bản chất của vấn đề, chúng ta cùng nhìn lại nguồn gốc hình thành Đảng cộng sản Việt nam, quá trình hoạt động, cai trị quốc gia của đảng và nhà nước cộng sản Việt nam từ những năm 1930 đến nay, sẽ thấy rằng dự án khai
thác bôxít Tây nguyên chỉ là một trong nhiều hiện tượng nói đúng hơn đã lộ rõ bản chất tay sai, lệ thuộc chính quyền Hà nội đối với chính quyền Bắc kinh.

Gắn kết các sự kiện xuyên suốt từ trước đến nay, chúng ta thấy thái độ hành xử khiếp nhược Đảng cộng sản Việt nam đối với quan thầy Trung cộng xuất phát từ bản chất nô dịch đó.

Chiến Tranh Pháp – Việt Minh (1946 – 1954) nếu không được sự trợ giúp về khí tài và nhân lực của Trung cộng thì Việt minh không thể thắng lợi (www.bbc.co.uk/vietnamese/indepth/story/2009/02/090202_china_advisers_review.shtml; www.bbc.co.uk/vietnamese/entertainment/story/2004/03/040321_chineseadviserstwo.shtml) buộc Pháp ký hiệp định Geneva ngày 21-7-1954, chính Trung Quốc chủ trương chia đôi Việt Nam thành hai miền và ban phong Hồ Chí Minh làm quan thái thú tại Bắc Việt.

Quá trình đàm phán Hiệp định Geneva thể hiện rõ Đảng cộng sản Việt nam vì u mê muốn bám víu quyền lực, hám lợi quên đi đại nghĩa, nghe theo chỉ thị của Tàu cộng chấp thuận giải pháp chia cắt Việt Nam, đặt quyền lợi của Quốc tế cộng sản lên trên quyền lợi quốc gia dân tộc, chính công hàm bán nước ngày 19-4-1958 của Phạm Văn Đồng chứng minh một cách sâu sắc hùng hồn nhất và 16 năm sau Trung cộng tiến hành cuộc xâm lăng đánh chiếm Hoàng sa vào năm 1974 Việt cộng thể hiện quyết tâm giao Hoàng sa bằng cách im hơi lặng tiếng.

Dù Đảng cộng sản Việt nam biện minh bằng mọi cách cũng không thể tẩy sạch dấu vết, chính Đảng cộng sản Việt nam vô tình chung giúp Trung cộng thuần phục nhân dân Việt nam, một quốc gia kẻ thù truyền kiếp ngăn cản giấc mơ bành trướng bá quyền của Trung Hoa lục địa, chính ông cha chúng đã phí công phí sức hàng ngàn năm trước vẫn không thể khuất phục nổi quốc gia Đại Việt, thế nhưng nhờ công lao Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt nam, Trung cộng bất chiến tự nhiên thành thu phục không chỉ Việt nam mà cả Đông dương.

- Sự kiện chiến tranh biên giới Việt Trung vào năm 1979, tưởng chừng như một khoảnh khắc trổi dậy của ý thức tự cường dân tộc Đại Việt, được giới lãnh đạo cộng sản Bắc việt và Đảng cộng sản Việt nam tổ chức chống lại cuộc xâm lăng bọn Tàu khựa Trung cộng, đau đớn thay không phải thế, vấn đề sâu xa hơn, khoảng 62.000 bộ đội Việt nam tử trận đáng tôn vinh như những anh hùng liệt sĩ, không chỉ nhằm mục tiêu duy nhất bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, sự hy sinh đó vì giải quyết cuộc bất hòa, thanh trừng lẫn nhau giữa hai quan thầy Việt cộng, chính là Liên bang Sô viết – Trung hoa, đồng thời sự đấu đá tranh giành quyền lực giữa các đồng chí trong nội bộ Đảng cộng sản Việt nam, cay đắng hơn Trung cộng lấy cớ nói rằng cộng sản Bắc việt vô ơn quỵt nợ và cần dạy đàn em Việt cộng một bài học, khiến sự hy sinh của họ giảm đi phần nào ý nghĩa thiêng liêng gần như vô nghĩa, bởi vì cuối cùng Đảng cộng sản Việt nam phục tùng trả nợ, phải thực hiện cam kết theo đúng ý đồ - điều kiện do Cộng sản Trung Hoa đòi hỏi hòng sớm kết thúc cuộc chiến. www.bbc.co.uk/vietnamese/indepth/story/2009/02/090206_soviet_factor.shtml.

Đương nhiên sự kiện này có liên quan đến chuỗi hệ quả của chiến tranh lạnh (giữa Hoa kỳ, Châu âu, Liên bang sô viết, Trung cộng), tuy nhiên chỉ là nhân tố thứ yếu, ở đây tôi chỉ tập trung vào hai nhân tố chính: 1) Ý đồ xâm lăng của Trung cộng đã có từ lúc nuôi nấng Hồ Chí Minh, ủng hộ thành lập chính quyền cộng sản Bắc việt; 2) Tất cả đảng viên chóp bu Đảng cộng sản Việt nam đam mê quyền lực cam tâm làm tay sai hoặc Tàu cộng hoặc Nga sô, dẫn đến sự bất hòa, tranh giành quyền bính, phân hóa thành hai phe nhóm: phe thiểu số thân Liên sô và phe đa số thân Tàu. Thắng lợi cuối cùng đến thời điểm này thuộc về phe nào đã rõ, Liên bang Sô viết tan ra năm 1991, để cứu nguy chế độ đám hậu duệ cụ Hồ Chí Minh những tên Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh… chủ trương tuân phục Đại hán, bọn chúng còn tán tận lương tâm phủ nhận lịch sử dân tộc.
http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/ChinaVietnamBorder/interview-with-VN-amb-in-the-US-LeCongPhung-on-Sino-Vietnamese-borders-issues-part2-09262008125147.html giao thêm Vịnh bắc bộ, Ải nam quan, thác bản giốc… cho Trung cộng. Dân gian ta có câu nhà dột từ nóc, thật rất đúng chính nhân vật Hồ Chí Minh người sáng lập Đảng cộng sản Việt nam thờ Mao Trạch Đông làm thầy, trở thành học trò xuất sắc của Mao chủ tịch, đa số các học giả về sử học và chính trị đều có chung nhận định, Trung Quốc, chứ không phải Liên Xô, là nước mà Hồ Chí Minh gắn bó nhất. Giáo sư Hoàng Tranh nói: “Nỗi buồn lớn nhất của Hồ Chủ tịch là sự nứt rạn trong hệ giữa Trung - Xô. Cho dù xảy ra chuyện gì giữa Liên Xô và Trung Quốc, Bác vẫn quan hệ hữu hảo với Trung Quốc, và rất đau lòng vì sự chia rẽ.” Ông nhấn mạnh: “Nếu Bác Hồ còn sống, mối quan hệ Việt – Trung sẽ không có thời gian bị xấu đi.”
www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2008/08/080820_hoangtranh.shtml

Đến nay, Đảng cộng sản Việt nam càng ranh ma hơn trước, quyết tâm bảo vệ chế độ cộng sản độc tài toàn trị, chúng đang đóng vở tuồng bị phân hóa nội bộ, tranh giành quyền lực, giàn trận thành hai phe nhóm: phe thân Mỹ là Nguyễn Tấn Dũng, đại diện phe thân Tàu là Nông Đức Mạnh. Tuy nhiên, dư luận cho rằng Nguyễn Tấn Dũng đang thực sự ngã theo Hoa kỳ, nếu thân Mỹ tại sao ông ta bào chữa cho Nông Đức Mạnh, và liệu ông Dũng có khác cha ông ta là Nguyễn Chí Thanh lúc sinh thời chủ trương phục tùng Trung cộng giống như Hoàng Văn Hoan, Lê Đức Thọ, Ung Văn Khiêm hay không? Khi ký quyết định để các công ty Trung cộng khai thác bô xít tại Tây nguyên mà thật chất là việc Đảng cộng sản Việt nam chấp thuận chỉ thị nóng từ Trung cộng đưa quân nhân trá hình sang làm cố vấn, bảo hộ sự tồn vong chế độ cộng sản, cộng nô Bắc việt đã hiện nguyên hình.

- Chưa hết, Đảng ta và Hồ Chí Minh còn thi hành theo chỉ thị Trung cộng về những chính sách như cải cách ruộng đất giết chết 172.008 đồng bào bị quy chụp địa chủ, phú nông; nhân văn giai phẩm tiêu diệt nền văn học phóng khoáng, nhân bản Việt nam thay vào đó một nền văn học nô dịch cho chủ nghĩa cộng sản, đầu độc gieo rắc tư tưởng phục tùng Đại hán và bỏ tù hàng trăm ngàn người dân đất Việt nếu dùng văn học phê phán vạch trần cái ác cái dốt bọn Cộng nô Bắc Việt nói riêng và thế giới cộng sản nói chung. Từ đó, tạo nên chứng bịnh liệt kháng trong toàn dân Đại việt, để duy trì nền chính trị dưới sự bảo hộ của Bắc triều đối với bè lũ tay sai Bắc việt. Đến bao giờ hơn ba triệu đảng viên đảng cộng sản tỉnh thức để thẩm tra, tự soi sáng lòng mình, nhận thấy điều nguy hiểm như thế nào đối với sự an ninh và tồn vong quốc gia, qua cách diễn dịch cụm từ “âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực thù địch” trong hầu hết giáo trình giảng dạy chính trị tại Việt nam? Miệng họ luôn hô hào đoàn kết dân tộc, phát triển đất nước, giữ vững an ninh chính trị nhưng tư tưởng và hành động của họ thì sao? Vì bám víu quyền bính, đam mê lợi ích vật chất, say men chiến thắng, muốn độc chiếm quyền lãnh đạo quốc gia, sợ bị trả thù bởi những tội lỗi họ từng gây ra không ít tang thương cho dân tộc với những chất liệu và động cơ đó, dù vô tình hay cố ý buộc họ phải chịu sự lệ thuộc, sai khiến bởi anh hai Trung cộng ngày càng nhiều hơn, nếu tỉnh táo hơn CSVN sẽ nhận ra “các thế lực thù địch” đích thị Trung cộng chứ không ai khác, kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt nam và cộng sản Việt nam sẽ không tuyên truyền một cách sai lầm rằng Hoa kỳ, Liên minh Châu âu, người Việt tỵ nạn cộng sản trên thế giới, những cá nhân hoặc tổ chức người việt trong ngoài nước kêu gọi tự do dân chủ, xây dựng xã hội dân sự tại Việt nam trên tinh thần ôn hòa, bất bạo động như những kẻ thù của chế độ cộng sản và Tổ quốc Việt nam; Đảng cộng sẽ nhận ra “ âm mưu diễn biến hòa bình” thực chất là những cụm từ được những tên Hán gian Việt cộng nặn ra, phục vụ ý đồ Trung cộng hoàn thành kế ly gián, cô lập Việt nam với các cường quốc như Hoa kỳ, Nga, Liên âu, những người Việt yêu nước có chính kiến không cộng sản, làm suy yếu sức mạnh đoàn kết dân tộc, qua đó giúp Trung cộng dễ dàng hơn trong việc phá hoại an ninh chính trị, kích động, khoét sâu thêm lòng hận thù giữa những người Việt Quốc gia và cộng sản, tung hỏa mù đánh lạc hướng dư luận, từ đó nhân dân Việt nam nhận lầm kẻ thù thành bạn ngược lại bạn thành kẻ thù, thực tế lịch sử chứng minh hơn 51 năm qua (1958) kế sách này giúp cộng sản Trung hoa thành công mỹ mãn trong công cuộc gặm nhắm xâm lăng lãnh thổ quốc gia chúng ta, mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

-Ngược dòng lịch sử, hàng ngàn năm với chủ thuyết “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ” do Khổng phu tử khởi xướng trong thời xuân thu chiến quốc nhằm duy trì trật tự, ổn định xã hội Trung hoa, ước vọng chấm dứt xung đột chiến tranh giữa các lân bang, mang đến thái bình lạc nghiệp cho nhân dân lại bị các tập đoàn phong kiến Trung hoa lợi dụng, biến nó thành thứ tư tưởng, chủ nghĩa yêu nước cực đoan, thực chất là chủ nghĩa bá quyền xâm lược. Kể cả sau này dù Trung hoa có trở thành một quốc gia tự do dân chủ, tư tưởng ấy vẫn cứ tồn tại, là mối đe dọa về nền an ninh hòa bình thế giới. Vì tư tưởng ấy đã trở thành niềm tự hào, là dân tộc tính của không ít người Trung hoa, danh sách các nhân vật có tư tưởng như thế gồm Tần Thủy Hoàng, Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình…. tương lai sẽ xuất hiện càng nhiều hơn nữa.

Lẽ ra Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt nam sớm nhận biết sự thật này. Đảng cộng sản Việt nam lên án gay gắt Lê Chiêu thống rước voi về giày mã tổ, Nguyễn Ánh cầu viện Xiêm la mượn thế lực ngoại bang để được lên ngôi hoàng đế, chính quyền Sài gòn là tay sai Mỹ …nhưng họ Lê chưa ký bán mất tấc đất nào về tay Trung hoa, hoàng đế Nguyễn Ánh và Triều Nguyễn chẳng những không làm mất đất mà còn bình định, mở rộng thêm lãnh thổ xuống phương nam, tổng thống Ngô Đình Diệm không chấp nhận bang giao với cộng sản Trung hoa, Quân nhân ngụy quyền Sài gòn thời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu quyết tâm hy sinh tính mạng bảo vệ Trường sa năm 1974. Đảng cộng sản Việt nam thì sao? Dâng đất nhượng biển không chỉ bằng thái độ đớn hèn mà bằng cả giấy trắng mực đen, đàn áp-dập tắc mọi tiếng nói biểu hiện lòng yêu nước của đồng bào.

Đến đây, người đọc sẽ cho rằng những sự kiện tôi nêu ra chẳng mới mẽ, lý luận chưa thật sắc bén, những điều đó không quan trọng đối với tôi. Điều tâm huyết duy nhất của tôi, một con dân đất Việt, một thanh niên ở lứa tuổi 30, lứa tuổi sinh sau năm 1975, may mắn xuất thân trong gia đình cả 3 thế hệ không có truyền thống làm chính trị nên không bị những ác kiến về cộng sản chia phối, không có lòng hận thù ở hai đầu giới tuyến quốc gia-cộng sản, lứa tuổi 30 không quá trẻ để có cái nhìn ngây ngô về chính trị về lịch sử dân tộc, muốn phản ánh thái độ bất mãn, khinh thường Đảng cộng sản Việt nam mặc dù được học tập, sống và làm việc trong môi trường, định hướng cộng sản từ khi chào đời đến lúc trưởng thành.

Với cái nhìn khách quan, tôi nghĩ đến lúc đất nước này phải cần được thay đổi, Đảng cộng sản Việt nam không xứng đáng toàn trị lãnh đạo quốc gia. Hàng ngàn năm qua lịch sử dân tộc chứng minh, muốn thoát khỏi sự đô hộ, giành độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ từ tay phong kiến Trung hoa, nhân dân Việt nam phải tiêu diệt cùng một lúc hai việc “thù trong” rồi mới đến “giặc ngoài”. Chân lý đó là vĩnh cửu, không ngoại lệ đối với bất kỳ thời đại nào. Ngày nay, đối phó với kẻ thù Trung cộng và công cuộc duy tân quốc gia Đại việt không chỉ bằng ý chí quyết tử cho tổ quốc tồn sinh mà còn cần đến thế liên minh quân sự, ngoại giao với chính phủ các nước, nhân dân thế giới yêu chuộng hòa bình, tự do dân chủ, lẽ công bằng. Công cuộc Duy tân Đại việt chỉ có thể thành công khi kết hợp sức mạnh cả hai nhân tố chính, giải pháp ngoại giao và từ sự nghiệp thống nhất lòng dân, được thực hiện với những phương hướng sau:

1/ Về cơ cấu tố chức: Cộng sản Việt nam đang có một bộ máy chính quyền từ Trung ương đến cấp cơ sở, quản lý toàn diện mọi mặt đời sống kinh tế chính trị xã hội của mọi tổ chức đến từng cá nhân, tập trung sức mạnh hai công cụ bạo lực công an và quân đội; về ngoại giao chính phủ cộng sản được quốc tế công nhận. Vì vậy, trước nhất các đảng phái người Việt hải ngoại và trong nước phải nhanh chóng tập hợp thống nhất hình thành một tổ chức liên minh đấu tranh, soạn thảo chương trình hành động chung như: tổ chức phân công từng trách nhiệm cụ thể cho mỗi Đảng phái, tránh những hoạt động trùng lắp dẫn đến khó kiểm tra giám sát về hiệu quả, tiếp tục phát động các phong trào đình công của công nhân, dân oan, tôn giáo, theo dõi tình hình thất nghiệp công nhân – phong trào yêu nước học sinh sinh viên, phát hiện, làm sáng tỏ việc các Đảng viên chóp bu Đảng cộng sản Việt nam tham nhũng, cưỡng chiếm tài nguyên quốc gia, như thế mới đối đầu hiệu quả với Đảng cộng sản Việt nam. Chương trình hành động này có cả định hướng giải quyết những vấn đề phức tạp yếu kém Cộng sản Việt nam không giải quyết được, từng đảng phải xem đó như cam kết chính trị giải quyết những hệ lụy xã hội hậu cộng sản, sau đó mở rộng hoạt động thông tin tuyên truyền đến từng người dân trong nước, điều này thúc đẩy nhanh chóng sự ủng hộ của toàn dân. Hoa kỳ phát động cuộc chiến tại Irắc thể hiện quan điểm, các cường quốc Tây phương gắn kết đảm bảo quyền lợi vật chất của họ với việc thúc đẩy thăng tiến quyền tự do dân chủ nhân dân thế giới bằng việc xây dựng chính quyền dân chủ thật sự ổn định tại các quốc gia độc tài.. Thế nên để chúng ta sớm được sự ủng hộ của chính phủ các nước và quốc tế công nhận tổ chức liên minh đấu tranh chống độc tài tại Việt nam, nhất thiết mọi Đảng phái chấm dứt ngay tình trạng tranh chấp, cạnh tranh tiêu cực về đường hướng, phương thức đấu tranh giữa các đảng phái và phải thỏa thuận chương trình hành động chung phù hợp với cương lĩnh, mục tiêu, điều lệ mỗi đảng nhằm chứng minh cho Hoa kỳ - Châu âu Hoa kỳ, các Đảng phái có khả năng sinh hoạt chính trị ôn hòa, cùng tồn tại hòa hợp ổn định trong một quốc gia đa nguyên đa đảng.

2/ Tình hình thế giới hiện nay diễn biến phức tạp, trong bối cảnh quốc tế bận rộng, cộng đồng quốc tế đang quan tâm đến những sự kiện nóng dính líu đến quyền lợi của nước họ như: suy thoái kinh tế toàn cầu, cuộc chiến Hoa kỳ-Châu âu tại Trung đông, Trung cộng gây hấn và đề nghị Hoa kỳ chia đôi biển đông, chiến sự Gruzia, nguy cơ chiến tranh hạt nhân Nam Bắc hàn… vấn đề chính đặt ra ở đây, làm thế nào chúng ta có thể lôi kéo các quốc gia khác vào cuộc, ủng hộ Liên minh đấu tranh chúng ta trên trường quốc tế. Ngày nay chiến tranh trên thế giới không đơn giản như cuộc đấu tranh nhân danh chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa tư bản vào thế kỷ XX vừa qua, bề nổi những tranh chấp xung đột trên thế giới xuất phát từ sự va chạm giữa nền văn minh, tư tưởng Tây phương với thế giới hồi giáo, chủ nghĩa dân tộc cực đoan biến thái thành chủ nghĩa khủng bố, sâu xa bản chất các cuộc chiến đó hàng ngàn năm qua không thay đổi, vì quyền lợi mỗi quốc gia mở rộng hoạt động tìm kiếm và kiểm soát nguồn tài nguyên ngoài lãnh thổ, tiến hành mặc cả ngầm các thương vụ kinh tế, không thành công thì xảy ra tranh chấp. Tùy theo điều kiện mỗi quốc gia họ sẽ chọn những phương pháp hành động khác nhau, thương lượng ngầm, chiếm đóng bằng quân sự, nhưng dù bất cứ phương thức nào cũng đều phải lôi kéo đồng minh. Do đó chúng ta phải tận dụng vị trí địa lý, hoàn cảnh lịch sử Việt nam đặc thù hơn những quốc gia khác biến nó thành cơ hội, sức mạnh của chúng ta. Nước ta có lợi thế địa lý là trung tâm giao thương quan trọng của Đông nam á, Châu á, thế giới nằm sát cạnh Trung cộng nên giúp ích nhiều đồng minh quân sự chúng ta quan sát Trung Hoa trên đất liền, trên biển, trên không, người Việt chúng ta rất hòa hiếu, thông minh, có tinh thần yêu nước nồng nàn, có dòng lịch sử bi hùng đặc biệt ngày quốc nạn 30/4/1975 người Việt chúng ta sống khắp nơi ở hải ngoại, là những nhân tố tốt để lôi kéo các quốc gia khác, kêu gọi tạo một liên minh về quân sự, chính trị với Hoa kỳ, Nga, Liên âu, Nhật bản, khối Asean…những điều kiện như thế các quốc gia khác rất cần, sẽ chấp thuận hình thành thế liên minh với Việt nam duy trì hòa bình, ổn định vùng Châu á Thái bình dương, giúp Việt nam phú cường kiềm chế tham vọng bá quyền của Trung hoa, muốn thế trước hết họ phải cùng chúng ta đập tan chế độ độc tài cộng sản, thiết lập chính quyền dân chủ nhân dân. Vì vậy, để lôi kéo các quốc gia khác như Hoa kỳ, Úc, Canada… không còn cách nào khác hơn, nhân dân quốc nội cần phải chấp nhận người Việt hải ngoại có quốc tịch nước ngoài ( thế hệ thứ hai, thứ ba ) về lãnh đạo quốc gia, chúng ta phải chấp thuận vấn đề song tịch không phân biệt bất cứ quốc gia nào (hạn chế người Việt gốc Hoa trong những giai đoạn lịch sử cần thiết), không bắt buộc họ từ bỏ quốc tịch trước khi về Việt nam tham chính. Suy cho cùng trước sau như một họ mang dòng máu Việt nam, vẫn là những đứa con của bà mẹ Âu cơ qua nhiều biến cố đau thương trong lịch dân tộc vượt Thái bình dương sống khắp mọi nơi trên thế giới, nay mang tất cả trí tuệ, của cải, tinh hoa nền văn minh nhân loại trở về đất mẹ, cùng đồng bào mình xây dựng lại quê hương nghèo nàn, lạc hậu, chịu sự đọa đày bạo tàn bởi bàn tay sắt máu cộng nô.

3/ Như chúng ta đã biết, Đảng cộng sản Việt nam rất ngoan cố sẽ bảo vệ đến cùng chế độ độc tài toàn trị, lịch sử dân tộc chứng minh rằng, mỗi lần thay đổi Triều đại ở nước ta, Trung Hoa thường lấy cớ dẹp loạn xua quân xâm lăng nước ta, chúng ta cùng lúc thực hiện hai việc song song, lật đổ ngai vàng của hôn quân vô đạo, Triều đại bạo tàn với nhân dân nhưng lại khiếp nhược cúi đầu trước kẻ thù xâm lược. Ở thế kỷ XIX nhân dân ta thuận lợi hơn nhiều so với ông cha ta hàng trăm hằng ngàn năm về trước. Xưa kia, ông cha ta đơn độc đối đầu kẻ thù xâm lược đông hơn ta gấp vài chục lần về nhân lực và vũ khí, ngày nay kẻ thù chúng ta phát sinh các khó khăn gấp bội chúng ta. Cộng sản Trung hoa đang tranh chấp xung đột với không ít kẻ thù như: nhân dân Tây tạng, Nhật bản, Đài loan, Nam hàn, Philippin, Mã lai, ….có thể có cả Hoa kỳ, Nga. Bằng mọi giá chúng ta phải xây dựng khối liên minh quân sự với những quốc gia đó, riêng tại Trung hoa lục địa chúng đang đối mặt với sự nghèo đói, bất công xã hội, tôn giáo bị ngăn cấm hoạt động, lòng dân oán hận, nguy cơ chia rẽ sắc tộc, Hán tộc miệt thị các bộ tộc khác rất nặng nề, không như Việt nam, người Hán quản lý hầu hết mọi mặt đời sống kinh tế chính trị trong xã hội Trung hoa, càng làm chia rẽ phân hóa sâu sắc xã hội ấy.

Đồng thời tư tưởng bá quyền bành trướng của Trung cộng đã được thế giới biết đến, cộng đồng quốc tế đang theo dõi cảnh giác, e ngại Trung cộng tạo nguy cơ đe dọa hòa bình thế giới, với những điều kiện này Trung cộng dù quyết tâm can thiệp bảo vệ cộng sản Việt nam, nhưng khó có khả năng chi viện lâu dài, đấy là thời cơ cho chúng ta lật đổ cộng sản Việt nam, nếu dân tộc chúng ta thành công trong vấn đề hòa hợp hòa giải dân tộc thống nhất nhân tâm, xây dựng tổ quốc Việt nam tự do dân chủ ổn định trước Trung hoa, tất yếu Trung cộng sẽ ở thế bị cô lập về chính trị, các bộ tộc phía bắc Trung cộng nổi dậy khắp nơi, kinh tế suy yếu… là nhân tố kích động phong trào dân chủ, ly khai tại Trung Hoa, những điều kiện như thế từng giúp tổ tiên chúng ta anh hùng vị tướng tài ba Lý Thường Kiệt từng thành công trong việc tấn công Trung hoa lấy lại những vùng đất đã mất. Nếu Trung hoa vẫn duy trì chính thể độc tài toàn trị hay chuyển đổi sang thể chế dân chủ đa nguyên phát triển mạnh mẽ hơn hiện nay, tôi tin rằng với khả năng lãnh đạo của chính phủ dân chủ, Việt nam lại được các nước đồng minh ủng hộ một khi gắn kết chặt chẽ với nhau quyền lợi tại biển đông, Việt nam thừa sức đối phó với Trung hoa.

4/ Vấn đề cần đặt ra cho chúng ta đối đầu giải thể đảng cộng sản việt nam như thế nào hiệu quả triệt để nhất? Hiện nay một vài tổ chức đấu kêu gọi đảng cộng sản Việt nam hợp tác sửa đổi điều 4 Hiến pháp chấp thuận đa nguyên đa đảng, thực thi các quyền căn bản của con người như: tự do ngôn luận, tự do hội hợp, tự do tôn giáo,… cùng nhau xây dựng một chính quyền dân chủ nhân dân. Giải pháp xem ra khó có thể thành công, vì Đảng cộng sản không dại gì tạo những điều kiện tốt nhất thúc đẩy việc thăng tiến sớm hình thành xã hội dân sự tại Việt nam, đảng cộng sản vẫn nắm trong tay phần lớn tài sản quốc gia, các tổ chức ngoại vi đảng cộng sản hiện diện mặt mọi nơi, trong một thời gian quá dài hơn 64 năm Đảng cộng sản Việt nam thi hành chính sách khủng bố tinh thần nhân dân khắp nơi, gieo rắc sự sợ hãi trong toàn xã hội Việt nam, lợi thế này đảng cộng sản Việt nam tiếp tục khai thác bằng cách đe dọa, mua chuộc, gian lận trong các cuộc tổng tuyển cử nhằm buộc nhân dân bỏ phiếu cho chúng. Chúng ta tuyệt đối không thỏa hiệp với cộng sản Việt nam chuyển đổi từ từ ôn hòa sang thể chế tự do dân chủ, cần nhận thức rõ đấu tranh bất bạo động chỉ là một kế sách trong tổng thể chiến lược, với mục tiêu hạn chế đến mức thấp nhất sự đổ máu (nếu có) không thể lầm lẫn giữa mục tiêu và phương tiện. Vì hai lý do sau chúng ta kiên quyết không chọn giải pháp chuyển đổi tiệm tiến từ độc tài sang dân chủ :

- thứ nhất, để bảo vệ thành quả các hiệp định mà Cộng sản Việt nam ký kết, nếu khôn ngoan Trung cộng sử dụng kế hoãn binh, sẽ chỉ đạo những tên Hán gian trong nội bộ Đảng cộng sản Việt nam định hướng cho nhân dân ta chấp nhận phương hướng này, mưu đồ Trung cộng cưỡng chiếm Hoàng sa-Trường sa, Vịnh bắc bộ, biên giới đất liền, …. Không gì khác hơn cướp bóc tài nguyên quốc gia Việt nam, với công nghệ hiện đại và nhân lực đông đúc chỉ trong 10 năm tài nguyên chúng ta sẽ bị khai thác cạn kiệt; để kịp thời bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ nhân dân ta buộc phải tiến hành thu hồi những vùng đất vùng lãnh hải bị Trung cộng cưỡng chiếm bằng giải pháp quân sự.

- thứ hai, hiện nay là Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam gần như chư hầu của Trung cộng, chưa biết Đảng cộng sản Việt nam ( cụ thể là Quốc hội và Chính phủ Hà nội) ký kết như thế nào với Trung cộng về vịnh bắc bộ, biên giới đất liền Bắc việt…, thậm chí bản đồ biên giới mà bọn chúng công bố trước nhân dân hai nước và quốc tế chưa hẳn đã đúng với thực địa. Chúng ta chỉ có thể bảo vệ lãnh thổ lãnh hải bằng sức mạnh ý chí toàn dân và giải pháp quân sự, có thể đang lúc chiến tranh hoặc khi chấm dứt cuộc chiến tại biển Đông, vì duy trì hòa bình lâu dài tại Biển đông, không loại trừ khả năng Hội đồng bảo an Liên hiệp quốc can thiệp, đề nghị các bên tranh chấp chủ quyền biển đông đưa sự kiện tranh chấp ra xét xử trước Tòa án quốc tế, nhằm muốn thể hiện khát vọng hòa bình, tôn trọng pháp luật quốc tế, chúng ta nên chấp nhận đề nghị cộng đồng quốc tế. Bên cạnh các căn cứ chứng minh như lịch sử, luật pháp quốc tế… Sự kiện ký kết hiệp định biên giới Việt cộng và Trung cộng cần được khai thác, các văn bản ký kết đó tuyệt đối không phải là ý chí nguyện vọng của nhân dân Việt nam, vì thể hiện tình đồng chí gắn bó của hai đảng cộng sản anh em nên soạn thảo các hiệp định biên giới chia chát tài nguyên của nhân dân Việt nam hưởng lợi (có yếu tố tham nhũng), bằng chứng 99% đại biểu quốc hội cộng sản cơ quan quyền lực cao nhất nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt nam là Đảng viên đảng cộng sản, nhân dân Việt nam trong quốc nội biểu tình ôn hòa phản đối, Trung cộng yêu cầu Việt cộng thẳng tay đàn áp, bịt miệng, bắt giam, cuối cùng toàn thể nhân dân Việt nam trong và ngoài nước nổi dậy khởi nghĩa vũ trang, xóa bỏ thể chế độc tài, xây dựng chính quyền dân chủ nhân dân. Đó cũng là một trong những lý lẽ quan trọng nhất đủ sức thuyết phục trước công luận quốc tế, giúp ta được sự đồng tình ủng hộ của chính phủ và nhân dân thế giới, tạo thái độ đồng thuận cao có lợi cho ta khi những thành viên Tòa án bỏ phiếu phán quyết.

Chúng ta chỉ có thể bảo vệ lãnh thổ lãnh hải bằng sức mạnh ý chí toàn dân và giải pháp quân sự, hoàn cảnh nhân dân Việt nam tương tự nhân dân Irắc sống trong chế độ độc tài, người dân trong xã hội độc tài cộng sản trở nên liệt kháng, vô cảm, khũng hoảng niềm tin, đồng bảo hãi ngoại là nhân tố chính kêu gọi chính phủ các nước cam kết ủng hộ cho liên minh đấu tranh bằng giải pháp lật đổ giúp cũng cố niềm tin của nhân dân, vượt qua sự sợ hãi, đây là yếu tố xây dựng thành công xã hội dân sự cần được quan tâm, nhân dân Việt nam giống như nhân dân Irắc và Hoa kỳ lật đổ chính quyền độc tài, thiết lập chính quyền dân chủ nhân dân, hơn thế nữa mục tiêu hàng đầu chúng ta phải đạt được chính là quốc gia độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ Việt nam, công cuộc lật đổ cộng sản Việt nam vừa là mục tiêu vừa là phương tiện để chúng ta tiến hành công cuộc thu hồi, khôi phục những vùng lãnh thổ bị Trung cộng xâm chiếm và xây dựng một liên minh vững chắc lâu dài với các quốc gia đồng minh để cô lập Trung cộng.

Trong phương pháp đấu tranh này sự thành cộng phụ thuộc 90% vào áp lực ngoại giao kiên quyết, mạnh mẽ của cộng đồng thế giới và 10% còn lại là thái độ vượt qua sự sợ hải của toàn dân Việt nam sẽ buộc cộng sản khuất phục, chọn giải pháp đấu tranh vũ trang là thích hợp trong giai đoạn hiện nay, tiến trình diễn biến cuộc lật đổ được tiến hành theo hướng kết hợp áp lực ngoại giao và khả năng tổ chức vũ trang của liên minh đấu tranh, trong tình thế hiện nay có 3 phương hướng thực hiện điều đó:

1/ sử dụng lực lượng quân sự bên ngoài lãnh thổ điều này rất khó thực hiện, nhưng nếu xảy ra chiến tranh tại biển đông giữa Hoa kỳ và các nước đồng minh tham chiến đánh Trung cộng, bằng mọi giá chúng ta có thể lợi dụng tình hình, kêu gọi Hoa kỳ, Châu âu và các quốc gia khác ủng hộ liên minh đấu tranh chúng ta và cho phép thành lập lực lượng quân sự v.v..

2/ vận động kêu gọi, các anh em yêu nước trong quân đội - công an nhân dân Việt nam kết hợp sức mạnh toàn dân Việt nam đảo chính bằng quân sự là điều kiện cần thiết, lật đổ chính quyền cộng sản đây là giải pháp đạt hiệu quả nhanh nhất, thành công mỹ mãn nhất;

3/ kết hợp cả hai phương hướng trên. Đất nước lâm nguy, sơn hà nguy biến, quốc gia Việt nam muốn tránh hiểm họa đe dọa, bành trướng, xâm lăng của cường quốc Trung hoa vĩnh viễn, không còn cách nào khác hơn bằng mọi giá, trước hết chúng ta phải xây dựng thành công xã hội dân sự tại Việt nam, hình thành được những đồng minh vững chắc, thậm chí chúng ta vận động, thuyết phục thế giới thấy rằng chỉ có thể chia nhỏ Trung hoa thì tình hình an ninh hòa bình tại Châu á và thế giới mới thật sự ổn định.

Việt Nam ngày 19/03/2009
Nhân Thập – Cựu SV. Đại học Nông Lâm TP. Sài Gòn.