14/9/11

Mười thang thuốc chữa bệnh cho dân tộc Việt

Phan Bội Châu

Dẫn ngôn

Nước ta bây giờ đang cần có sách học. Học sách Tàu? Hán văn đã không còn thích dụng ở đời naỵ Học sách Tây? Pháp văn còn chưa mấy người thông hiểu. Lấy người mình đọc tiếng mình, thì sách nước mình ở lúc bây giờ không gì hơn làm bằng quốc văn. Tuy nhiên việc làm sách đó có dễ dàng đâu! Tất phải: dò xét lịch sử của nước mình đời xưa, thăm dò tệ bệnh của nước mình ngày nay, trông các gương liệt cường ở hiện tại, đo tính vận mạng dân tộc ở tương lai, nghĩ thế nào, viết một chữ, mở một lời mà hữu ích cho nhân tâm thế đạo, có thế sách mới có giá trị...
Tôi viết quyển sách này, chẳng qua dâng một phần nghĩa vụ với Quốc dân, hay dở, đúng không, hoặc có công hiệu gì không, thì quyền ở người đọc sách. Khổng Tử nói: "Tri ngã giả, kỳ duy Xuân thu hồ, tội ngã giả, kỳ duy Xuân thu hồ", nghĩa là ai biết lòng ta tất ở sách Xuân thu, ai bắt tội ta tất cũng ở sách Xuân thu. Quyển sách tôi viết đây cũng nói như vậy.
Sào Nam, 1927

Chương thứ nhất: Nghĩa hai chữ "quốc dân" 
Chương thứ hai: Quốc dân với gia nô 
Chương thứ ba: Quốc dân nên tự lập 
Chương thứ tư: Bài thuốc tự lập có những vị gì? 
Chương thứ năm: Chữa chứng bệnh "tính ỷ lại" 
Chương thứ sáu: Chữa bệnh "giả dối" 
Chương thứ bảy: Chữa chứng bệnh nhút nhát 
Chương thứ tám: Chữa Chứng Bệnh "Tham Lợi Riêng" 
Chương thứ chín: Chữa Chúng Bệnh Đua Đuổi Hư Danh
Chương thứ mười: Chữa chứng bệnh "ái quốc giả"
Chương thứ mười một: Chữa chứng bệnh "không biết hợp quần"
Chương thứ mười ba: Chữa chứng bệnh "không biết đường kinh tế" 
Chương thứ mười hai: Chữa chứng bệnh "mê tín hủ tục"
Chương thứ mười bốn: Chữa chứng bệnh "không biết thương nòi giống"
Chương sau hết: Bài tóm cách làm việc 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét