Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 102 (01-07-2010)
Cách đây vài tuần, từ mồng 8 đến 18-06-2010, trên mạng tưới toàn cầu đã phổ biến rộng rãi Lời Chứng số 04 của Linh mục Nguyễn Văn Lý và của một số tù nhân lương tâm khác như các cô Hồ Thị Bích Khương, Lê Thị Công Nhân, Lê Thị Kim Thu, các anh Nguyễn Hữu Phu, Nguyễn Ngọc Quang… Tiếp theo đó, ngày 19-06, lại xuất hiện tiếp Phụ lục 1 cho Lời chứng này. Hai bản văn đã trình bày “44 nhục hình & kỹ xảo mà cán bộ CSVN đã và đang sử dụng để tra tấn các tù nhân trong các nhà tạm giữ, trại tạm giam và trại giam tại Việt Nam hiện nay”. Đọc xong, không ai không khỏi rùng mình vì sự gian tà, hung ác và thâm độc của con người Cộng sản. Gian tà là vì Cộng sản đã ký vào Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị của Liên Hiệp quốc trong đó có điều 7 : “Không ai có thể bị tra tấn, phải chịu những hình phạt hay đối xử tàn ác, vô nhân đạo, làm hạ thấp phẩm giá con người”, tiếp đó CS còn đưa ra bộ Luật Tố tụng Hình sự (2003) trong đó có những điều khoản văn minh như điều 6 : “Nghiêm cấm mọi hình thức truy bức, nhục hình”; điều 7 : “Mọi hành vi xâm phạm tính mạng, sức khỏe, danh dự, nhân phẩm, tài sản đều bị xử lý theo pháp luật….”; điều 8 : “Không ai được xâm phạm chỗ ở, an toàn và bí mật thư tín, điện thoại, điện tín của công dân…”; điều 9 : “Không ai bị coi là có tội và phải chịu hình phạt khi chưa có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật”. Nhưng trong thực tế, rất nhiều nơi nhân viên bộ máy đàn áp khổng lồ của CS (cụ thể là công an) đã làm ngược lại, ngang nhiên vi phạm nặng nề những điều khoản ấy mà không hề sợ cơ quan nào xử lý, cũng chẳng e dè dư luận kết tội. Thâm độc là vì Lời Chứng cho thấy các kỹ xảo tra tấn và thực hiện nhục hình vừa để khảo cung, vừa để hành hạ ấy đúng là đặc trưng của Việt Cộng, chẳng bạo quyền nước nào sánh kịp (may ra có Tàu Cộng), ở chỗ chúng diễn ra tại bất cứ nơi nào và không cần dụng cụ tra tấn cổ điển lộ liễu. Nơi ấy chỉ cần hơi thanh vắng, xa tầm mắt tò mò của các nạn nhân khác là đủ. Các dụng cụ nhục hình/tra tấn lại vừa rất dã man vừa rất thanh lịch, vừa luôn có sẵn vừa khó phát hiện : ánh nắng, bút viết, thước kẻ, thước may, bàn viết, ghế ngồi, sàn nhà, trần nhà, cửa sổ, bàn tay, găng tay, dép nhựa, giày da, chìa khóa, ổ khóa, đinh sắt, còng tay, roi điện, dùi cui,… thậm chí cả đến mái tóc dài của tên đồ tể. Được nghiên cứu tuyển chọn qua kinh nghiệm lâu dài, chúng thường chỉ để lại thương tích vài ba tháng, có thể tự lành, hoặc dù gây tổn thương bên trong, gieo mầm bệnh AIDS, có thể dẫn đến cái chết và rồi sẽ được pháp y gán cho một nguyên nhân vớ vẩn nào đó, nhưng rất ít để lại dấu vết bên ngoài lâu dài, đề phòng nạn nhân khiếu kiện về sau. Tàn ác là vì 44 nhục hình, kỹ xảo tra tấn đó (chưa liệt kê hết) là những gì vượt quá sự hình dung của con người bình thường, đặc biệt là nhân loại trong thế giới văn minh. Tất cả lại được sử dụng với sự cho phép, hay đúng hơn là truyền lệnh, của giới lãnh đạo cao cấp CS, nhằm mục đích khủng bố tinh thần, tiêu diệt ý chí, tàn phá sinh lực của những công dân yêu chuộng tự do, đề cao dân chủ, đấu tranh cho nhân quyền. Thật đúng như nhận định thời danh của linh mụcFrédéric-Vincent Lebbe (1877-1940), một nhà truyền giáo người Bỉ từng hoạt động tại Trung Hoa, bị CS Mao bắt năm 1940 rồi chết trong cùng năm đó. Ngài từng nói: “Cộng sản Trung Hoa không phải là người Trung Hoa! Cộng sản Trung Hoa không phải là người! Cộng sản Trung Hoa là quỷ hiện hình!”. Lời này cũng áp dụng hoàn toàn chính xác cho Cộng sản Việt Nam hôm nay! Được ký tên cách tập thể và được minh nhiên xác nhận sẽ công khai nêu chứng từ trước quốc tế, Lời Chứng thứ 4 quả đã nói thẳng vào mặt đảng Việt Cộng!
Trước đó, vào ngày 22-04-2010, 19 cán bộ cao cấp hưu trí, 80-90 tuổi đời, 60-70 tuổi đảng, đã viết một lá thư gửi Bộ Chính trị, Ban Bí thư Trung ương và các Uỷ viên Ban chấp hành trung ương khoá 10 đảng CS. Trong đó, ngoài những đề nghị liên quan đến việc bầu cử Ban chấp hành Trung ương mới nhân đại hội kỳ thứ 11 sắp họp, các cán bộ ấy đã thẳng thắn và mạnh mẽ phê bình 4 nhân vật chóp bu trong đảng: Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng và Tô Huy Rứa. Nông Đức Mạnh bị tố là “lấn sân sang việc của Chủ tịch nước và Thủ tướng (thoả thuận, ký kết với các chính phủ nước ngoài một số nội dung thuộc chức năng nhà nước)… đã vi phạm nguyên tắc trong quan hệ với nước ngoài ở những vấn đề mà Bộ chính trị chưa bàn bạc”, đã cho nước ngoài đầu tư khai thác Bô-xít Tây Nguyên; thả lỏng chủ quyền trên biển đảo; dung túng sai phạm của Tổng cục II và đề bạt một kẻ phẩm chất xấu là Nguyễn Chí Vịnh, đã “lợi dụng chức quyền để gò ép nơi này nơi kia đưa con trai, con gái, con rể vào các chức danh mà năng lực, phẩm chất, đạo đức không tương xứng”. Nguyễn Phú Trọng thì bị phê bình là suốt thời gian dài làm Bí thư Thành ủy Hà Nội, đã “để thành phố quá trì trệ; để nhiều cán bộ dính đến tiêu cực về tài sản, tài chính, nhà đất… Lên Trung ương với cương vị Chủ tịch Hội đồng lý luận mà chưa phát hiện được vấn đề gì mới về lý luận”, chỉ biết giáo điều, sao chép. Là Chủ tịch Quốc hội nhưng chưa phát huy dân chủ, trí tuệ của các đại biểu tại cơ quan quyền lực cao nhất (trên danh nghĩa) này; chẳng cho bàn bạc, một đưa Quốc hội vào tình thế “việc đã rồi” trước vấn đề mở rộng thủ đô Hà Nội; trước vấn đề đầu tư khai thác Bô-xít ở Tây Nguyên, một việc liên quan đến lợi ích đồng bào thiểu số, đến an ninh quốc phòng, đến môi trường sinh thái của quốc gia, đến tài nguyên dự trữ của đất nước. Nguyễn Tấn Dũng thì bị tố là không làm tròn trách nhiệm quản lý tài sản Nhà nước: để lâm tặc phá rừng đốt rừng, cho nước ngoài mua rừng thuê rừng; để khoáng sản các loại “bị thổ phỉ” và khai thác bừa bãi; để tài chính thất thoát nhiều, do tham nhũng lãng phí; để phát triển hơn trăm sân gôn, làm mất nhiều ruộng đất, khiến nông dân thất nghiệp; để hàng hoá nước ngoài tràn ngập thị trường, nhập siêu liên miên; để lạm phát bành trướng không hạn chế được, tiền mất giá, mọi thứ nhu cầu của dân tăng vọt giá cả; để vay nợ nước ngoài quá nhiều, cho cả dự án không cần thiết; để gia đình mặc sức tham nhũng, xây nhà thờ họ quá qui mô hoành tráng tốn đến 40 tỷ. Tô Huy Rứa, Trưởng ban Tư tưởng Văn hóa trung ương, Chủ tịch Hội đồng lý luận, thì bị phê phán là “thiếu thực tế, không phát hiện được vấn đề nào mang tính sáng tạo, dễ giáo điều, sao chép, tư duy quá nghèo nàn về mặt lý luận, năng lực hoạt động thực tiễn rất hạn chế,… sử dụng nhiều các biện pháp hành chính, mệnh lệnh, cấm đoán làm cho tình hình đã rối càng rối rắm thêm… tuyên truyền chỉ một chiêu tô hồng, ai nói lên sự thật thì coi là kẻ xấu, bị cấm cản”. Kết luận, 19 cán bộ yêu cầu nhiệm kỳ tới đây (Đại hội 11), 4 nhân vật đó nên thôi ứng cử. Đây cũng là một lời nói thẳng vào mặt đảng CS, khiến cho sáng ngày 13-06-2010, ông Trương Tấn Sang, Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban bí thư (chức vụ cao cấp thứ nhì trong Đảng) đã phải đến thăm thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, một trong những người ký tên, để yêu cầu kiểu vớt vát: “Có ý kiến gì đóng góp thì gửi riêng cho chúng tôi, đừng lan truyền rộng và không nên ký tập thể”!?!
Cũng nói thẳng vào mặt đảng CS là một kiến nghị (không đề ngày tháng và đang phổ biến rộng rãi) được ký tên bởi 38 sỹ quan tướng tá, đảng viên lão thành, gửi các nhân vật cao nhất của Đảng, từ Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước, Thủ tướng Chính phủ, đến Trưởng Ban tổ chức trung ương, Chủ nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, Bộ trưởng Quốc phòng và Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị. Kiến nghị thư trước hết bày tỏ nỗi bất bình cao độ của đông đảo đảng viên, cựu binh và nhân dân cả nước trước việc Bộ Quốc phòng tước quân hàm sỹ quan Trung tá Vũ Minh Trí và đảng uỷ Tổng cục II khai trừ đảng tịch quân nhân này về “tội” tố cáo Tổng cục II và cá nhân Nguyễn Chí Vịnh. Bức thư yêu cầu 2 điểm: 1- Các nhân vật lãnh đạo kể trên phải nghiêm túc xem xét và giải quyết khẩn trương, sòng phẳng, triệt để các vụ việc tiêu cực đã và đang xảy ra ở Tổng cục II từng được phát hiện và tố cáo từ nhiều năm trước bởi Đại tướng Võ Nguyên Giáp cùng nhiều tướng lĩnh; 2- Nguyễn Chí Vịnh -vốn có thành tích bất hảo từ khi còn là sinh viên trường Kỹ thuật quân sự và trường Sỹ quan thông tin và từng bị nhà trường đuổi học- là người chịu trách nhiệm lớn nhất về các sai phạm của Tổng cục II, lợi dụng chức quyền đàn áp người này, thi ân người khác, nhập nhèm trong chi tiêu ngân sách, chiếm dụng tới 7 ngôi nhà. Bức thư kết luận: “Rõ ràng Nguyễn Chí Vịnh không đủ tư cách một đảng viên, không xứng đáng là một sỹ quan cấp úy, huống hồ lại vùn vụt leo lên đến trung tướng và biết đâu lại sắp lên thượng tướng và đang ngồi nhầm vào một trong 3 chiếc ghế cao nhất của Bộ Quốc phòng… Không thể để một con người xấu xa, thâm hiểm như vậy ngồi trên đầu trên cổ hàng ngàn, hàng vạn tứơng lĩnh, sỹ quan, làm ô nhục danh dự đội ngũ tướng lĩnh quân đội”.
Ngoài ra, cũng phải kể đến một hành động nói thẳng vào mặt đảng CS mới đây, đó chính là Quốc hội do đảng tuyển chọn kỹ lưỡng bỗng trở chứng cứng đầu, hôm 19-06 đã bác bỏ thẳng thừng dự án Đường sắt Cao tốc đã được Bộ Chính trị xét duyệt và quảng cáo công phu, với số tán thành chỉ có 185, số phản đối lên đến 208, sau 2 tuần tranh luận sôi nổi. Tưởng cũng cần nhắc đến một sự kiện tương tự gần đây trong tôn giáo, đó là sáng ngày 26-06-2010, tại Thánh đường Mẹ Hằng Cứu Giúp Sài Gòn, Đức Giám mục Micae Hoàng Đức Oanh đã tấn phong linh mục cho 9 tu sĩ Dòng Chúa Cứu Thế tại Việt Nam. Trước đó nhà cầm quyền CS đã chỉ chấp thuận có 7 và Dòng đã mời một Giám mục khác, nhưng sau đấy vị này rút lui, vì vài Giám mục thuộc Giáo tỉnh Sài Gòn đã khuyên không nên phong tất cả, sẽ “mất lòng nhà nước”!?!
Đã đến lúc đảng CS (cụ thể là hàng lãnh đạo) hết tự tôn là “đỉnh cao trí tuệ của đất nước”, “tiêu chuẩn của đạo đức và văn minh”, “đại biểu trung thành của nhân dân”, “nhà tổ chức mọi thắng lợi của cách mạng”. Nó ngày càng lộ nguyên hình (chứ không phải biến chất thành) một băng cướp mang tầm quốc gia, chỉ đáng bị hất cẳng khỏi ghế quyền lực và đặt ngồi ở ghế bị cáo trước tòa công lý của nhân dân!!!
BAN BIÊN TẬP
BAN BIÊN TẬP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét