Đào Tuấn
Cách đây chưa lâu lắm, Tại hạ được mời đi dự một cuộc
hội thảo quốc tế về một chủ đề cải cách hành chính,
chống lãng phí. Giấy mời ghi rõ cuộc họp có sự tham dự
của đại diện đại sứ quán A, tổ chức phi chính phủ B,
quỹ C, Quan chức D của Bộ E và ngay phía dưới là "Vê tê
vê". Mở ngoặc một cái, vì đây là hội thảo quốc tế,
lại là hội thảo về chống lãng phí, nên giấy mời ghi rõ là
sẽ khai mạc lúc 8h, mỗi tham luận không kéo dài quá 10 phút và
không có nghỉ giải lao để tiết kiệm thời gian.
Suốt từ 8h đến 8h10 vị tiến sĩ MC miệng không ngừng "hoan
nghênh quý vị", mắt không ngừng ngóng ra cửa và liên tục
liếc nhìn đồng hồ. Thêm 5 phút nữa, chừng như không thể
"hoan nghênh" mãi được, vị tiến sĩ MC đành phải giới
thiệu vị tiến sĩ viện trưởng lên phát biểu khai mạc. Vị
tiến sĩ viện trưởng cũng lặp lại những cử chỉ kỳ quặc
y như vị tiến sĩ MC không ngừng "hoan nghênh", không ngừng
"Ngóng ra cửa" và cũng không ngừng "Liếc nhìn đồng
hồ". Tại hạ, cũng như cả chục đồng nghiệp và gần trăm
quan khác tây ta đen trắng đủ loại mất đứt 15 phút để nghe
bài diễn văn con cà con kê con dê con ngỗng toàn những hoan
nghênh với chào mừng dài thòng đó. Sau 15 phút, vị tiến sĩ
viện trưởng, miệng cười như mếu, đành phải nhường diễn
đàn cho một vị tiến sĩ "bộ phó". Vị này mất đứt 2
phút 30 giây cho việc đi từ hàng ghế đầu lên bục phát
biểu. Rồi nhấp giọng, rồi rút mục kỉnh, rồi giở giấy
loạt soạt, rồi ngẩng lên nhìn "về phía cuối hội
trường", rồi lại hắng giọng. Rồi sau đó, vị tiến sĩ
bộ phó vừa nói vừa nghỉ, vừa tham luận vừa chỉ đạo,
vừa hô hào vừa liếc đồng hồ. Tất nhiên không ngừng nhìn
ra cửa. Phía dưới, một số các tiến sĩ ngồi vặn vẹo,
chắc vì chưa kịp ăn sáng. Một số khác có vẻ mất kiên
nhẫn trước toàn những hoan nghênh chào mừng, bằng cách gí
mồm vào người bên cạnh thì thào nói chuyện riêng. Có vị
phản ứng thẳng thừng bằng cách ngoáy mũi. Và trong cabin, 2 tay
phiên dịch đã ngừng dịch để hút trộm thuốc. Tức là mới
có hơn 30 phút mà cử tọa đã "lao" còn hơn là làm trâu kéo
cày.
Đến khi các vị tây, há hốc mồm vì kiểu hội thảo chào
mừng, chán đến mức ngơ ngáo ngáp ngắn ngáp dài, đến khi
mấy thằng báo chí không kiên nhẫn nổi bỏ ra ngoài… ăn
sáng, đến khi các vị tiến sĩ nhìn vị bộ phó vừa chán
nản, vừa căm phẫn, thì cả hội trường bỗng xôn xao. Những
Cục trưởng dựa thẳng lưng ghế, mắt dõi thẳng lên sân
khẩu. Viện trưởng chỉnh lại cà vạt. Các tiến sĩ, các khoa
học gia, các quan chức, nhà quản lý khác mặt bỗng sáng bừng,
cái đói biến mất, sự chán nản tiêu tan, cái ngáp cũng dừng
lại ngay mang tai. Ngay cả những "thằng tây" không hiểu
chuyện gì đột nhiên cũng trở nên… đứng đắn. Không khí
hội trường bỗng nhiên tươi tỉnh, nghiêm chỉnh, náo nức.
Đó là khi, ngoài cửa, hai thằng Vê tê vê kềnh càng máy móc
bắt đầu bước vào. Đồng hồ lúc đó đã là 8 giờ 40 phút.
Có lẽ chỉ thiếu mỗi tràng pháo tay thật lớn và việc cả
hội trường đứng lên để các ngôi sao vê tê vê hoàn thành
sứ mệnh: Nhân tố quyết định thành công hay thất bại của
một cuộc hội thảo, một cuộc họp, và nói rộng là một
cuộc tụ tập của các quan chức.
Tại sao chỉ khi Vê tê vê xuất hiện thì các cuộc họp mới
khai mạc, các quan chức mới bắt đầu chịu phát biểu và phong
bì mới phát?
Là bởi những người dự họp quan tâm đến việc tối nay mình
xuất hiện trên truyền hình thế nào, hơn là hôm nay mình nói
gì, có giúp ích được cho ai và thực chất là để giải
quyết công việc gì.
Cách đây cũng ít lâu, Tại hạ bỗng nhiên nhận được một
cái Buzz trên Chat: Hôm nay, Hồ Ngọc Hà sẽ xuất hiện tại
event của công ty X. Bấy giờ, tin đồn người đẹp họ Hồ
đang mang thai con của Cường Đô la đang bùng nổ trên khắp các
diễn đàn, khắp các trang báo điện tử. Và người đẹp
giọng khàn, tất nhiên vẫn "bặt vô âm tín", bí ẩn một cách
kích động.
Một đồng nghiệp sau đó cho biết là công ty X đã phải chi
đậm, rất đậm, đậm trên mức bình thường để mời bằng
được cái... bụng bự của ca sĩ đến dự event.
Thủ thuật Marketing gọi đây là chiêu gãi đúng chỗ ngứa khi
chọc đúng chỗ, đúng thời điểm tò mò nhất của... dư
luận. Những hình ảnh ca sĩ họ Hồ "béo bụng" một cách bất
thường sau đó tràn ngập trên mạng, tất nhiên, khán thính
độc giả từ giả đến trẻ, ngay cả những người khiếm
thị, vì thế, cũng vô tình biết đến cái event, cái tên công
ty X và thương hiệu của sản phẩm Y.
Nhưng hóa ra, cái bụng béo của ca sĩ mới là cái mà thiên hạ
quan tâm, chứ không phải bản thân cô, dù ca sĩ của chúng ta
cũng đã rất hot, rất nổi tiếng.
Chuyện này làm Tại hạ nhớ lại câu chuyện ca sĩ Hồng Nhung
(đây là Hồng Nhung - Sao mai, chứ không phải Hồng Nhung- Bống)
được khán giả TP HCM đón chào nhiệt liệt sau scandal chơi
kèn. Nếu là Tại hạ, khi nhìn ca sĩ, cái mà Tại hạ để ý
đầu tiên, có lẽ là cái... miệng của nàng, nhất là khi nàng
cầm MIC. Và phải chăng những phòng trà dạo đó đã tiếp thị
bằng... cái miệng, chứ không hoàn toàn vì giọng hát của ca
sĩ!?
Đến đây thế nào cũng có người hỏi, thế Yến Vi thì tiếp
thị bằng cái gì. Rồi Hoàng Thùy Linh tiếp thị bằng cái
gì...
Dù bằng cái gì, bằng cái bụng, cái miệng, bằng nụ cười,
hay bằng mớ lông hình tam giác, thì rõ ràng Những người cầm
cái loa báo chí, truyền thông đang sử dụng những công cụ đó
để xỉ nhục một đời sống văn hóa-tinh thần đáng xếp vào
diện nghèo nàn vì bị các quy định khủng bố, ngăn chặn tất
tật những gì không chính thống.
Cái quy định đó được sinh ra bởi các vị viện trưởng, các
vị bộ phó với quan trí nghèo nàn, chỉ quan tâm đến mỗi
chuyện "có hay không có VTV" hơn là chuyện cuộc họp của mình
hiệu quả hay không hiệu quả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét