29/12/12

Rừng xưa đã khép!


Giang Le (Danlambao) - Ông Hà Văn Thịnh ở Huế viết bài “Nhục và Đau”. Ông viết không riêng cho nỗi nhục và nỗi đau riêng của ông lúc bây giờ mà ông đã không tiếc lời lên án cho cả thế hệ cha ông, khuất phục, khoan nhượng ngoại bang, chấp nhận sống theo âm lịch ngàn đời trong nỗi nhục, để bây giờ ông nhận ra ông thấy quá đau nên la toán lên… nhục… nhục và đau!!! Lời oán thán của ông Hà Văn Thịnh quả thật không sai!
Tôi còn nhớ, cũng đâu đó trong trang Danlambao này, có lập lại về sự quyết tâm đoạn tuyệt quá khứ, xét lại hướng đi của đất nước Nhật từ sau thế chiến thứ hai. Nước Nhật đã chọn cho mình một hướng đi thật cao, thật xa, phù hợp thời đại, một minh chứng hùng hồn để chúng ta nhìn lại hướng đi của dân tộc Việt Nam cũng từ sau đệ nhị thế chiến. Trong khi Việt Nam ảnh hưởng Bắc thuộc ngàn năm, tự khép mình vào văn hóa âm lịch, bị phân hóa dần cho đến ngày hôm nay, các bạn thử nhìn lại xem, dân tộc ta đang dùng lịch của ta riêng biệt hay là lịch của Tàu? Chỉ cần một minh chứng nhỏ này thôi, nó chứng tỏ dân tộc ta như người có đôi mắt bị mù, luôn lần theo chiếc gậy để hướng về phía trước mà không biết chiếc gậy đang dẫn dắt cả dân tộc đi vào con đường tuyệt lộ, quá ê ẩm vì chiếc gậy thỉnh thoảng cứ đập vào lưng… Ông Hà Văn Thịnh đã nhận ra nỗi nhục và đau ở điểm này, và chính tôi cũng sáng mắt và nhận ra điều đó quả thật không sai !
Tôi xin minh chứng câu chuyện về nước Nhật bị bỏ dở đoạn trên. Nước Nhật cũng là một nước Châu Á như Việt Nam, cũng từng lần theo chiếc gậy âm lịch trước thế chiến, nhưng sau hậu thế chiến, nước Nhật, hay nói đúng hơn là cha ông người Nhật, đã thức tỉnh, đoạn tuyệt với quá khứ, với văn hóa âm lịch, là một nước Á Đông, nhưng họ sẵn sàng tiếp nhận cái mới cho hướng đi mới, một hướng đi riêng không còn bị thuộc kể từ khi cắt đứt chủ nghĩa bành trướng, hội nhập hoàn toàn vào văn hóa tây Phương, một hướng đi của sự lựa chọn rất khôn ngoan đã giúp cho dân họ sáng mắt và tự đi tới… Các bạn có dịp xem lịch của Nhật thì sẽ biết, đó có phải là thuần túy Tây phương hay không?
Xin lập lại Việt Nam ta, đã là lịch của ta mà ta không ra ta, tây không ra tây, mà tàu chẳng ra tàu, gở một tờ lịch ta phải xem kỹ vì có ngày tây và cả ngày ta, lại còn ngoằn ngoèo vài câu chữ Hán! Như thế là thế nào? Có phải nó chứng tỏ là dân tộc ta không thể đoạn tuyệt với quá khứ tồi tệ nhất, khó hiểu nhất, khiếp nhược nhất nên cứ mãi lần theo chiếc gậy? Thật là nhục… nhục và đau… là thế! Bây giờ toàn dân đang đứng trước miệng hố, và chiếc gậy đã trở đòn… Nó không còn dẫn chúng ta đi mà là nện vào lưng chúng ta và lùa chúng ta xuống hố…. Chiếc gậy không còn trong tay tàu cộng, mà đã được trao tay cho những tên thái thú đần độn nhất, hung hãn nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét