1/3/11

Lòng thành của bà lão hành khất và đảng phí

Ở quê, từ nhỏ tôi được những người lớn kể cho nghe một câu chuyện răn đời, như là có thật, xảy ra ở chính vùng quê đó, về sự trân trọng tầm lòng thành, rằng ngay cả đối với quỉ thần trời Phật, tấm lòng thành quí hơn nhiều so với lễ vật to tát cao sang. Chuyện kể rằng tại một ngôi chùa quê nọ, sau khi hoàn tất việc xây dựng, mọi người góp tiền của để mua đồng, mướn thợ về đức tượng Phật. Mỗi nhà phong kiệm khác nhau cùng góp theo hảo tâm; nhiều phú gia có khoản góp lớn. Một bà lão hành khất đi qua, thấy vậy ném vào nồi đồng sôi một đồng bạc. Khi đổ tượng, đồng bạc đó không tan chảy đi mà nằm ngay trước trái tim Phật. Người ta cho đấy là Phật giữ lấy vì tấm lòng thành thuần khiết của bà lão vô danh.
Tác giả chuyện khuyết danh có thể được nhiều người đóng vai. Nếu đó là sự chia sẻ của tất cả mọi người, lòng thành là giá trị phổ quát và tuyết đối. Nếu vai kể chuyện là những người nghèo, ngụ ý kể chuyện như là một kiểu tự vệ, tư an ủi vế sự đóng góp ít của mình trước các bậc phú gia kia. Thôi thì sao cũng được; truyện kể như một phần ký ức tuổi thơ, trầm trầm trong một vùng quê nghèo sương khói gió mưa thời trẻ lịm vào cả một đời thương hải biến vi tang điền sau này.
Ấy là tôi nghĩ về việc đóng đảng phí hiện nay của đảng viên Đảng CSVN. Theo qui định mới nhất từ tháng 12/2010, mức đảng phí được phân chia làm nhiều cấp loại theo điều kiện thu nhập của người đóng. Theo đó, đảng viên là công chức viên chức đang làm việc, hưởng lương từ ngân sách sẽ đóng 1% từ lương và các khoản phụ cấp; đảng viên hưởng lương bảo hiểm xã hội đóng 0,5% từ lương; đảng viên trong các doanh nghiệp đóng 1% từ tổng thu nhập trước thuế thu nhập; đảng viên nông dân, thất nghiệp… đóng từ 5000 đồng đến 30.000 đồng; đảng viên khó khăn có thể xét miễn giảm.
Như vậy giá trị tuyệt đối của từng mức đảng phí sẽ rất khác nhau; thấp nhất là 0 đồng (do miễn) và cao nhất là vô hạn vì hiện nay có những đảng viên cộng sản là chủ các doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp nhà nước đã cổ phần hoá và sắp đến là chủ các doanh nghiệp tư nhân có mức thu nhập hàng tháng rất cao, đến hàng trăm triệu. Đến cuối năm, các đảng viên này lại còn tự thưởng cho mình hàng trăm triệu nữa. Như vậy là trong một đảng cộng sản, theo phạm vi rộng, và ngay trong một doanh nghiệp, có cả mức đóng góp từ 0 đồng cho đến hàng triệu đồng. Đó là chưa nói đến một éo le khác là những đảng viên có thu nhập hàng trăm triệu đồng đó có thể thuê những đảng viên khác làm ôsin giúp việc trong nhà mình.
Tôi không biết những đảng viên có mức đóng đảng phí thấp có yên tâm, giữ vững ý chí chiến đấu và lý tưởng cộng sản chủ nghĩa của mình với tình cảnh chênh lệch về sự đóng góp đó không, hoặc có giải thích mức đóng đó bằng giá trị lòng thành như trong câu chuyện kể trên không. Chắc là khó, vì như đã có lần một vị lãnh đạo đảng cao nhất đã nói rằng đảng viên mà không biết làm giàu để làm gương là có tội; dĩ nhiên cách làm giàu được gắn vào cái đuôi chính đáng, song mấy chục năm nay chưa ai xác định sự chính đáng đó là gì và vị lãnh đạo đó cũng không biết được một chân lý của lịch sử người rằng mọi sự giàu lên trong một xã hội nghèo đều có bản chất không chính đáng, thậm chí có người còn gọi là ăn cắp.
Riêng tôi thì xin được nói thật là chẳng yên tâm chút nào. Sau gần nửa thế kỷ tính từ ngày cách mạng chuyển hướng sang mục tiêu giai cấp, công hữu hoá mọi tài sản, tước đoạt quyền tư hữu hàng nghìn năm của nhân dân, tốn rất nhiều xương máu, tiền của đất nước, để tìm đường đến một xã hội được giả định là không giai cấp, bình đẳng, hết phân biệt giàu nghèo, ra đường thấy đồng tiền rơi không nhặt làm gì… để đến bây giờ, về lý luận thì vừa đi vừa tìm đường, về thực tế thì ngay mức đảng phí, một nghĩa vụ có tính cộng sản rất cao, cũng khác nhau. Tôi, cho rằng là một đảng viên có mức đóng thấp, thấy rõ rằng, những đồng chí có thu nhập cao của tôi, là những người đang rất có quyền, và có nhiều tiền để có thể cho con cái của họ học tập đến nơi bằng chính đôi chân của những cô chiêu cậu ấm ấy, thậm chí đi học ở các nước tư bản giẫy chết, để rồi khi trở về, họ có toàn quyền và thế để kế cận sự nghiệp cách mạng cha anh họ, đưa đất nước tiến lên cộng sản chủ nghĩa. Tôi tin điều đó từ kết quả của đại hội đảng lần thứ XI vừa qua.
Còn con cái chúng tôi thì chắc không lấy gì vinh dự với tấm lòng thành cỏn con của bố mẹ trong mức đảng phí hàng tháng, và vì hoàn cảnh, chúng cũng chỉ biết tìm một cái chùa, không phải để trải tấm lòng thành truyền thống, mà là để quét lá đa. Một vạn năm nữa – tức là muôn năm, dẫu đất nước có thành chủ nghĩa xã hội, chắc chắn của cải và thành trì quyền lực luỹ kế kia của các đồng chí lãnh đạo của tôi sẽ không bị ai tước bỏ được, và bản thân các vị ấy cũng không sẵn lòng nộp lại cho nhân dân.
Lệ Dân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét