17/12/11

Việt Nam – tỉnh thứ 24 của Trung Quốc?

Blogger Hiệu Minh
clip_image001
Logo của cầu TH. Ảnh: BBC.
Thủ đô Hoa Kỳ không có ghế trong quốc hội vì lý do sợ các đại biểu thiên vị, dù hơn 600.000 dân đóng thuế đầy đủ. Bầu cử Tổng thống thì dân DC thờ ơ vì không có đại cử tri để bầu.
Dân chúng than “Taxation without Representation – đóng thuế è cổ mà bị bịt miệng” ngay cả trên biển xe hơi.  Ở xứ này, người đóng thuế có quyền lên tiếng, khi cần họ thay cả chính phủ, riêng DC thì không thể.
Nước Mỹ có 50 tiểu bang, cờ thiết kế có 50 ngôi sao, gọi là xứ cờ hoa (Hoa Kỳ) là vì thế. Riêng Washington DC được gọi là District (huyện DC) of Columbia mà không có chữ tiểu bang (state) đi kèm, không có ngôi sao nào đại diện trên lá cờ.
Hôm trước xem chương trình H2 (History channel 2) của Mỹ, có một phỏng vấn về DC và vấn đề rắc rối trên.

Câu hỏi là, nếu Hoa Kỳ được thêm một bang thứ 51, thì ông/bà chọn nơi nào, ý phóng viên muốn hướng người được hỏi nên chọn DC.
Bốn người nghĩ ngợi một hồi và trả lời: Thái Lan, Philippines, Costa Rica, Taiwan (Đài Loan). Không ai chọn Việt Nam, may quá.
Qua chuyện này có thể đoán, việc dạy địa lý của Hoa Kỳ có nhiều lỗ hổng, học sinh không biết có những bang nào và nằm ở đâu.
Hoặc đó là thái độ sô vanh nước lớn của dân chúng xứ này, bất kỳ nước nào cũng có thể thành một bang của Hoa Kỳ, nếu muốn.
Câu chuyện này không liên quan đến tin về cầu truyền hình giao lưu Việt-Trung mang tiêu đề “Láng giềng gần” diễn ra tối thứ 4 (14-12), nhưng thái độ sô vanh lại giống nhau.
Tin cho hay, những MC nổi tiếng như Diễm Quỳnh, Hữu Bằng và vài ca sỹ gạo cội Thanh Lam, Tùng Dương đã góp phần làm nên một sự kiện văn hóa “trong không khí thắm tình hữu nghị” như báo chí lề phải mô tả.
Chỉ có báo lề trái than rằng, trời ơi, thế là hết cho tộc Việt.
Bởi vì đài TH Trung ương Việt Nam (VTV), đại diện cho một quốc gia, lại phối hợp với một đài  truyền hình địa phương của tỉnh Quảng Tây (Trung Quốc), nối Thủ đô Hà Nội và thị trấn Nam Ninh trong một sự kiện tầm văn hóa giữa hai quốc gia.
Hơn 1,3 tỷ người Trung Quốc tại 22 tỉnh lục địa và đảo Đài Loan xem chương trình này có lẽ cho rằng Việt Nam là một tỉnh của Trung Quốc, nói chi đến 6 tỷ người khác trên hành tinh. Dân Việt cũng không nằm trong số ngoại lệ.
Xâm lược phương Bắc thời xưa thường dùng lưỡng Quảng (Quảng Đông, Quảng Tây) để đánh Việt Nam, khi thắng, khi thua, nhưng chưa bao giờ thống trị được Việt Nam, dù trải qua hàng nghìn năm.
Thời nay dùng nhất Quảng (Quảng Tây - một tỉnh nghèo) và thêm VTV “tay trong” là đủ biến xứ mình thành một tỉnh của Trung Quốc, mà không cần tốn bất kỳ một viên đạn nào.
Cũng giống như dân Mỹ nói về bang thứ 51 của Hoa Kỳ, vài thập kỷ nữa thôi, khi hỏi dân Bắc Kinh về tỉnh thứ 24, nhiều người không ngần ngại nói rằng, đó là 越 南 – Việt Nam.
Lỗi lầm ngoại giao ở tầm quốc tế này do dân trí thấp, do xem phim Tầu quá nhiều, hay do tâm, tầm văn hóa và hiểu biết lịch sử của những tác giả cầu truyền hình “Láng giềng gần”.
Xin bạn đọc phán xét hộ.
15-11-2011
H. M.
Nguồn: hieuminh.org
=================================================================


CẦU TRUYỀN HÌNH : HỮU NGHỊ hay DIỄN BIẾN HÒA BÌNH ?
1/”…trọng nghĩa tình vừa là một đạo lý truyền thống tốt đẹp vừa là “gót chân achilles” của người Việt. Nó có thể làm cho cả cơ thể yếu mềm; đôi khi yếu đến nỗi không dám chấp nhận và nhìn thẳng vào sự thật; thậm chí nếu có ai nói ra sẽ có người khác ra hiệu “im ngay”… không thì chết với nó đấy! Tức là vừa yếu vừa hèn.
… Sự yếu hèn đó còn được tôn lên thành cái gọi là nghệ thuật “khôn khéo”… Trong đám dân đen vốn nặng tình nghĩa, ắt sẽ có kẻ cam tâm đứng ra mua bán tình nghĩa … Số này thường vỗ ngực tự cho mình khôn khéo, tinh tường …(?). Chí lớn gặp nhau thế là hai bên đưa ra sáng kiến mở ra cái gọi là “cầu truyền hình” để nhắc lại nghĩa cũ tình xưa…nó diễn ra trong bối cảnh đầy nghịch lý khi một bên liên tục “dọa đánh” bên kia, với hàng loạt hành động lấn lướt trên biển cùng nhiều thủ đoạn lấn chiếm và phá hoại kinh tế dọc đường biên.
2/ Đó là gì nếu không phải là trò “diễn biến hòa bình” mà lâu nay dân ta vẫn được nhắc nhỡ phải “đề cao cảnh giác”? Phải chăng “cầu truyền hình” chỉ là một cách để nối lại những nhịp cầu thực sự cho quân xâm lược vốn đã bị cắt đứt giữa những đợt chiến tranh xâm lược do chúng gây ra?
3/Hữu nghị cũng phải có nguyên tắc và điều kiện của nó chứ!
Đáng lẽ trước hết họ phải tỏ rõ thiện chí …ngừng ngay chiến dịch xâm lấn biển đảo của Việt Nam, …tuyên bố hủy bỏ lưỡi bò, trả lại Hoàng Sa và phần Trường Sa mà họ vừa xâm chiếm của Việt Nam. Đó là điều kiện tiên quyết cho mối quan hệ hữu nghị lâu dài thực sự giữa hai nước.
Họ không làm thế lại còn “chơi tay trên” khi đem một đài truyền hình cấp tỉnh (Quảng Tây) bắc cầu với đài tuyền hình trung ương Việt Nam.
Liệu đã có bao nhiêu % dân Trung Quốc xem chương trình này hay chỉ có nhân dân Việt Nam là chính?
Đó là chưa nói về nội dung: Phần đầu có đề cập đến tướng lưỡng quốc Nguyễn Sơn nhưng toàn bộ chương trình là để kể công lao của Trung Quốc. Coi chừng một ngày kia họ lại vu cho ta “vong ơn bạc nghĩa” để lấy cớ dạy thêm những bài học…
Đó vốn dĩ là “sách tàu” ai cũng biết.
-(Trần Kinh Nghị) -boxitvn-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét