“…Đại hội 11 là cơ hội cuối cùng của đảng cộng sản để nghĩ lại và tìm một lối thoát trong lòng dân tộc. Khi bạo lực chỉ còn gây nhàm chán thay vì kinh hoàng…”
Một không khí đàn áp ngột ngạt đang bao trùm. Sau những vụ bắt bớ liên tục vừa rồi sắp đến lượt ai đây? Đó là câu hỏi không ai có thể trả lời, bởi vì đợt đàn áp chính trị này không theo một logic nào cả. Phạm Minh Hoàng, giảng viên đại học Bách Khoa bị cáo buộc là thuộc một tổ chức khủng bố dù chỉ phát biểu lập trường một cách ôn hòa. Đó chỉ là lý cớ, lý do thực sự là anh đã tham gia nhóm Bôxit Việt Nam và viết bài phản đối việc chính phủ cho Trung Quốc khai thác bô-xít tại Tây Nguyên.
Nhà báo Điếu Cày mãn hạn tù tiếp tục bị giam giữ dưới một tội danh mới là tuyên truyền chống nhà nước. Biện pháp bịt miệng tùy tiện này chà đạp lên chính pháp luật của nhà nước cộng sản Việt Nam. Luật gia Phan Thanh Hải, bạn Điếu Cày, bị bắt giam vì những bài anh đã viết từ lâu, trong khi vợ sắp đẻ.
Luật sư Cù Huy Hà Vũ bị bắt sau một vụ dàn cảnh thô vụng vì thường bênh vực những người phản kháng và hay chất vấn chính phủ và thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng bằng những câu hỏi nhức nhối.
Gần hai chục thanh niên Bắc Giang đang bị giam giữ từ hơn ba tháng nay vì đã tham gia cuộc biểu tình phản đối công an đánh chết người, điều mà chính bộ công an cũng đã nhìn nhận là một sai phạm nghiêm trọng.
Phá mọi kỷ lục thô bạo và tùy tiện là trường hợp Vi Đức Hồi, cựu thường vụ huyện ủy và giám đốc trường đảng Hữu Lũng, thành viên ban biên tập Tổ Quốc. Anh bị thẩm vấn suốt mười ngày, đã được công an xác nhận là không sai phạm gì và đình chỉ thẩm vấn. Rồi một tuần sau đó anh bị bắt giam và bị buộc tội tuyên truyền chống nhà nước.
Tất cả những vụ bắt giam thô bạo đó đều do một nguyên nhân là ĐCSVN đang rất lúng túng trong việc chuẩn bị Đại hội 11 và lo sợ mọi diễn biến. Chúng đều có một nền tảng chung là triết lý bạo lực. Bạo lực được sử dụng có khi chỉ vì lo sợ một mối nguy giả tưởng, thậm chí không cần lý do, như cách đối xử ô nhục với Trần Khải Thanh Thủy. Hình như chính quyền CSVN coi bạo lực là thần duợc trị mọi chứng bệnh và chìa khoá giải quyết mọi khó khăn. Sai lầm nguy hiểm. Xã hội Việt Nam đã tự cởi trói nhiều rồi và bạo lực không còn giải quyết được mọi vấn đề. Phải thỏa hiệp thay vì đàn áp. Nếu không tin như thế thì hãy tự hỏi những vụ bắt người trái phép này đã giải quyết được gì cho đảng trước thềm Đại hội 11? Tuyệt đối không, đây chỉ là hành động đập nhiệt kế để chối cơn sốt.
Hai bế tắc lớn của đảng, định hướng chính trị và nhân sự lãnh đạo, không thể giải quyết bằng cách bắt giam một vài người không cùng chính kiến. Chúng là hậu quả tự nhiên của hai nghịch lý đã kéo dài quá lâu và không thể tiếp tục được nữa. Một là chính sách "kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa", thực chất là từ bỏ chủ nghĩa Marx sau khi nhận ra nó là một sai lầm nhưng vẫn giữ nguyên những biện pháp thô bạo để xây dựng nó. Hai là muốn có những cấp lãnh đạo có bản lĩnh và tầm nhìn nhưng vẫn duy trì một bộ máy sàng lọc chỉ để lại những con người ngoan ngoãn không điều kiện. Nếu các cấp lãnh đạo đảng chưa nhận ra điều này thì nhân dân Việt Nam đã nhận ra và cũng đã đủ mạnh để cởi bỏ sự sợ hãi.
Đại hội 11 là cơ hội cuối cùng của đảng cộng sản để nghĩ lại và tìm một lối thoát trong lòng dân tộc. Khi bạo lực chỉ còn gây nhàm chán thay vì kinh hoàng. Ban biên tập
Nguồn: báo Tổ Quốc số 99, ngày 15/11/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét