5/2/11

Đầu năm xông đất nhà Tiến Sỹ

Đầu năm xông đất nhà Tiến Sỹ

Ở Việt Nam người ta than rằng: Thời đại ra ngỏ gặp tiến sỹ! Ở ngoài Hà Nội có câu nói độc hơn “Dắt một con bò sang Liên Sô, khi dắt về nó cũng thành Tiến Sỹ”. Hai câu nói trên nhằm chế diễu tình trạng lạm phát tiến sỹ tại Việt Nam, cùng với tệ nạn mua bằng trắng trợn, kèm theo bằng giả tràn lan, đồng thời phản ảnh nền học vấn tại quốc gia, một thời từng đầu sỏ phe Cộng Sản. Nguyễn Phú Trọng là một tiến sỹ được “dắt” qua Liên Sô, khi “dắt” về trở thành Tiến Sỹ, môn triết học Max Lê! Hiện nay đang đứng đầu guồng máy cai trị Việt Nam.
Tuy nhiên đầu năm ai lại thèm xông đất tiến sỹ có trình độ ngang hàng với con bò, phải xông đất tiến sỹ thứ thiệt. Tốt nghiệp tại trường đại học Harvard lừng danh thế giới thì mới khỏi phí công đầu năm.
Mời quý độc giả đọc báo Cộng Sản (trích chữ in nghiêng)
Tháng 5-2010, Trần Phương Ngọc Thảo (Sài Gòn) và Lê Anh Vinh (Hà Nội) là hai nghiên cứu sinh Việt Nam có mặt trong lễ nhận bằng tiến sĩ tại Trường Harvard, ngôi trường danh tiếng nhất nước Hoa Kỳ, và cũng là thứ nhất của thế giới Trần Phương Ngọc Thảo là tiến sĩ kinh tế học và Lê Anh Vinh là tiến sĩ toán học. Ngay sau đó, cô tiến sĩ 26 tuổi này đã quay về Việt Nam, bỏ qua nhiều lời mời làm việc tại những nơi cô từng thực tập như WB, IMF.
 Không “trở thành người của ban lãnh đạo Ngân hàng Đông Á” như nhiều người nghĩ, cô còn từ chối nhiều lời mời làm việc lương cao mà chọn làm công tác giảng dạy tại Trường Đại học Kinh tế Sài Gòn, nơi cô có thể truyền lửa và những hiểu biết đã gom góp được ở thế giới bên ngoài cho các bạn trẻ.
Báo Cộng Sản đã chạy một tựa đề rất lớn như thế để ca ngợi về đức tính cao cả của cô sinh viên không tham bạc tiền, mà dốc lòng về xứ để phục vụ. Nếu đó là sự thật, thì ngày nay cả thế giới ai cũng biết lãnh đạo Cộng Sản tham lam số một, ăn bất kể thứ gì có thể. Từ lãnh đạo cấp tỉnh trở lên đều có bạc tỷ gởi ngân hàng Thụy Sĩ, có biệt thự cao cấp tại Mỹ, khi gần xong nhiệm kỳ vội vàng cho cậu ấm cô chiêu kế vị, với lòng tham như vậy chắc họ cũng chẳng đoái hoài gì chuyện góp sức của một hạt cát, dù là hạt cát xuất thân từ Harvard. Họ có liêm sĩ gì khi nhìn vào tấm gương tuổi trẻ. Nhưng đó mới chỉ là: NẾU ĐÚNG LÀ SỰ THẬT, với Cộng Sản thì làm gì có sự thật! Muốn biết sự thật dốc lòng về xứ của cô sinh viên Thảo, chúng ta nhìn sự kiện giáo sư Ngô Bảo Châu thì rỏ, Ngô Bảo Châu vừa chấm chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, đã có biệt thự cao cấp giá bạc triệu đô, được đánh phèn la từ đầu đường xó chợ. Đúng là vinh quy bái tổ, từ “tấm gương” mua chuộc này đã hấp dẫn không cứ riêng người bạn trẻ nói trên. Nên nhớ ở Mỹ là nơi đào tạo anh tài, do đó cung và cầu họ không khan hiếm để trả giá cao, nên Châu, Thảo, mới quay về xứ chứ thơm thảo gì.
Các bạn trẻ ngày nay có cái may mắn, mà thế hệ đàn anh sống dưới chế độ này  không bao giờ có được. Thầy Hồ Chí Minh là Mao Trạch Đông coi trí thức như cục phân, chế độ Cộng Sản từng ra sức “Đào tận gốc trốc tận rễ Trí – Phú – Địa Hào” nền giáo dục Cộng Sản được phản ảnh chính xác với câu tục ngữ: “Tú Tài giữ dê A, B, C đi dạy” Ngày nay chúng giả vờ ngậm vòi đu đủ thổi đít nhân tài để xóa đi một phần mặc cảm ngu xuẩn trong qúa khứ. Chứ không phải “đảng và nhà nước” thực bụng với nhân tài. Các bạn trẻ làm sao biết được chính phủ Miền Nam Việt Nam từ thuở khai sinh Việt Nam Cộng Hòa đã tôn trọng trí thức, có đâu bảy chục năm sau Cộng Sản mới tập tò học vỡ lòng về cách xử dụng nhân tài. Đã thế chưa biết xấu hỗ còn la to, người ta cười chết, chưa nói cái tập tò học mót ở hình thức nhằm mị dân,
Tuổi trẻ tội nghiệp
(Trích: Người sinh viên đầu tiên được kết nạp Đảng tại Mỹ
Với nụ cười tươi và đôi mắt rất sáng, Trần Phương Ngọc Thảo nhỏ bé như một cái chấm nhưng vẫn sáng lung linh giữa những người bạn cao to của các nước. Ở sân trước ngôi trường danh tiếng ấy, dù trong lòng cũng rất phấn khích nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng khi Thảo với nụ cười hạnh phúc rạng rỡ đã căng to lá cờ Việt Nam chụp hình cùng bạn bè và người thân. Khi sang đây, tôi đã được nghe kể nhiều về vụ biểu tình chống việc treo cờ Việt Nam tại văn phòng Khoa Ngôn ngữ của Đại học bang Massachusette (University Massachusette – Umass) của một bộ phận người Việt sống tại đây. Họ biểu tình, đòi gỡ bỏ “cờ đỏ sao vàng” và bắn tiếng hăm dọa đủ điều đến Nguyễn Thị Minh Phương, một nghiên cứu sinh Việt Nam tham gia giảng dạy môn tiếng Việt tại Umass.
Minh Phương không chỉ treo cờ Việt Nam mà còn kiên quyết bảo vệ lá cờ ở vị trí công khai trong Umass dù gặp nhiều áp lực. Lần ấy, tôi sang thăm Thảo, được chứng kiến một buổi họp chi bộ của bảy nghiên cứu sinh Việt Nam tại Boston và chứng kiến cách mà những đảng viên trẻ đang sống bên ngoài Tổ quốc đã “chiến đấu” để bảo vệ mình và bảo vệ lá cờ Việt Nam tại Mỹ.
Sinh hoạt của Chi bộ Lưu học sinh tại Boston gặp nhiều khó khăn vì các đảng viên – sinh viên đang sống chung trong một cộng đồng đa quốc tịch, mà ở đó vẫn còn một bộ phận người Việt quá khích, sẵn sàng “làm khó” khi biết họ là đảng viên Cộng sản. Hiểu rất rõ tình hình nhưng Thảo vẫn kiên trì suốt hai năm liền, kể từ khi cô bày tỏ ý muốn vào Đảng với anh Vũ Minh Khương, đảng viên của Chi bộ Lưu học sinh tại Boston.
Tháng 4-2007, được sự phê chuẩn của Ban Cán sự Đảng Đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ, nghiên cứu sinh Trần Phương Ngọc Thảo có quyết định kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam. Chi bộ phải bàn nhau tìm địa điểm nào khả dĩ an toàn để làm lễ kết nạp Đảng cho Thảo, không phải đón những người khách “không mời mà đến”. Cuối cùng, Ngọc Thảo mượn được một phòng họp nhỏ trong ký túc xá sinh viên của Đại học Harvard.
 Ngô Việt Phương, Bí thư Chi bộ Lưu học sinh, nói với tôi: “Ngày kết nạp Đảng của cháu ở quê nhà, buổi lễ được nhiều người chung tay tổ chức rất trang trọng, có nhiều người thân đến chia vui. Ở bên này, trong tình thế này, em Thảo phải quán xuyến gần hết mọi việc và…”, Ngô Việt Phương bỏ lửng câu nói, quay sang Ngọc Thảo đang cười lặng lẽ đón mọi người ở cửa phòng họp, trong ngày lễ quan trọng của đời mình. Trong không khí tĩnh lặng nhưng trang trọng của buổi sáng rất lạnh ở bên ngoài Tổ quốc, giọng đọc quyết định kết nạp Đảng cho Thảo của bí thư chi bộ nghe sao… rất khác; giọng đọc giấy giới thiệu Thảo của Minh Phương nghe cũng… khác và tiếng Thảo hát Quốc ca Việt Nam, đọc lời tuyên thệ trước ảnh Bác trên đất Mỹ nghe cũng… rất lạ. Cái cảm giác “rất gai người” ấy với Thảo hẳn sẽ là hạnh phúc mãi không quên. Trần Phương Ngọc Thảo là sinh viên Việt Nam đầu tiên được kết nạp Đảng tại Mỹ. (ngưng trích)

Các bạn trẻ trình độ có thừa, mới được bén mảng đến thềm đại học Harvard, nhưng xem bộ kiến thức chẳng khá gì, vì các bạn thoát ra từ cái nôi cộng sản, làm sao không biết sách cộng sản in ra bạt ngàn cho không, họ đều viết về thành tích kết nạp đảng của họ trong nhà tù thực dân “đế quốc” nhà tù họ mô tả biết bao nhiêu hung hãn, kèm kẹp thấu xương tủy. Thế nhưng từ trung ương đảng trở xuống phần nhiều đều được móc nối kết nạp từ xà lim, từ nhà tù. Vậy hà cớ gì trên xứ tự do bậc nhất của thế giớ sau 35 năm mới có một người đầu tiên được kết nạp đảng? Các bạn cứ đọc báo đảng, chịu khó lật mặt trái sự thật ở ngay trước mắt, câu trả lời không cần trình độ cũng đủ sáng tỏ. Ngày nay dù tắc kè đổi màu da để tồn tại và cai trị, thế gian này vẫn kinh tởm hai chữ Cộng Sản, do đó 35 năm trên xứ Mỹ mới có 1 người và lần đầu tiên được kết nạp vào đảng, thêm một người dù hiền lương (nai tơ) dù trí thức cũng thêm vây cánh cho quân cướp ngày, hà hiếp đồng bào.
Cũng theo báo đảng: “Đại bộ phân kiều bào là khúc ruột ngàn dặm” vì sao với kiến thức một đại học Harvard, bạn Thảo không nhờ truyền thông báo chí loan tải “tin mừng kết nạp” để khúc ruột ngàn dặm ấy đến chung vui, bảo vệ lễ kết nạp? Đến nổi phải lén lút chọn địa điểm vắng bóng người để kết nạp? Trong khi đó thành phần “qúa khích” chỉ là thiểu số? Báo Cộng Sản nói bạn là chấm nhỏ tự hào giữa những người ngoại quốc to con, nhưng trong hình bạn rất cô đơn khi căng lá cờ máu, ở một hình khác ngày bạn nhận bằng tốt nghiệp thì đúng: Bạn là chấm nhỏ giữa những người bạn ngoại quốc to con. Nhưng khi bạn căng lá cờ ấy lên chung quanh không còn ai, ở xứ Mỹ này chẳng ai sợ ai, khi mình không phạm pháp, ngay trong hãng xưởng cũng thế, dù manager có ghét mình vạn lần cũng không làm gì được, ví dụ: Ngày mai muốn nghỉ đi chơi ít hôm, cứ việc nói “tôi lấy 3 ngày vacation để đi chơi, manager cũng không thể vì ghét mà nói: No, nhưng với lá cờ máu thì người ta cho là chuyện mọi rợ đáng xấu hỗ, nên hình chụp không ai đứng bên cạnh. Hơn thế nữa bạn Thảo không hề biết lá cờ mà bạn cầm trên tay không phải lá cờ “Việt Nam” như bạn lầm tưởng, thoạt nguyên thủy nó là cờ của đảng Cộng Sản  Đông Dương cũng nền đỏ sao vàng, nhưng cờ CSĐD với năm cạnh tù lù không thẳng và nhọn như bây giờ.
Ngày 6-1-46, Hồ Chí Minh ma giáo lường gạt các đảng phái quốc gia, bầu ra quốc hội và chọn lá cờ cô cầm trên tay và cho là cờ VN, bên kia Trung Cộng cũng cờ đỏ một ngôi sao vàng lớn bốn vệ tinh nhỏ vây quanh, bốn sao nhỏ tượng trưng cho: Bắc Triều Tiên, Việt Nam, Kampuchia &  Lào (Đài Loan, Tây Tạng họ xem là đương nhiên thuộc Trung Hoa lục địa, nên không sao trăng gì cả)
Ngày nay tuổi trẻ các bạn có điều kiện hơn lớp đàn anh rất nhiều, Nhưng bị nhồi sọ bưng bít qúa nhiều, người dân nước nào cũng trông mong thế hệ trẻ xây dựng nước nhà cường thịnh, nhưng mong gì vào những kiến thức như Thảo, Bảo Châu? Các bạn cũng là nạn nhân thôi, có điều khổ lụy dân tộc bị nối dài không có ngày mai.
Theo hình chụp với ghi chú “cô ngang nhiên và tự hào” nhưng tìm đâu ra tố chất đó,  vì hình này chụp giữa trời, ai biết cô đứng ở đâu? Sài Gòn, Huế, Hà Nội, Hoa Kỳ? Hơn nữa bài và hình xuất hiện là lúc cô đã “dốc lòng” về nước phục vụ “nhân dân.” Bài báo ca ngợi cô lên tận mây xanh, nhưng đến cuối bài thì đuôi ô trọc ló ra: Bố cô là “Tổng Giám đốc Ngân hàng Đông Á và mẹ cô là Tổng Giám đốc Công ty Vàng bạc Đá quý Phú Nhuận” Ô hay một con chuộc sa hũ nếp hà cớ gì phải chui ra? Một Thảo cũng không làm mờ phai hình ảnh hơn hai trăm cô gái không mảnh vải che thân cho bốn thằng Đại Hàn “coi mắt” Chưa kể cha mẹ cô hôm nay đại gia ngày mai là tội đồ làm sao biết được. Báo Cộng Sản ngợi ca Minh Phụng, Năm Cam những đại gia hào phóng công việc từ thiện, biết năng nổ, có sáng tạo trong kinh doanh. Nhưng cũng chính nó đưa họ lên đoạn đầu đài chớ ai khác, kẹt cho cô ở chổ: Khoe mặt với lá cờ máu, phô trương kết nạp đảng, ngày mai khi sáng trời khó tìm ngách mà chui. Ai cũng biết Mỹ là đồng minh với VNCH xưa kia, bây giờ đối tác không thể tách rời với “CHXHCNVN” Vậy cô không cần lo với chính quyền Mỹ, điều đáng ngại “nhân dân” mà thôi.
Đại Học Harvard: Thành lập ngày 8 tháng 6 năm 1836, tính đến ngày bạn Thảo “Vinh quy bái tổ” đã 174 năm, chừng này thời gian có hàng khối Sinh Viên tốt nghiệp.  Phần nhiều Tổng Thống Hoa Kỳ, những danh tiếng khác cũng xuất thân từ đây. Nhưng từ đây cũng khối kẻ vô danh tiểu tốt suốt đời. Cần nói đâu xa, ngay trong Cộng Đồng Việt Nam cũng có Tiến Sỹ Harvard Lê Phước Sang, suốt đời có ra gì. Đang rần rần chống Cộng, nghe tin Nguyễn Tấn Dũng lên ngôi, vội vàng chạy về kiếm cơm. Tệ hơn phiến mẫu đùm bọc Hàn Tín, thuở hàn vi. Bà ta chẳng cần mơ màng, tự thân Hàn Tín tìm về chốn xưa tạ ơn.
Từ đó suy ra đại học Harvard hay bất cứ đại học danh tiếng nào cũng khó rèn luyện được nhân cách cho con người!
Ông Bút.

3 nhận xét:

  1. Kính cảm ơn Ông Bút đã chia sẻ những trải nghiệm chân thật về chế độ bất nhân cộng sản , đứng đàu là tên tội đồ Dân tộc Hồ chí Minh , tên phản Quốc Phạm văn Đồng , tên đồ tể trong CCRĐ Trường Chinh , Lê Duẩn cùng nhiều tên ác nhân khác . Nền giáo dục của CNCS là nền giáo dục chối bỏ nguồn gốc con người để tự nhận có nguồn gốc từ Loài vượn cổ . Đó là quyền của chúng trong Thế giới Tự Do này . Nhưng Tội Ác lớn nhất là lừa đảo để lợi dụng lòng yêu nước của người Việt Nam đẻ cướp công và thủ tiêu những ai không thể hạ nhục Ông bà Tổ Tiên là Loài Khỉ như CNCS . Không có những trí thức yêu nước thương nòi . Không có những người dân cưu mang chúng để rồi bị Hồ chí Minh xử bắn trong cải cách ruộng đất như bà Cát Thành Lòng tức Bà Nguyễn thị Năm thỉ Hồ chí minh và đảng cộng sản ngày nay vẫn mãi là những tên lưu manh chính trị . Đa số người dân Việt Nam thù ghét cộng sản là vì tội ác chúng gây ra trải dài hơn 75 năm nay trên đất nước Việt Nam này .
    Ngày nay bọn lãnh đạo cộng sản hiện tại cũng không khác gì cha ông chúng . Chúng bị hạn chế hành ác là vì chúng cần Dollars của Tư bản chứ không vì lòng trắc ẩn . Một chút “cởi mở” đều do sự đấu tranh của Người Việt không cộng sản . Điều đó không thể phủ nhận qua những diễn biến trong và ngoài nước . Chế độ độc tài không cho dân thứ gì trừ khi chúng cảm thấy người dân đang nổi trận lôi đình .
    Tuổi trẻ Việt Nam thật tội tình khi bị sinh ra trong chế độ cộng sản , bị đầu độc từ bé , bị nhồi sọ hận thù giai cấp . Đó là sự thật đau lòng cho những ai hiểu rỏ bản chất lật lọng và tàn ác của cộng sản . Bọn sâu dân mọt nước luôn phủ nhận sự thật dù cả Thế giới thừa nhận CNCS là Đại hoạ của loài người . Là cỏ dại , là trùng độc sinh sôi nẩy nở trên Rác rưởi cuộc đời ( Datlailatma ) .
    Giải thể chế độ cộng sản là con đường duy nhất để VN thoát mọi tai hoạ và nhất là các thế hệ tiếp nối không bị cộng sản Hà nội biến họ thành súc vật .
    Làn nữa kính cảm ơn tác giả và xin tiếp tục chuyển tải những trải nghiệm về tàn ác của cộng sản đến tất cả mọi người Việt Nam .
    Trọng kính .

    Trả lờiXóa
  2. Mấy cô mấy cậu có bằng tiến sĩ được đề cập ở trên, khi được kết nạp vào đảng CSVN, họ đã tuyên bố là rất tự hào khi được gia nhập đảng CSVN. Điều này chứng tỏ sự nhận thức của bọn họ rất nông cạn, không xứng đáng với tấm bằng tiến sĩ mà họ đã giành được.

    Bởi vì các vị đó đã được đi du học ở nước ngoài trong nhiều năm trời, là những người có kiến thức cao. Thế mà các vị đó đã không biết, hay giả bộ không biết rằng, chủ nghĩa CS là một thứ chủ nghĩa lỗi thời, ngu dốt, tàn bạo. Chính chủ nghĩa CS vô luân đó đã giết chết hơn 100 triệu người trên khắp thế giới; và hiện nay nó đã bị toàn thể nhân loại khinh bỉ, đem quẳng vào hố xí đã gần 20 năm rồi.

    Do vậy, với học vị tiến sĩ mà bọn họ đã không phân biệt được đúng sai, tốt xấu, thiện ác của chủ nghĩa CS. Thì không thể gọi bọn họ là “Trí thức” được, mà phải gọi bọn họ là một lũ “Trí ngờ u”.

    Trả lờiXóa
  3. Oi troi oi...

    That kg the tuong tuong duoc. Khong the hieu duoc tai sao lai co nhung nguoi co the viet ra duoc nhung dong chu o tren day.Day la 1 trong nhung bang chung hien nhien de ly giai cho su that bai cua che do SaiGon nam 1975.Dung nhung con nguoi nay de gay dung cho su tu do,truong ton cua dan toc thi dung la cuc ky ngu ngoc.Cac bac nen o nha dap men di ngu di, dung co leo len internet ma viet bay ba de cho CS co them ly do de tuyen truyen ve cai su ho do va vo hoc cua nhung nguoi chong doi.

    Lam on,truoc khi viet gi thi suy nghi cho ky nhe.Nguoi khac uon luoi 7 lan thi cac vi nen uon luoi 7 ngin lan truoc khi noi nhe.Boi vi cac vi ngu hon nguoi ta 1000 lan.ngu hon CS 10000 lan.Co them cac vi trong cong cuoc giai phong nhan dan VN toi ben bo tu do thi chi dan den that bai the tham ma thoi.Vo hoc ma con bay dat noi lung tung,nham nhi het suc.

    Trả lờiXóa