28/7/10

Bắc Giang quật khởi

Chỉ một anh thanh niên bị đánh chết oan thôi, cả hàng vạn người đã đổ xô đến nhà cầm quyền đòi công lý, công bằng và giá máu, trong đó không ít người bộc lộ chính kiến và thái độ mà trước đây “có cho tiền” họ cũng chẳng dám, kể cả việc “làm quần chúng tự phát”.
Say men chiến thắng, đảng ta sau khi “cướp” được chính quyền về tay nhân dân, đã nhân  đó “giật” luôn chính quyền ấy từ tay nhân dân để xây dựng một tập đoàn thống trị đỏ với bản chất “cướp giật”, và phương châm: “Lấy dân làm gốc, lấy gốc làm thớt”.
Bởi đã “say”, mà say hơi bị lâu, nên đầu óc các bác ấy không được tỉnh táo cho lắm, cái nhìn cũng không chuẩn, không rõ ràng, cứ chao chao đảo đảo, nên thấy dân mình lại cứ tưởng là địch, thấy kẻ địch tưởng “anh hai”, thấy oan sai cho là gây rối, thấy công lý đinh ninh là phản động, thấy dân chủ nhân quyền là “cặn bã” của đế quốc, thấy tự do là “thế lực thù địch”, thấy sự thẳng thắn phê bình, góp ý là chống đối, thấy đòi công bằng là “gây rối trật tự”, thấy phản biện là chống chính quyền, coi sự tự vệ là “chống người thi hành công vụ”, gọi bạo hành là “nhắc nhở”, bắt giam người vô cớ là “làm việc”, bao vây kinh tế người ta là “theo dõi điều tra”, đánh chết người là siđa, nghiện hút…
Các bác chỉ thấy rõ cái ghế, dĩ nhiên là phải cao hơn tùy theo mức độ gian ác và hèn hạ của các bác, vững hơn tùy theo số xương và lượng máu của đồng bào mà các bác đã rất quảng đại hiến tế cho “lá cờ thiêng” và chỉ hau háu thấy rõ những xấp đôla có in hình mấy “tay trùm đế quốc”, chứ không phải thứ “vê anh nờ” đồng, có hình “cha già dân tộc”.
Nhà cháu vốn xuất thân từ nông thôn, được dạy tí chút về “chuyên chính vô sản” nên cứ thế mà tụng, dù chẳng biết nó là cái thứ gì, cứ ngỡ đó là quyền lực “nhân dân trao cho” để quét sạch những cái xấu, giữ gìn an ninh trật tự, binh vực người lành, chống lại kẻ ức hiếp, bảo vệ quốc gia, ngăn chặn ngoại xâm, giúp thôn xóm được bình an, nhà nhà được thanh thản hạnh phúc. Nhưng sau khi coi những hình ảnh video clip của các chú trong NVCL, từ vụ Bắc Giang mới xảy ra đến vụ bạo hành ngạo ngược của “thứ chuyên chính” mang tính chất côn đồ, thách thức lương tri và coi thường phẩm giá con người, khi đánh chết người dân ở Cồn Dầu, ở quận Hai Bà Trưng, ở Thanh Hóa, ở Nghệ An, ở Đồng Nai Xuân Lộc… thì nhà cháu mới thấy được cái “đỉnh cao trí tuệ” của đảng ta, cái “quang vinh muôn năm” của nhà nước ta, khi cho công an, công cụ đắc lực và hữu hiệu, có  những hành động “vì dân và cho dân” ấy, nhà cháu mới được khai thông kiến thức và được “tuệ nhãn” đấy ạ.
Mấy đứa bạn nhà cháu xem xong cãi nhau ỏm tỏi. Đứa theo duy tâm than: “Trời hỡi trời! Đã sinh xatan sao còn sinh đảng?”,  đứa theo chủ thuyết hiện sinh thì nói: “đảng tồn tại là cái ác tồn tại”, đứa theo triết lý nghi ngờ bảo: “đảng có ác thật vậy không? biết đâu đảng còn ác nữa!”, đứa theo Nho gia thì than: “Thế này thì Tuân tử (cho rằng nhân chi sơ tính bổn ác) ắt sẽ…bóp cổ Đức Khổng (cho rằng nhân chi sơ tính bổn thiện)và san bằng Văn miếu mất thôi”, thằng “bỏ thẻ đảng” cứ gật gù, cười nhạt nói: “Hồi sau sẽ rõ… còn nhiều… sẽ rõ”. Chẳng ai biết nó muốn nói gì. Riêng thằng được coi là “dân chủ” của nhóm nói: “Làm thế này thì chỉ nối giáo cho “giặc”. Đảng ta tự “bôi nhọ” mình, tự hại mình thôi”; Đứa cuối cùng chậm rãi nói: “Rồi sẽ lại thế thôi, chẳng giải quyết được gì. Lại “chìm xuồng” như bao vụ khác. Chống là…chết, hoặc cùng lắm, thí vài con chốt …là xong”.
Các chú ạ. Nhà cháu nghe mà phân vân quá. Nhưng nhà cháu nghĩ rằng “vụ Bắc Giang” và những “vụ” trước chẳng rơi vào quên lãng đâu. Chắc các chú cũng thấy. Chính vì xảy ra những sự “chuyên chính” một cách nhẫn tâm, tàn độc, vô lương tri của “công bộc nhân dân”, công cụ của đảng như vậy mà nhân dân đã “sáng mắt, sáng lòng”. Đàng khác, đừng tưởng nhân dân chỉ là những “con gà” trong sân, muốn giết con nào thì giết, nhưng hãy xem lại những video clip đó để thấy khí thế người dân sùng sục như thác vỡ bờ mà nhà cháu cứ ngỡ là xem lại những thước phim “lịch sử” của những ngày “tổng tiến quân nổi dậy, giải phóng đất nước” đấy.
Chỉ một anh thanh niên bị đánh chết oan thôi, cả hàng vạn người đã đổ xô đến nhà cầm quyền đòi công lý, công bằng và giá máu, trong đó không ít người bộc lộ chính kiến và thái độ mà trước đây “có cho tiền” họ cũng chẳng dám, kể cả việc “làm quần chúng tự phát”.
Không biết anh thanh niên áo đỏ bị bốn “công bộc” nhân dân khiêng đi đâu “chăm sóc”, nhưng nhà cháu nghĩ họ không dám “bứt dây đâu”, vì rừng “đang vặn mình” mà. Họ biết…mà. Nhà cháu thấy rằng “lửa công lý” đã được ném vào nhiều nơi trên đất nước, dù đó mới chỉ là những ngọn lửa nhỏ, nhưng …một lúc nào đó, một “cơn gió” nào đó thổi và làm “bùng” lên… một cảnh tượng chưa từng được chiêm ngưỡng… . Thôi nhà cháu không “nghĩ tưởng” thêm đâu… Hãy để cho việc đó thành “sự thật” với cái “thật hoành tráng” của nó.
Thắp thêm nén hương cho anh. Mong sẽ không còn ai phải chết thảm như vậy nữa, nhưng xin cho vong hồn anh yên lòng nơi chín suối, nơi chắc chắn không có “bác và đảng ta” ở đó đâu. Cái chết của anh không vô ích, nó là “giọt nước” đổ vào cái ly “bất công và bất nhân” của chế độ này, làm đầy thêm.. đầy thêm… cho đến khi vỡ òa tự do.
Ôi Mảnh đất Việt Nam thương yêu đang nghi ngút khói hương… một cơn gió nổi lên… làm bùng lên đám lửa cháy rụi sự độc ác gian tà.
Alivecho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét