20/1/11

HÃY NGUYỀN RỦA HỌ

HÃY NGUYỀN RỦA HỌ

HÃY NGUYỀN RỦA HỌ: NHỮNG KẺ ĐÃ TỪNG LÃNH ĐẠO CHẾ ĐỘ VIỆT NAM CỘNG HÒA NAY LẠI MUỐI MẶT LÀM NHỤC CÁI CHẾ ĐỘ MÀ MÌNH ĐÃ LÃNH ĐẠO!
Vào những ngày cuối đời, những vị đã từng một thời lãnh đạo chế độ Cộng Hòa Miền Nam, những ông đã từng là Tổng Thống, Phó Tổng Thống, những ông đã từng là ông Tướng, ông Tá đã từng một thời “hét ra lửa, mửa ra khói” của chế độ VNCH, của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa lại ưa làm những chuyện chướng tai, gai mắt bằng cách “quậy phá” tại hải ngoại và sau đó tìm mọi cách xin xỏ Nhà cầm quyền Việt Cộng cho phép mình áo gấm hồi hương để tuyên bố những lời nịnh bợ VC và ăn chơi hoan lạc cuối đời!
-Điển hình, ông Tướng phản chủ Đỗ Mậu đã viết hồi ký “Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi”, chửi chủ của mình là cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, viết “Tâm Thưca tụng Việt Nam mới lên từng giờ. Ngay cả lúc gần đất, xa trời còn nghe lời xúi dại về Việt Nam, ngồi xe lăn lên đài truyền hình khoe là mình cùng quê với Võ Nguyên Giáp, lên tiếng ca tụng Hồ Chí Minh có công thống nhất đất nước.Mặc dù lớn tiếng rộng họng ca tụng đất nước đổi thay nhưng ông Đỗ Mậu chẳng dám ở lại Việt Nam mà lại quay đầu trở lại “đế quốc” Mỹ và chết già ở đây. Đại sứ Nguyễn Tâm Chiến của VC tại Hoa Kỳ đã “thưởng” cho ông Tướng phản chủ Đỗ Mậu bằng cách gửi đến đám tang của ông ta một vòng hoa tang có dãi cờ đỏ sao vàng. Báo hại mấy ông Giao Điểm là những người tổ chức tang lễ cho Đỗ Mậu phải lật đật đem giấu vào kẹt cửa vì sợ dân tỵ nạn cộng sản nhìn thấy.
-Kẻ làm chuyện nhố nhăng kế tiếp là cựu Phó Tổng Thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ. Trước khi về nước, ông này tuyên bố vung vít vì dân, vì nước đủ điều. Báo chí tường thuật lại bị dư luận lên tiếng mắng mỏ, ông Tướng Râu Kẽm bèn đổ vấy cho nhà báo Mỹ đã viết sai về những lời tuyên bố của ông ta. Dư luận rồi cũng qua đi. Chuyện khôi hài là có ông “bỉnh bút” ví von chuyện Nguyễn Cao Kỳ và bà vợ mới áo gấm về làng, làm áp phe để ăn chơi hoan lạc cuối đời là chuyện Kinh Kha sang… Tần! Có ông tự xưng là ký giả “cách mạng dân tộc (sic!)” viết một bài báo tràng giang đại hải cho rằng Nguyễn Cao Kỳ về Việt Nam là để thi hành chính sách của Mỹ. Ông ký giả này đưa ra lập luận là chuyện ông Kỳ làm áp phe ăn huê hồng với mấy tay tư bản Mỹ xây cất sân golf và khách sạn tại Việt Nam là để có cớ để Hoa Kỳ can thiệp vào Việt Nam khi “giặc bành trướng phương Bắc” Trung Quốc (sic!) xâm lấn Việt Nam! Ông ký giả “cách mạng dân tộc” quả có máu khôi hài đen, nhưng ông ký giả nên nhớ “nâng bi” không khéo dễ trở thành “bóp dế” lắm đó!
Trong một cuộc phỏng vấn của phóng viên Nam Nguyên của đài RFA vào ngày 7-3-2005, nghe ông Nguyễn Cao Kỳ nói chuyện về việc trùng tu “Nghĩa trang Quân đội”/QLVNCH. Theo bài phỏng vấn, ông Nguyễn Cao Kỳ cho biết là: “Ngay từ cuộc viếng thăm đầu tiên tôi đã nêu các vấn đề đó với các anh em ở trong nước. Có thể nói bây giờ đã có sự cảm thông hoàn toàn của mọi giới chức, mọi thành phần đối với chuyện tôi đề nghị đó. Thì ai cũng nghĩ đó là một hành động tốt đẹp thôi, chính phủ Việt Nam họ đã đồng ý và ra chỉ thị cho các nơi, nhất là ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa lúc trước, cho dọn dẹp sạch sẽ lại bao nhiêu năm bị bỏ hoang. Có thể trong vài tuần nữa dọn dẹp sạch sẽ, chúng tôi có thể tới thăm viếng được. Ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa cũ còn giữ được 14 ngàn ngôi mộ của anh em chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa”.
Thực ra, “Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa” không phải bị “bỏ hoang bao nhiêu năm” như lời ông Nguyễn Cao Kỳ nói đâu. Trong quyển “Việt Nam sau 10 năm”, tức là vào năm 1985, ký giả Tim Page đã cho in sau trang 100 trong quyển sách của ông là hình mộ bia của chiến sĩ QLVNCH nằm ở Nghĩa Trang Quân Đội Thủ Đức bị đâm thủng cả 2 con mắt với lời chú thích: “Mộ chí của quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tại nghĩa trang quân đội bị lăng mạ”. Kế tiếp là bức ảnh to của một người mù cả 2 mắt đang ngửa tay xin tiền với lời chú giải: “Người lính của chế độ cũ, mù lòa, không được cấp dưỡng, đang ăn xin bên ngoài nhà thờ Ban Mê Thuột sau buổi lễ Chúa Nhật.” Nơi trang 113 là ảnh một người đàn ông lưng trần mặc quần đùi đen rách đít, lòi mông, chân bị băng bó, đang nằm ngủ trước bậc thềm gạch của một căn phố, không mền chiếu, với lời chú phía dưới “vừa được thả ra từ trại cải tạo, vô gia cư trên đường Đồng Khởi (trước là đường Tự Do) tại thành phố Hồ Chí Minh”… và còn nhiều nữa…    
Và, trong một bài ký sự, ký giả Brennon Jones đã “kể ra các ví dụ về nghĩa trang quân đội VNCH ở Gò Vấp và nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, nơi có mộ của hai ông Ngô Đình Diệm, Ngô Đình Nhu và nhà báo Pháp Francois Sully, từng viết cho tạp chí Time. Nay đó là một công viên và khu vui chơi cho trẻ em.Tình trạng kinh khủng nhất là Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nơi Brennon Jones đến thăm năm 2002. Nhà báo này ghi nhận cảm giác “choáng váng” khi thấy cảnh tàn phá, các vết ô uế do gia súc gây ra trên các ngôi mộ tử sĩ”.
Và nhà báo này cho biết, điều lạ là khi ông ta trở lại đây vào tháng Giêng năm 2005 thì thấy khung cảnh tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa thay đổi đáng kinh ngạc. Và cũng y chang cách nói của ông Nguyễn Cao Kỳ, nhà báo Brennon Jones cho rằng: “Đây là một điểm khởi đầu hứa hẹn cho điều tôi hy vọng sẽ đưa đến hòa giải dân tộc toàn vẹn một ngày nào đó ở Việt Nam.”
Ký giả Brennon Jones nói đến chuyện “hòa giải dân tộc” không có gì đáng quan tâm vì ông ta là người Mỹ; ông Nguyễn Cao Kỳ lại đi nói chuyện “hòa hợp hòa giải trước với những người đã chết” mới là điều đáng quan tâm. Dù sao, cũng phải công tâm mà nói thì, theo như ông Nguyễn Cao Kỳ tuyên bố, chuyện trùng tu lại “Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa” là do ông đề nghị và được “mấy anh lớn bên nhà” đồng ý thực hiện cũng là một việc làm ít ra là “có ý nghĩa” so với những lời tuyên bố hòa giải, hòa hợp ấm a ấm ớ, vớ va, vớ vẫn cũng như những lời tuyên bố hỗn láo đối với các cựu Tướng lãnh QLVNCH với báo chí của VC. Có người đa nghi cho rằng VC “đánh bóng” cho Nguyễn Cao Kỳ để trả công cho việc mối lái xây cất sân golf và khách sạn ở Việt Nam và cho dọn dẹp sạch sẽ “Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa” để lấy lòng Việt kiều và lấy lòng Mỹ để được Hoa Kỳ cho rút tên ra khỏi danh sách “các nước bị quân tâm”, để có hy vọng được gia nhập Tổ chức Mậu Dịch Quôc tế (WTO). Trong khi đó thì VC lại cho đăng tải tin Đỗ Vẫn Trọn trao tấm chi phiếu tượng trưng hứa giao 1 triệu 100 ngàn cho Hội Giúp Bệnh Nhân Nghèo TP.HCM do vợ của cố Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh có tên trong Ban Chấp Hành trên mục “Chính Trị” của nhật báo Nhân Dân, để “đốt” ông “nhà văn” tay sai kinh tài cho VC này. Xem ra, làm tay sai cho VC cũng có ba bảy đường: Họp hành với bí thư tỉnh ủy, hứa hẹn quyên góp 1 triệu 100 ngàn đô-la Mỹ để chữa bệnh đục thủy tinh thể cho 3.500 người bệnh. Bệnh nhân được sáng mắt nhưng người chủ trương chữa bệnh lại bị Đảng đem ra… đốt cháy!. Chỉ cần theo bà vợ mới, dắt mối cho hai anh tài phiệt Mỹ xây cất sân golf, khách sạn, ông cựu Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ lại được “mấy anh lớn bên nhà” ra lệnh trùng tu lại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, để ông ta vào đó “viếng thăm, thắp hương, tưởng niệm” để cầu xin các anh linh tử sĩ tha thứ cho ông ta cái tội đón gió, trở cờ bắt tay hòa hợp hoà giải với kẻ thù ngày cũ. Theo bài phỏng vấn, nghe nói là ông Nguyễn Cao Kỳ có “xin phép… mấy anh lớn bên nhà” để đi đến “viếng thăm, thắp hương, tưởng niệm” các nghĩa trang liệt sĩ của phía bên VC để hòa hợp hòa giải. Đề nghị ông Nguyễn Cao Kỳ nên xin phép với “mấy anh lớn bên nhà” được phép vào thăm lăng và bái lạy tên tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh cho nó trọn bề… nịnh bợ! Đề nghị ông Nguyễn Cao Kỳ hãy cẩn thận khi đến Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa. Hãy nhớ câu “Nhất Tướng công thành vạn cốt khô!” Nghe nói tượng “Tiếc Thương” dù bị VC giật sập từ lâu nhưng vẫn còn rất linh thiêng.
Người Việt tỵ nạn cộng sản, sau đó, lại càng nhục nhã hơn khi nghe cựu Phó Tổng Thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ mặt trơ, trán bóng ca tụng Chủ tịch nước VC là Nguyễn Minh Triết trong một buổi tiệc tại khách sạn Dana Point tại Nam California.
*
“Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng!”
“Cuộc bể dâu” của nàng Kiều chỉ 15 năm, chưa bằng phân nửa “cuộc bể dâu” của người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản: 36 năm.
Vào năm thứ 36, thì ôi thôi không biết bao nhiêu là tay sai VC từ từ lổm ngổm bò ra. Từ những ông Tướng, Tá hư thân, mất nết theo “Chính phủ” này đến “Mặt trận” nọ. Từ mấy ông Tổng Thống, Phó Tổng Thống, mấy ông Tướng lừa bịp quốc dân đồng bào hô hào tử thủ nhưng lại cùng vợ con cong đuôi mà chạy trước, nay VC vừa thải ra mấy cục xương lại bẻ miệng, bẻ mồm hô hào hòa giải, hòa hợp với VC. Từ những Măt Trận đến đảng phái đã từng hô hào đồng bào tỵ nạn đóng góp tiền bạc, sinh mạng để… “giải phóng Việt Nam”, nay lại hô hào “tổng nổi dậy trong hòa bình”, lại mưu đồ biến “Ngày Quốc hận 30-04” thành “Ngày Tự Do Cho Việt Nam”, nay lại cho đảng viên về nước phát áo thun có mấy chữ HS,TS… để chống Trung Cộng dùm cho Việt Cộng! Đúng là có không biết bao nhiêu chuyện… trông thấy mà đau đớn lòng!
-Nhưng nói đến chuyện “đau đớn lòng” của các ông Đỗ Mậu, Nguyễn Cao Kỳ mà không nói đến chuyện của ông cựu Đại Tướng tự phong kiêm cựu Quốc Trưởng Nguyễn Khánh  sẽ là một điều rất là thiếu sót. Mấy năm trước, bỗng dưng ông này “từ bi bất ngờ” bằng cách xin chính phủ Hoa Kỳ trợ cấp xe lăn và tiền bạc để ông ta đem về giúp đỡ thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa. (Sau này mới biết là Hoa Kỳ đã giao ngân khoản này cho Trần Văn Ca là “nhà kinh doanh từ thiện” có “lai-sân”. Sau đó, ông cựu Quốc Trưởng được Nguyễn Hữu Chánh “bốc” về làm Quốc Trưởng Chính Phủ Việt Nam Tự Do. Đúng là con người ta “bôn ba không qua thời vận!” Trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, Mộ Dung Phục, kẻ “nuôi dũng sĩ, dưỡng mưu thần” với quyết tâm khôi phục nước Đại Yên. Rốt cuộc, vận may chưa tới, đành phải mặc áo hoàng bào ra nghĩa địa Tàu, phát kẹo cho đám con nít để được tung hô “vạn tuế!”.
Ông cựu Quốc Trưởng Nguyễn Khánh, cuối đời, được tên đại bịp Nguyễn Hữu Chánh “ban” cho chức Quốc Trưởng, sướng chán! Nhưng mà đến nay, nghe nói ông Thủ Tướng NHC cũng đã phải ‘bỏ chức chạy lấy người!’”
Nhìn mấy bức ảnh đăng trên báo Lập Trường số 550 phát hành ngày 17-02-2005, với lời chú thích: “Đại Tướng Nguyễn Khánh – Quốc Trưởng CP/VNTD ôm chặt Ông Nguyễn Hữu Chánh với ý nghĩ “Ăn trái nhớ kẻ trồng cây”“Ông Nguyễn Hữu Chánh “Người trồng cây…” chết lặng giữa tiếng tung hô mừng rỡ của đồng bào tham dự lễ cắt băng khánh thành văn phòng liên lạc tại Washington DC.” mà… đau đớn lòng!
-Càng đau đớn lòng hơn khi vào những tháng cuối năm 2010, trong Đại hội của cái gọi là Tập Thể Chiến Sĩ VNCH/Hải Ngoại, người ta lại nghe ông Trần Thiện Khiêm, cựu Thủ Tướng VNCH, cựu Đại Tướng QLVNCH tuyên bố là “dù cộng sản hay không cộng sản thì VC cũng là những người yêu nước” và “mọi người nên góp ý với VC để họ sẽ sửa đổi chế độ trong cuộc Đại hội Đảng sắp tới”.
Một người cầm nắm chức vụ cao cấp và quan trọng trong Chính Phủ VNCH cũng như trong QLVNCH không thể không biết câu:
“Bại binh chi tướng, bất khả ngôn dũng
Thất quốc chi đại phu, bất khả ngôn trí”
Nguyên nhân nào? Quyền lợi nào? Áp lực nào mà sau 35 năm “ngậm miệng ăn tiền”. Nay, trong những ngày gần đất xa trời, ông Trần Thiện Khiêm lại đi tuyên bố những lời vô cùng khốn nạn, bỉ ổi, khốn nạn và bỉ ổi hơn cả lời tuyên bố của ông “cố Đại Tướng” Dương Văn Minh, sau khi nài nỉ cố Tổng Thống Trần Văn Hương trao quyền Tổng Thống, để rồi“ông Tổng Thống thời cơ”… hàng giặc. Và sau đó hãnh diện tuyên bố: “Năm nay tôi 60 tuổi, rất hãnh diện là một công dân được đi bầu Quốc Hội của nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam!”
*
Người ta nói có người không màng đến chuyện xấu và kẻ xấu vì muốn tỏ ra là mình có độ lượng, bao dung. Người ta nói có người không muốn đụng chạm đến kẻ xấu vì sợ bị trả thù. Nhưng người ta cũng nói nếu nhiều người cùng lên tiếng thì những kẻ xấu phải e dè!
Xin đề nghị mọi người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đồng thanh lên tiếng nguyền rủa những kẻ đã từng cầm nắm vận mệnh chế độ VIỆT NAM CỘNG HÒA nay lại muối mặt làm ô nhục cái chế độ mà mình đã từng lãnh đạo!
Những kẻ này rất đáng để nhận những lời nguyền rủa vì những việc làm đốn mạt mà họ đã làm!
LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét